Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 138: Gặp bố mẹ anh lục!

“Chứ còn sao...”

Thấy ánh mắt anh lia qua, Ôn Huyền vội im bặt, cười gượng hai tiếng. Ôn Huyền: “...”

Mắt cô hơi lập lòe, môi khẽ trễ xuống. Chắc chắn Lục Kiêu không thể tưởng tượng được cô đã nhận bộ phim quay tại Thanh Hải rồi.
Anh híp mắt, đỡ trán, yết hầu khẽ trượt lên xuống, đôi mắt sâu thẳm.

Cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Em phải chăm sóc bản thân cho tốt, làm việc cũng đừng khiến mình lao lực quá.”
Nhưng còn lâu cô mới nói cho anh nghe từ bây giờ, cô phải xuất hiện bất ngờ, làm anh cho rằng chính anh đang nằm mơ...

Hai người nhanh chóng đến gần bệnh viện.
Lúc này, ngoài cổng bệnh viện có một cô gái trẻ tuổi mặc áo bò màu đen nhón chân ngóng nhìn xe cộ qua lại bốn phía, có vẻ đang đợi ai đó.

Ngay khi cô ấy định cầm di động gọi thêm một cuộc thi thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn.
Sắp tới cổng bệnh viện lại hơi kẹt xe, tìm chỗ đậu xe cũng mất chút thời gian, Lục Kiêu dừng xe ở ven đường, đi xuống trước.

Ôn Huyền chuyển qua ghế lái, chợt cảm thấy hồi hộp. Trời ạ, cô thật sự sắp gặp bố mẹ của Lục Kiêu rồi!
“Ha ha, tất nhiên là k1hông phải như thế, em đương nhiên yêu tâm hồn anh nhất, yêu phẩm chất chính trực của anh, yêu.”

Lục Kiêu nghe không2 nổi cô gái này nịnh nọt phóng đại như thế, vươn tay bịt miệng cô lại.
“Lục Kiêu, đêm nay anh về rồi, anh sẽ nhớ em chứ?”

Ôn Huyền chợt nghiêng đầu hỏi.
Chờ Ôn Huyền làm xong những việc còn dang dở ở đây là xuất phát đi Thanh Hải quay phim luôn.

Đến lúc ấy sẽ lại được gặp anh.
Lục Kiêu đang nghiêm túc lái xe: “...”

Đôi mắt thon dài khẽ liếc cô qua gương chiếu hậu, mím môi mỏng nói: “Hỏi cái này làm gì? Chẳng có nghĩa lý gì cả.”
Giọng của cô dịu dàng như vậy, lại mang theo chút khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ, còn ôm anh từ đằng sau...

Trong khoảnh khắc ấy, Lục Kiêu chân chính hiểu được vì sao các cụ vẫn nói “anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân”.
Cô gái này thật biết tra tấn người ta.

Anh cảm thấy không thể tiếp tục ở thêm được, bằng không0 chẳng khác nào tự ngược đãi chính mình. Anh xoay người định xuống giường, nhưng vừa định rời đi thì một cánh tay thon dài trắng nõn từ sau lưng ôm
Hỏi anh có nhớ không... đương nhiên là nhớ rồi.

Nhưng nói ra chỉ khiển cảm giác ly biệt của cô thêm nặng nề mà thôi.
Anh lái xe, cô hóng gió, radio ô tô mở nhạc, thế giới này còn gì tốt đẹp hơn nữa chứ?

Nhưng cô biết, điều này không có khả năng xảy ra, đã vậy thì sau này... cô nên làm gì tiếp nhỉ?
Cô sẽ không lựa chọn để anh rời khỏi Thanh Hải. Đó là công việc của anh, sứ mệnh của anh, là lãnh địa cần anh bảo vệ, sao có thể để tình cảm ảnh hưởng.

Cho nên điều duy nhất cô làm được là gắng sức tới gần anh.
Hiểm lắm Ôn Huyền mới nghe được đại Đội trưởng Lục giải thích dài dòng như thế, khoát tay ra vẻ như không để ý chút nào.

“Anh nói nhiều thể làm gì, đi nhanh đi, em theo ngay sau anh, lát nữa đến thẳng phòng bệnh của bố anh là được.”
Ôn Huyền thấy anh lạnh nhạt như thế thì hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Đồ xấu xa, sướng xong rồi lật mặt vô tình ngay được.”

Lục Kiêu: “...”
vòng lấy anh.

Cơ thể mềm mại của cô dán sát lên tấm lưng mạnh mẽ rộng lớn của anh.
Cô dựa lên lưng ghế, đưa mắt nhìn người đàn ông đang tập trung lái xe bên cạnh, mím môi cười khẽ.

Nếu... có thể mãi như thế này thì tốt quá. Thật ra cô rất muốn con đường này vĩnh viễn không tới đích đến, hai người cứ đi mãi, đi mãi thì tốt biết mấy.
Lục Kiêu thấy rõ động tác nhỏ của cô, sau khi ngắt máy, không chờ cô hỏi tới, anh đã bất đắc dĩ giải thích:

“Em gái anh, em ấy đang ở bệnh viện chăm sóc bố mẹ, vừa rồi con bé gọi bảo anh đi thanh toán nốt viện phí. Hôm nay bố anh ra viện, con bé sẽ chờ anh ở cổng viện. Anh đi đến đó một chuyến.”
Rõ ràng là một người ngông nghênh cứng rắn, ngay thẳng sắt đá, mà một khi đối mặt với cô liền mềm mại như nước, nhũn cả chân tay.

***
Nhưng đúng lúc này, Lục Kiêu nhận được một cuộc điện thoại.

Bên kia điện thoại là giọng một cô gái ríu rít nói gì đó, Ôn Huyền vểnh tai lên muốn nghe trộm.
Như thế này thì bảo người ta nhịn kiểu gì.

“Lục Kiêu, đừng đi mà...”
Cô gái lập tức lon ton chạy tới.