Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 118: Lục kiêu

Không cần biết là loại người nào, tất cả đều không thoát khỏi thế tục khói lửa giữa trận thế này.

Một chiếc Lamborghini cực ngầu đi ng1ang qua khiển vũng nước trên đất bắn tung tóe, lái vào nhà họ Lục.

*** Tởm quá đi mất, rốt cuộc là “con chó” nào! Chắc hẳn là cô đã gặp chuyện gì ở Thanh Hải rồi...

“Em hẹn Trình Đông Nguyên, hẹn sáu giờ tối mai bọn em ăn cơm ở nhà hàng Tây ở Bến Thượng Hải.” Ôn Huyền không hề khách khí, cắt ngang suy đoán của anh ấy.

Nhưng, vừa nghe cô nói xong, Hoắc Khải lập tức phanh xe lại, sắc mặt tức tốc thay đổi.
Móa! Lại là Trình Đông Nguyên!

Đó là bạn trai cũ ba năm trước của cô.

“Anh có biết lái xe không vậy? Anh không biết thì đưa em lái!” Anh phanh xe đột ngột làm Ôn Huyền hết cả hồn, không nhịn được nạt anh ấy.
Hoắc Khải nghiến răng, cổ kiềm chế cảm xúc, nói với cô: “Bổn thiếu gia thấy anh ta phiền chết đi được, em còn tìm anh ta làm gì, còn hẹn hò ở nhà hàng Tây, đừng nói với anh là anh ta muốn quay lại với em đấy nhé!” F*ck, lão đó đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn ngấp nghé Huyền Huyền của anh, không biết tự lượng sức mình à? Không được, xem ra anh phải mau chóng thu xếp việc cho vệ sĩ của Ngô Ngạn Tổ mà mình mới tìm được đến làm nhiệm vụ, phòng ngừa lão đó tiếp cận cô để tiến công.

Ôn Huyền chau mày, nói: “Đoán mò gì đấy, em tìm anh ấy vì công việc, em nhìn trúng một bộ phim, muốn lấy được nhân vật nữ chính, anh ấy là nhà sản xuất.” “Xời, bộ phim nào, em thiểu chút tiền ấy à, anh cho em số tiền đó, em đừng đi tìm anh ta!” Hoắc Khải vừa nói xong, Ôn Huyền lập tức phản bác: “Khó mà làm được.” Cô đã hỏi thăm kỹ càng về bộ phim đó rồi, đã chọn được địa điểm phù hợp, chính là ở Thanh Hải, đề tài phim là bảo vệ văn hóa di vật thể và động vật hoang dã.

Mà ở nơi đó, đâu đâu cũng mang theo hơi thở của Lục Kiêu.

Đến khi ấy cô đã ở đó rồi, thỉnh thoảng chạy đi gặp anh trong khi quay phim, đâu còn xa như bây giờ nữa? Hoắc Khải nghe cô từ chối thẳng như thế, cho rằng cô muốn quay lại với Trình Đông Nguyên, lập tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Được, được lắm.