Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 222: Tuy rằng chó là chó, nhưng có người lại không phải người
Nụ cười trên mặt Phương Chỉ cứng lại, ánh mắt cô ta lóe lên, cụp mắt xuống nói: “Ôn Huyền, đúng thực là chuyện này cũng để lại nỗi ám 1ảnh tâm lý trong tôi, tôi không cố ý, hơn nữa.”
Nói đến đây, cô ta tỏ ra do dự giây lát rồi mới nói: “Mặc dù là lỗi của tôi, 2nhưng con chó đó là của khu trực thuộc của Đội trưởng Lục, hình như... không liên quan gì tới cô thì phải...”
Ý của cô ta đã 7quá rõ ràng rồi, bảo cô không cần xen vào chuyện của người khác. Ôn Huyền cười lạnh một tiếng: “Khuôn mặt cô sinh ra là để làm gì, sớm muộn cũng bị đánh thôi mà?”
“Cô...”
Trình Phi Vũ nổi cáu, cũng giơ một bàn tay lên. Còn chưa nói hết câu, một tiếng hét vang lên, dấu bàn tay in rõ trên khuôn mặt cô ta.
Tất cả mọi người sững sờ, Trình Phi Vũ trợn to mắt, dường như không thể tin nổi, cứ thể nhìn chòng chọc vào Ôn Huyền.
Đến khi lên tiếng, giọng nói của cô ta hơi run: “Cô, cô dám đánh tôi?” Trong lúc rửa tay, Trình Phi Vũ nói kháy một câu: “Có một số người suốt ngày tơ tưởng đồ của người khác, hiện tại thì hay rồi, đến chết cũng không chịu bỏ qua.”
Dứt lời, cô ta lại nhìn Phương Chỉ, mỉm cười nói: “Cô Phương, không sao đâu, có một số người không tự biết thân phận của mình, mặc dù con chó đó chết rồi, nhưng cô đâu có cố tình, vả lại, chó chỉ là súc sinh thôi, sao
có thể so với người được!” Cô ta nói hết câu, một giọng nói vang lên bên cạnh cô ta: “Cô nói cái gì?”
Trình Phi Vũ rút khăn tay ra, quay lại nhìn Ôn Huyền bằng ánh mắt trào phúng: “Tôi nói, đó chỉ là một con chó, trước sau gì cũng chết...”
“Bốp...” “Bốp!”
Lại một cái tát giáng xuống, vừa nhanh vừa mạnh, không để cô ta có cơ hội phản ứng. Ôn Huyền tát mạnh đến mức cô ta chao đảo, suýt thì ngã xuống đất.
Ôn Huyền nhìn Trình Phi Vũ, lớp mặt nạ luôn mỉm cười lúc trước hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự âm u lạnh lùng.
Cô lạnh lùng nói: “Mẹ kiếp, tôi nhìn cô lâu lắm rồi đấy! Tuy rằng chỉ là chó, nhưng có người lại không phải người! Dám nói ra câu đó nữa, tôi xé nát miệng cô!”
Trình Phi Vũ bị đánh đến mức hoa mắt chóng mặt, đến khi nhìn về phía Ôn Huyền, cô ta như muốn phát điên.
Nói đến đây, cô ta tỏ ra do dự giây lát rồi mới nói: “Mặc dù là lỗi của tôi, 2nhưng con chó đó là của khu trực thuộc của Đội trưởng Lục, hình như... không liên quan gì tới cô thì phải...”
Ý của cô ta đã 7quá rõ ràng rồi, bảo cô không cần xen vào chuyện của người khác. Ôn Huyền cười lạnh một tiếng: “Khuôn mặt cô sinh ra là để làm gì, sớm muộn cũng bị đánh thôi mà?”
“Cô...”
Trình Phi Vũ nổi cáu, cũng giơ một bàn tay lên. Còn chưa nói hết câu, một tiếng hét vang lên, dấu bàn tay in rõ trên khuôn mặt cô ta.
Tất cả mọi người sững sờ, Trình Phi Vũ trợn to mắt, dường như không thể tin nổi, cứ thể nhìn chòng chọc vào Ôn Huyền.
Đến khi lên tiếng, giọng nói của cô ta hơi run: “Cô, cô dám đánh tôi?” Trong lúc rửa tay, Trình Phi Vũ nói kháy một câu: “Có một số người suốt ngày tơ tưởng đồ của người khác, hiện tại thì hay rồi, đến chết cũng không chịu bỏ qua.”
Dứt lời, cô ta lại nhìn Phương Chỉ, mỉm cười nói: “Cô Phương, không sao đâu, có một số người không tự biết thân phận của mình, mặc dù con chó đó chết rồi, nhưng cô đâu có cố tình, vả lại, chó chỉ là súc sinh thôi, sao
có thể so với người được!” Cô ta nói hết câu, một giọng nói vang lên bên cạnh cô ta: “Cô nói cái gì?”
Trình Phi Vũ rút khăn tay ra, quay lại nhìn Ôn Huyền bằng ánh mắt trào phúng: “Tôi nói, đó chỉ là một con chó, trước sau gì cũng chết...”
“Bốp...” “Bốp!”
Lại một cái tát giáng xuống, vừa nhanh vừa mạnh, không để cô ta có cơ hội phản ứng. Ôn Huyền tát mạnh đến mức cô ta chao đảo, suýt thì ngã xuống đất.
Ôn Huyền nhìn Trình Phi Vũ, lớp mặt nạ luôn mỉm cười lúc trước hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự âm u lạnh lùng.
Cô lạnh lùng nói: “Mẹ kiếp, tôi nhìn cô lâu lắm rồi đấy! Tuy rằng chỉ là chó, nhưng có người lại không phải người! Dám nói ra câu đó nữa, tôi xé nát miệng cô!”
Trình Phi Vũ bị đánh đến mức hoa mắt chóng mặt, đến khi nhìn về phía Ôn Huyền, cô ta như muốn phát điên.