Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 404: Chương 407
Lục Kiêu: “...”
Dòng người xếp hàng tiến dần về phía trước. Lục Kiêu giơ một tay che phần vai của cô, đưa cô tiến lên phía trước. Vẻ1 mặt anh rất nghiêm túc, nhưng miệng thì lại nói: “Sao, em không thích à?”
Ôn Huyền: “...” Đội tiêu binh đi đều tăm tắp, tư thế oai hùng hiên ngang, đồng phục quân đội màu xanh làm nổi bật dáng người cao thắng của bọn họ.
“Ngầu quá!”
Đôi mắt của Ôn Huyền sáng rực lên, có kinh ngạc thốt ra. Đội trưởng Lục sẽ không thể hỏi ra được câu hỏi ngây thơ kiểu “anh đẹp trai hay đội tiêu binh đẹp trai”, vậy nên anh lập tức dịch chuyển vị trí của mình.
Thấy bị che khuất tầm mắt, Ôn Huyền lập tức thò đầu ra xem.
“Ơ, em không nhìn thấy gì cả.” Cô lười biếng, lại còn không chịu đứng yên, nhưng Lục Kiêu đều để mặc cô.
Chỉ cần cô ở trước mắt anh thì thế nào cũng được.
Trời sáng dần. Đến bảy giờ, rốt cuộc nghi thức kéo cờ cũng bắt đầu. Trong lòng Lục Kiêu rung động. Anh vội vàng kéo khăn quàng cổ lên cho 7cô, chỉ lộ ra cặp mắt cong cong của cô.
Đôi mắt cô như chứa đựng những vì sao sáng ngời, làm người ta xao xuyến.
Trái tim c2ủa Lục Kiêu như muốn tan chảy. Anh kéo cô vào lòng, che chở cô, ôm cô thật chặt. “Nếu em không thích thì anh...” 2
Không đợi anh nói xong, Ôn Huyền đã ngắt lời anh. Cô kiễng chân lên, kéo khăn quàng cổ xuống cằm, nhanh chóng hôn anh một cái: “Thí7ch.”
Sao lại không thích, thích chết đi được ấy chứ! Chờ bên ngoài lâu như thế, thở ra toàn khói trắng, phủ một lớp sương bạc lên lông mi và những sợi tóc vương trên má cô.
Lúc này, đám đông đằng trước bỗng hò reo lên, đội tiêu binh đi tới.
Ai nấy đều hưng phấn kích động. Lục Kiêu hít sâu một hơi, trực tiếp vươn tay ra.
Ôn Huyền đang muốn xem những người lính oai vệ ấy thì mọi thứ trước mắt tôi hẳn đi, một bàn tay chặn trước mặt cô, khiến cô không nhìn thấy gì cả.
Cùng lúc đó, một câu nói vang lên bên tai cô: “Xem bọn họ làm gì, anh dẫn em tới xem kéo cờ cơ mà.”
Cùng anh ngắm nhìn lá cờ đỏ bay phấp phới là được.
Ôn Huyền đẩy lòng bàn tay ấm áp của anh ra. Cô cắn môi, đôi mắt long lanh nhìn anh: “Sao vậy Đội trưởng Lục, có phải anh ghen không?”
Dòng người xếp hàng tiến dần về phía trước. Lục Kiêu giơ một tay che phần vai của cô, đưa cô tiến lên phía trước. Vẻ1 mặt anh rất nghiêm túc, nhưng miệng thì lại nói: “Sao, em không thích à?”
Ôn Huyền: “...” Đội tiêu binh đi đều tăm tắp, tư thế oai hùng hiên ngang, đồng phục quân đội màu xanh làm nổi bật dáng người cao thắng của bọn họ.
“Ngầu quá!”
Đôi mắt của Ôn Huyền sáng rực lên, có kinh ngạc thốt ra. Đội trưởng Lục sẽ không thể hỏi ra được câu hỏi ngây thơ kiểu “anh đẹp trai hay đội tiêu binh đẹp trai”, vậy nên anh lập tức dịch chuyển vị trí của mình.
Thấy bị che khuất tầm mắt, Ôn Huyền lập tức thò đầu ra xem.
“Ơ, em không nhìn thấy gì cả.” Cô lười biếng, lại còn không chịu đứng yên, nhưng Lục Kiêu đều để mặc cô.
Chỉ cần cô ở trước mắt anh thì thế nào cũng được.
Trời sáng dần. Đến bảy giờ, rốt cuộc nghi thức kéo cờ cũng bắt đầu. Trong lòng Lục Kiêu rung động. Anh vội vàng kéo khăn quàng cổ lên cho 7cô, chỉ lộ ra cặp mắt cong cong của cô.
Đôi mắt cô như chứa đựng những vì sao sáng ngời, làm người ta xao xuyến.
Trái tim c2ủa Lục Kiêu như muốn tan chảy. Anh kéo cô vào lòng, che chở cô, ôm cô thật chặt. “Nếu em không thích thì anh...” 2
Không đợi anh nói xong, Ôn Huyền đã ngắt lời anh. Cô kiễng chân lên, kéo khăn quàng cổ xuống cằm, nhanh chóng hôn anh một cái: “Thí7ch.”
Sao lại không thích, thích chết đi được ấy chứ! Chờ bên ngoài lâu như thế, thở ra toàn khói trắng, phủ một lớp sương bạc lên lông mi và những sợi tóc vương trên má cô.
Lúc này, đám đông đằng trước bỗng hò reo lên, đội tiêu binh đi tới.
Ai nấy đều hưng phấn kích động. Lục Kiêu hít sâu một hơi, trực tiếp vươn tay ra.
Ôn Huyền đang muốn xem những người lính oai vệ ấy thì mọi thứ trước mắt tôi hẳn đi, một bàn tay chặn trước mặt cô, khiến cô không nhìn thấy gì cả.
Cùng lúc đó, một câu nói vang lên bên tai cô: “Xem bọn họ làm gì, anh dẫn em tới xem kéo cờ cơ mà.”
Cùng anh ngắm nhìn lá cờ đỏ bay phấp phới là được.
Ôn Huyền đẩy lòng bàn tay ấm áp của anh ra. Cô cắn môi, đôi mắt long lanh nhìn anh: “Sao vậy Đội trưởng Lục, có phải anh ghen không?”