Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 423: Chương 426
Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại thì thấy Lục Kiêu cầm một chùm chìa khóa tiến đến.
“Sao rồi?” Ôn Huyền im lặng một lát, sau đó ừm một tiếng.
Trái tim Lục Kiêu run lên. Mặc dù đầu óc cũng hơi choáng váng, nhưng cô sẽ không nói ra, dù sao cũng sắp tới bệnh viện rồi.
Sau khi cô dứt lời, Lục Kiêu chìm vào sự yên lặng, nửa người anh hòa vào bóng tối, im lìm một cách đáng sợ. Huống chi hiện tại Ôn Huyền cũng đang ngồi trên chiếc xe này, chỉ có thể nói hắn ta cũng chẳng thèm quan tâm tới tính mạng của cô.
Chó chết! Súc sinh! Lục Kiêu đặt cô vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô.
Nhìn thấy khuôn mặt hơi tải của cô, trái tim Lục Kiêu như bị đâm mạnh một cái. Đang địnkh đi đăng ký kết hôn thì lại xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, nếu là bất cứ ai thì cũng sẽ hỏng hết tâm trạng.
Lục Kiêu cbế cô lên, đi về phía chiếc xe của anh, từ tốn nói: “Đừng lo lắng, chuyện đằng sau đã có người của chúng ta lo rồi. Hiện tại em atới bệnh viện với anh là được.” Không phải là đau đớn hay xót xa, mà là những cảm xúc phức tạp khác xộc lên.
Xem ra người đàn ông đó đã biết anh là đội trưởng của khu bỏ hoang rồi. Nếu không, cho dù hắn ta muốn theo đuổi Ôn Huyền thì cũng không đến mức tìm người giết anh. Hai tay anh đặt trên vô lăng, cố gắng để mình không nhìn vào ánh mắt của cô. Đến khi mở miệng hỏi, lồng ngực anh phập phồng mãnh liệt: “Có phải em sợ lắm không?”
Hỏi câu này cũng bằng thừa, bất kể ai phải trải qua chuyện vừa rồi thì cũng sẽ bàng hoàng. “Em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Anh tiếp tục hỏi.
Ôn Huyền đặt tay lên vị trí trái tim: “Nơi này khó chịu.” Trong xe yên tĩnh, hiếm khi Ôn Huyền im lặng như vậy.
Lục Kiêu đoán là cô đang sợ, ngoài cơn thịnh nộ cuồn cuộn với gã đàn ông kia thì trong lòng anh chỉ còn lại sự đau lòng dành cho cô. Đó chính là lý do mà lúc trước anh nói lời chia tay.
Hiện tại, chắc hẳn cô cũng cảm nhận được rồi. Không biết qua bao lâu, anh lại lên tiếng một lần nữa, không nghe ra cảm xúc gì từ câu nói của anh: “Nghe lời anh, chuyện đăng ký kết hôn tạm thời hoãn lại đã...”
“Anh dám!”
Ôn Huyền quay phắt sang nhìn chằm chằm vào anh.
“Sao rồi?” Ôn Huyền im lặng một lát, sau đó ừm một tiếng.
Trái tim Lục Kiêu run lên. Mặc dù đầu óc cũng hơi choáng váng, nhưng cô sẽ không nói ra, dù sao cũng sắp tới bệnh viện rồi.
Sau khi cô dứt lời, Lục Kiêu chìm vào sự yên lặng, nửa người anh hòa vào bóng tối, im lìm một cách đáng sợ. Huống chi hiện tại Ôn Huyền cũng đang ngồi trên chiếc xe này, chỉ có thể nói hắn ta cũng chẳng thèm quan tâm tới tính mạng của cô.
Chó chết! Súc sinh! Lục Kiêu đặt cô vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô.
Nhìn thấy khuôn mặt hơi tải của cô, trái tim Lục Kiêu như bị đâm mạnh một cái. Đang địnkh đi đăng ký kết hôn thì lại xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, nếu là bất cứ ai thì cũng sẽ hỏng hết tâm trạng.
Lục Kiêu cbế cô lên, đi về phía chiếc xe của anh, từ tốn nói: “Đừng lo lắng, chuyện đằng sau đã có người của chúng ta lo rồi. Hiện tại em atới bệnh viện với anh là được.” Không phải là đau đớn hay xót xa, mà là những cảm xúc phức tạp khác xộc lên.
Xem ra người đàn ông đó đã biết anh là đội trưởng của khu bỏ hoang rồi. Nếu không, cho dù hắn ta muốn theo đuổi Ôn Huyền thì cũng không đến mức tìm người giết anh. Hai tay anh đặt trên vô lăng, cố gắng để mình không nhìn vào ánh mắt của cô. Đến khi mở miệng hỏi, lồng ngực anh phập phồng mãnh liệt: “Có phải em sợ lắm không?”
Hỏi câu này cũng bằng thừa, bất kể ai phải trải qua chuyện vừa rồi thì cũng sẽ bàng hoàng. “Em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Anh tiếp tục hỏi.
Ôn Huyền đặt tay lên vị trí trái tim: “Nơi này khó chịu.” Trong xe yên tĩnh, hiếm khi Ôn Huyền im lặng như vậy.
Lục Kiêu đoán là cô đang sợ, ngoài cơn thịnh nộ cuồn cuộn với gã đàn ông kia thì trong lòng anh chỉ còn lại sự đau lòng dành cho cô. Đó chính là lý do mà lúc trước anh nói lời chia tay.
Hiện tại, chắc hẳn cô cũng cảm nhận được rồi. Không biết qua bao lâu, anh lại lên tiếng một lần nữa, không nghe ra cảm xúc gì từ câu nói của anh: “Nghe lời anh, chuyện đăng ký kết hôn tạm thời hoãn lại đã...”
“Anh dám!”
Ôn Huyền quay phắt sang nhìn chằm chằm vào anh.