Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 422: Đi đăng ký kết hôn (4)
Những người xung quanh thi nhau quay lại. Nhìn thấy cảnh ấy, cảnh sát giao thông cũng mất kiên nhẫn, gọi đồng nghiệp tới giải tán đám đông, sau đók đi tới dìu tài xế lái xe Van lên.
Lúc trước người này làm cái gì hả?
Bây giờ lại bày đặt nước mắt cá sấu, không nói tới chuyện ccó thể cấu thành tội mưu sát hay không, chẳng lẽ cứ yếu thế hơn thì được phép xá tội sao? Làm thế rõ ràng là đang xuyên tạc cụm từ yếu thế rồi.
Thiên tử phạm pháp cũng phải chịu tội như dân. Cửa kính xe hạ xuống, một người đàn ông xuất hiện.
Hắn ta đeo kính râm, mặc chiếc áo khoác thể thao màu xám, đang nhìn về phía Lục Kiêu.
Cách hàng rào phong tỏa chừng mấy mét, tầm mắt của hai người chạm vào nhau. Lúc này, chuông điện thoại của Lục Kiêu vang lên, là người mà anh vừa gọi tới.
Anh bắt máy, thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Ôn Huyền.
Trên con đường đã được chắn bằng hàng rào phong tỏa, dòng xe tiếp tục lăn bánh. Cảnh sát giao thông chụp ảnh hiện trường, sau đó nghĩ cách khai thông đường Lục Kiêu đang gọi điện thoại, suýt thì anh xông tới chỗ hắn ta.
Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn cố gắng kìm nén, nắm đấm siết chặt, ngọn lửa giận dữ cũng bùng lên dữ dội trong lòng anh.
Anh biết, hiện tại anh không thể làm gì hắn ta được, nếu không kiềm chế được rồi làm ra chuyện gì thì sẽ trúng kế của hắn ta. Mọi việc cứ lần lượt tiếp diễn. Đúng lúc này, một chiếc xe chậm rãi lái tới gần hàng rào phong tỏa.
Lục Kiêu vẫn đang gọi điện thoại thì đột nhiên nhìn thấy chiếc xe con màu đen ở phía đối diện hạ kính xuống.
Anh liếc mắt nhìn. Khi nhìn thấy người ngồi trong xe, đôi mắt anh mở to ra, bàn tay cầm điện thoại cũng siết chặt lại. Ngay cả khi sự xuất hiện của hắn ta vào lúc này như một sự kiểm chứng cho điều gì đó.
Lý Đình Trạch và gã đàn ông lái xe Van là cùng một giuộc, chính hắn ta đã sai tên đó làm thế.
Lục Kiêu cố gắng giữ bình tĩnh. Anh nhìn chiếc xe đó rời đi, ghi nhớ biển số xe của hắn ta. Hai người đồng loạt lên tiếng.
Những người gọi Lục Kiêu là Đội trưởng Lục là người liên quan đến công việc, còn những người gọi anh là cậu Lục thì đều biết thân phận của anh, là người trong gia đình anh.
Lúc trước người này làm cái gì hả?
Bây giờ lại bày đặt nước mắt cá sấu, không nói tới chuyện ccó thể cấu thành tội mưu sát hay không, chẳng lẽ cứ yếu thế hơn thì được phép xá tội sao? Làm thế rõ ràng là đang xuyên tạc cụm từ yếu thế rồi.
Thiên tử phạm pháp cũng phải chịu tội như dân. Cửa kính xe hạ xuống, một người đàn ông xuất hiện.
Hắn ta đeo kính râm, mặc chiếc áo khoác thể thao màu xám, đang nhìn về phía Lục Kiêu.
Cách hàng rào phong tỏa chừng mấy mét, tầm mắt của hai người chạm vào nhau. Lúc này, chuông điện thoại của Lục Kiêu vang lên, là người mà anh vừa gọi tới.
Anh bắt máy, thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Ôn Huyền.
Trên con đường đã được chắn bằng hàng rào phong tỏa, dòng xe tiếp tục lăn bánh. Cảnh sát giao thông chụp ảnh hiện trường, sau đó nghĩ cách khai thông đường Lục Kiêu đang gọi điện thoại, suýt thì anh xông tới chỗ hắn ta.
Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn cố gắng kìm nén, nắm đấm siết chặt, ngọn lửa giận dữ cũng bùng lên dữ dội trong lòng anh.
Anh biết, hiện tại anh không thể làm gì hắn ta được, nếu không kiềm chế được rồi làm ra chuyện gì thì sẽ trúng kế của hắn ta. Mọi việc cứ lần lượt tiếp diễn. Đúng lúc này, một chiếc xe chậm rãi lái tới gần hàng rào phong tỏa.
Lục Kiêu vẫn đang gọi điện thoại thì đột nhiên nhìn thấy chiếc xe con màu đen ở phía đối diện hạ kính xuống.
Anh liếc mắt nhìn. Khi nhìn thấy người ngồi trong xe, đôi mắt anh mở to ra, bàn tay cầm điện thoại cũng siết chặt lại. Ngay cả khi sự xuất hiện của hắn ta vào lúc này như một sự kiểm chứng cho điều gì đó.
Lý Đình Trạch và gã đàn ông lái xe Van là cùng một giuộc, chính hắn ta đã sai tên đó làm thế.
Lục Kiêu cố gắng giữ bình tĩnh. Anh nhìn chiếc xe đó rời đi, ghi nhớ biển số xe của hắn ta. Hai người đồng loạt lên tiếng.
Những người gọi Lục Kiêu là Đội trưởng Lục là người liên quan đến công việc, còn những người gọi anh là cậu Lục thì đều biết thân phận của anh, là người trong gia đình anh.