Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 137: Anh sẽ chỉ bảo vệ em

Sẵn lòng đưa tiền của mình cho một người đàn ông, không suy xét xem anh ta có nói dối hay không.

Anh chỉ nấu một bát canh gừng đường phân ckho cô, cô đã nói anh thật tốt. Ôn Huyền không ngờ rằng Lục Kiêu lại ôm cô ngủ một đêm như thế.

Tối hôm qua, vì cô đau bụng nên ngủ quá sớm, bây giờ tỉnh lại cũng mới chỉ năm giờ sáng.
Lục Kiêu nhìn gò má cô đang khẽ cọ vào ngực anh, nhìn khuôn mặt yên bình và xinh đẹp khi đang say ngủ của cô, khẽ vuốt sợi tóc thấm mồ hôi dính trên trán cô...

Sau một hồi yên lặng, cuối cùng anh cẩn thận ôm cô dậy, rời khỏi phòng khách.
Đôi mắt dài, lạnh nhạt của anh càng trở nên sâu lắng hơn khi nhìn cô.

Bên ngoài, mưa vẫn đang rơi rả rích, cả thành phố được bao phủ trong màn mưa.
Khoảnh khắc đó, cô nghe thấy giọng nói của anh vang lên bên tai.

“Anh sẽ chỉ bảo vệ em.”
Ngày hôm sau, Ôn Huyền khẽ mở đôi mắt còn đang ngái ngủ ra, đập vào mắt cô là lồng ngực của người đàn ông mặc chiếc áo nhung mỏng màu xám khói.

Cô ngẩn người một lúc, trong phút chốc vẫn chưa phản ứng kịp cảnh tượng này là thế nào.
Thà ít mà đậm sâu.

Giọng nói nhẹ nhàng của cô vừa dứt, cơ thể anh bỗng đơ ra.
Ôn Huyền đã hoàn toàn chìm đắm rồi.

Cô sa vào lòng anh, cũng sa vào sự dịu dàng say lòng người đó.
Từ trước tới nay, cô chưa từng cảm nhận được cảm giác kiên định, khiến trái tim cô yên tâm đến thế.

Ôn Huyền không biết mình ngủ từ khi nào, trong lúc mơ màng, dường như có một bàn tay to lớn ấm áp đặt lên bụng của cô, khiến cho cơ thể cô dần trở nên ấm áp.
Cô khẽ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy chiếc cằm rắn rỏi hoàn mỹ, cánh môi hơi cong, sống mũi cao vút, hàng lông mi thanh mảnh của anh.

Tướng mạo của anh rất anh tuấn, rất nam tính. Cho dù là khi ngủ, hai hàng lông mày vẫn hơi cau lại, trông có vẻ rất nghiêm nghị.
Trong phòng, dưới ánh đèn ấm áp, cô đắp một tấm chăn mỏng, dựa vào lòng anh nằm trên xô pha.

Khung cảnh đối lập ấy dường như có thể khiến người ta cảm thấy yên tâm, bình yên đến lạ.
Song, khi cô sắp chạm tới cằm anh, tay cô bỗng bị anh nắm lấy.

Anh mở mắt ra, hàng lông mi rủ xuống nhìn cô.
Ôn Huyền, anh sẽ chỉ bảo vệ em.

Đây là lời hứa của anh dành cho cô.
Ôn Huyền nhìn anh, ánh mắt cô bỗng nhiên toát ra một chút si mê khó nói thành lời.

Ngón tay trắng nõn không khỏi từ từ vươn tới, muốn chạm nhẹ vào gò má anh.
Nhưng cô không hề biết rằng, không phải tất cả đàn ông trên thế gian này đều như anh.

Cho dù là khic đang huấn luyện hay là đang trên chiến trường, nếu bọn họ bị lớp ngụy trang của quân địch lừa gạt, vậy thứ chờ đợi bọn họ là sự thất bại, là cái achết.
Mặc dù tình yêu thương mà cô nhận được rất ít, nhưng cô không cẩn thứ tình yêu rẻ mạt.

Chỉ có Lục Kiêu, cũng chỉ có thể là anh.
Cứ thế, hai ánh mắt chạm vào nhau trong buổi sáng sớm, không ai nói lời nào.