Vượt Rào Trêu Chọc
Chương 148: Thanh hải, anh đến đ y!
Lý Tại Quân không khỏi lo lắng, cô sợ lỡ như lớp ngụy trang của chị dâu bị đám fan cuồng phát hiện rồi quấn lấy.
Vì vậy, 1Lý Tại Quân lo lắng tìm khắp xung quanh.
Cô nàng định chạy đến nhà vệ sinh tìm xem sao, nhưng khi vừa chạy đến ngã rẽ qu2ẹo vào nhà vệ sinh, không biết nhìn thấy cái gì mà cô giật thót mình, vội vàng rụt người lại. Vừa thấy tên người gọi, cô lập tức nhướng mày mỉm cười.
“Alô, cậu Hai Hoắc của chúng ta làm sao thế?”
Hoắc Khải im lặng một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, nói: Kích thích quá đi!
Cô phải gửi cho cô của mình xem mới 0được, để bà ấy thấy được một bộ mặt khác của cậu con trai kiêu căng lạnh lùng của bà!
Quả nhiên, có bạn gái là khác liền! Ôn Huyền khép hờ hai mắt.
Trong lòng cô vang lên một câu: Lục Kiêu, đợi em.
Trong xe, Ôn Huyền nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi Ôn Huyền ra khỏi sân bay, cổ áo vẫn còn hơi nhăn nhúm, Lý Tại Quân vờ như không thấy gì, chỉ gãi đầu cười nói:
“Chị dâu, lần này chị và anh em xa nhau, không biết lúc nào mới gặp lại, chắc chắn anh em không nỡ rời xa chị đâu nhỉ?”
Ánh sáng ngoài sân bay hơi chói nên Ôn Huyền phải kéo sụp mũ xuống một ít, khóe môi hơi nhếch lên: “Con người anh em không giỏi ăn nói, dù có lưu luyến cũng không chịu nói ra.” Lý Tại Quận cười hị hị xong mới phán một câu xanh rờn: “Không chịu nói, chịu làm là được rồi.”
Nghe xong câu này, Ôn Huyền: “...”
Trong đầu cô lập tức tái hiện lại hình ảnh mình bị anh “tàn phá” ban nãy, tại bất giác đỏ bừng. Vãi nồi, mình vừa nhìn thấ7y gì đây?
Sau khi lấy lại bình tĩnh và ý thức được mình vừa nhìn thấy cái gì, Lý Tại Quận trợn tròn mắt kinh ngạc.
<7br>Chị dâu xinh đẹp của cô đang bị anh cô ép sát vào tường...
Lúc này, tim cô ấy đập thình thịch, tay run lẩy bẩy, vội v2àng lấy điện thoại ra, bật camera lên chụp trộm một tấm. “Cái cô họ Ôn kia! Cô được lắm, cô quyết đi đến phía Tây để quay phim chứ gì, cô nói thật cho tôi biết, có phải cô muốn quay lại với Trình Đông Nguyên không?”
Ôn Huyền nghe vậy, khóe mắt giật giật, chán nản nói: “Em nói này Hoắc Khải, có phải anh quản nhiều quá rồi không, em yêu ai thì có liên quan gì đến anh hả?”
Cô đã từ chối Hoắc Khải không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng anh ấy vẫn cứ bám riết lấy cô, theo dõi mọi hành động của cô.
Hầy, mệt thật chứ.
Một bông hoa yêu kiều xinh đẹp như anh ấy, sao không chịu tìm bạn trai đi?
Vì vậy, 1Lý Tại Quân lo lắng tìm khắp xung quanh.
Cô nàng định chạy đến nhà vệ sinh tìm xem sao, nhưng khi vừa chạy đến ngã rẽ qu2ẹo vào nhà vệ sinh, không biết nhìn thấy cái gì mà cô giật thót mình, vội vàng rụt người lại. Vừa thấy tên người gọi, cô lập tức nhướng mày mỉm cười.
“Alô, cậu Hai Hoắc của chúng ta làm sao thế?”
Hoắc Khải im lặng một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, nói: Kích thích quá đi!
Cô phải gửi cho cô của mình xem mới 0được, để bà ấy thấy được một bộ mặt khác của cậu con trai kiêu căng lạnh lùng của bà!
Quả nhiên, có bạn gái là khác liền! Ôn Huyền khép hờ hai mắt.
Trong lòng cô vang lên một câu: Lục Kiêu, đợi em.
Trong xe, Ôn Huyền nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi Ôn Huyền ra khỏi sân bay, cổ áo vẫn còn hơi nhăn nhúm, Lý Tại Quân vờ như không thấy gì, chỉ gãi đầu cười nói:
“Chị dâu, lần này chị và anh em xa nhau, không biết lúc nào mới gặp lại, chắc chắn anh em không nỡ rời xa chị đâu nhỉ?”
Ánh sáng ngoài sân bay hơi chói nên Ôn Huyền phải kéo sụp mũ xuống một ít, khóe môi hơi nhếch lên: “Con người anh em không giỏi ăn nói, dù có lưu luyến cũng không chịu nói ra.” Lý Tại Quận cười hị hị xong mới phán một câu xanh rờn: “Không chịu nói, chịu làm là được rồi.”
Nghe xong câu này, Ôn Huyền: “...”
Trong đầu cô lập tức tái hiện lại hình ảnh mình bị anh “tàn phá” ban nãy, tại bất giác đỏ bừng. Vãi nồi, mình vừa nhìn thấ7y gì đây?
Sau khi lấy lại bình tĩnh và ý thức được mình vừa nhìn thấy cái gì, Lý Tại Quận trợn tròn mắt kinh ngạc.
<7br>Chị dâu xinh đẹp của cô đang bị anh cô ép sát vào tường...
Lúc này, tim cô ấy đập thình thịch, tay run lẩy bẩy, vội v2àng lấy điện thoại ra, bật camera lên chụp trộm một tấm. “Cái cô họ Ôn kia! Cô được lắm, cô quyết đi đến phía Tây để quay phim chứ gì, cô nói thật cho tôi biết, có phải cô muốn quay lại với Trình Đông Nguyên không?”
Ôn Huyền nghe vậy, khóe mắt giật giật, chán nản nói: “Em nói này Hoắc Khải, có phải anh quản nhiều quá rồi không, em yêu ai thì có liên quan gì đến anh hả?”
Cô đã từ chối Hoắc Khải không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng anh ấy vẫn cứ bám riết lấy cô, theo dõi mọi hành động của cô.
Hầy, mệt thật chứ.
Một bông hoa yêu kiều xinh đẹp như anh ấy, sao không chịu tìm bạn trai đi?