Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 149: Đại đội trưởng lục nghe xong muốn đánh nhau!

Một bóng đen cao lớn đang đứng trong sân, khẽ ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, lắng nghe tiếng để kêu ngoài đồng xa.

Đê1m nay là đêm thứ hai anh trở về.

Mọi thứ vẫn bình thường, mọi thứ vẫn như cũ, nếu không phải tự mình trải qua thì có một số chuyện cứ nh2ư là một giấc mơ. Lục Kiêu hờ hững liếc nhìn cậu một cái, búng nhẹ tàn thuốc: “Không có gì.”

Nghe vậy, Tang Niên gãi gáy, nở n2ụ cười lúng túng: “Đại từ sau khi anh về, em thấy anh cứ không tập trung thế nào ấy, có phải đã xảy ra chuyện gì ở Thượng Hải không? Có phải... 0anh đã gặp chị Huyền rồi không?”

Thật ra, không có ai trong số bọn họ dám nhắc đến chuyện này,
Vừa mới tưởng tượng ra cảnh mình an ủi đại ca, cậu nổi hết cả da gà, cảm thấy mình chán sống mất rồi.

Quả nhiên, Tang Niên vừa dứt lời, Lục Kiêu khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm cậu:

“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Nhưng sao mọi người lại tránh nhắc đến chuyện này chứ?

Chắc là vì đại ca của bọn họ đã có những thay đổi nhỏ so với trước đây.

Nhất là khi có do Ôn Huyền diễn, anh cứ lẳng lặng xem rất lâu. Trước nay anh không hề như vậy.
Lúc này, cánh cửa được đính vải bông mở ra.

Tang Niên lảo đảo nhào về phía trước như bị ai đó đẩy từ bên trong7 ra. Cuối cùng không còn cách nào khác, cậu bước đến chỗ Lục Kiêu, cười hề hề nói với anh:

“Đại ca, đại ca, ngoài này lạnh thế mà anh đứ7ng đây làm gì vậy?”
Vì vậy, tuy họ không nói, nhưng ai cũng thấy đau lòng thay cho đại ca.

Thể là đám khốn nạn kia đã đẩy cậu ra đây để an ủi đại ca.

Nhưng cậu phải an ủi thế nào đây?
Sao anh cứ cảm thấy sai sai ấy nhỉ?

Nghe vậy, Tang Niên lập tức cười gượng: “À thì, thôi đại ca đừng buồn, có người chỉ là người qua đường, anh cứ kệ đi, xem họ như một cơn mưa rào...”

Tang Niên nói xong, Lục Kiêu: “...”

Anh vẫn nhìn chằm chằm cậu.

Tang Niên gượng gạo lùi về sau vài bước, trên mặt lộ rõ vẻ bất lực, như thể sắp khóc đến nơi.

Chuyện này, chuyện này không thể trách cậu được.

Có một số chuyện rất khó nói.