Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 223: Chị huyền ra tay, gạo xay ra cám

Vừa nói, Ôn Huyền vừa mở WeChat ra, mỉm cười nhìn cô ta, không để cô ta có cơ hội từ chối.

Ánh mắt của Phương Chỉ lấp lóe, đến khi lại nhìn vkề phía Ôn Huyền, trong mắt cô ta như có thêm ẩn ý sâu xa nào đó. Phương Chỉ nhìn bốn phía xung quanh, đi tới rạp quay chụp, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại đi.

Lúc này, bên ngoài lạnh căm căm, mọi người đều vào trong hết, chỉ có lác đác mấy nhân viên tạp vụ đang bày phông màn ở bên ngoài.
Nhìn xung quanh không thấy gì lạ thường, cô ta hạ giọng, bình tĩnh nói: “Nhất định phải chặn miệng bọn họ, tội ấy không giam lâu được đâu, ra ngoài rồi tôi sẽ bồi thường cho bọn họ!”

Nói xong, không biết lại nghĩ tới điều gì, cô ta chậm rãi nói: “Giết một con chó khoảng ba tháng, lái xe nghiền nó be bét ra, càng không nhìn rõ bộ dạng thì càng tốt, sau đó tìm một nơi chôn đó đi rồi gửi địa chỉ cho tôi,
Cô đăm chiêu nhìn nick WeChat của cô ta, cảm thấy dự đoán của mình không hẳn là đúng, mà cũng không hẳn là sai.

Bởi vì áp lực, Phương Chỉ chủ động kết bạn với cố.
Cô ta dứt lời, không biết đầu bên kia nói gì, sắc mặt của cô ta tái hẳn đi: “Cái gì? Người của chúng ta bị bắt hết rồi?”

Sau khi thốt ra câu này, cô ta nhận ra mình lỡ lời, vội vàng bịt chặt ống nghe của điện thoại.
Ôn Huyền khoanh tay trước ngực, âm u nhìn cô ta, khóe môi khẽ nhếch: “Được, tôi chờ cô.”

Cô cũng muốn xem thử cô ta định dẫn cô đi tìm xác Bình An thế nào!
Ôn Huyền khẽ mím môi, sau đó ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại của cô ta.

Trong chiếc điện thoại ấy chỉ có một nick WeChat này thôi sao?
Cô ta kiên nhẫn chờ một lát, điện thoại rung lên, rốt cuộc cũng có người bắt máy.

“Alô, sao rồi hả, sao không thấy nhắn lại?”.
Phương Chỉ cố gắng rời đi với sự bình tĩnh, Ôn Huyền thì chẳng thèm quan tâm tới người vừa bị đánh, chậm rãi đi ra theo.

Nhìn theo bóng lưng Phương Chỉ, cô mỉm cười lạnh lùng, rời khỏi hội trường hợp báo.
Ánh mắt của Phương Chỉ chạm vào mắt cô, trong đôi mắt đen láy của Ôn Huyền như ngưng tụ lốc xoáy, khiến người ta vô thức cảm thấy nguy hiểm.

Lông mi cô ta hơi run, đến khi lên tiếng, cổ họng của cô ta hơi nghẹn: “Cô Ôn, tôi sẽ mau chóng sắp xếp rồi dẫn cô đi tìm chó.”
đến tối tôi sẽ dẫn con ranh đó đi kiểm tra.”