Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 59

Lúc Thân Mạc đi ra khỏi nhà, trời đang mưa. Mưa mùa đông lạnh ngắt, hắt xuống làm mặt lạnh cóng.

Hắn nghĩ lại tất cả niềm vui trong đời mình, sau đó hắn phát hiện, tất cả niềm vui của hắn bắt nguồn từ Thân Đông. Tuổi thơ cần ba, ba không ở bên cạnh, mà khi hắn trở lại bên cạnh ba, hắn đã dễ dàng nhìn thấu tất cả.

Chỉ có Thân Đông từng thật lòng đối xử tốt với hắn, nhưng cũng như bọt biển dễ dàng bể nát.

Hắn đã từng muốn nói hết những gì mình biết cho cảnh sát, nhưng hắn không dám làm như vậy. Bởi vì hắn ích kỷ không muốn mất đi sự dịu dàng bề ngoài kia, cho dù Thân Đông ghét hắn, nhưng ít ra, anh hắn không hận hắn.

Hắn không dám để cho Thân Đông biết mẹ mình là kẻ thù gϊếŧ mẹ cậu.

Hơn nữa những gì hắn biết cũng chỉ là vỏ ngoài mờ nhạt, hắn cũng không có chứng cứ.


Nhưng sao có thể giấu được?

Từ mùng năm khi hắn nhìn thấy mẹ đi ra cửa nhà họ Thân, lòng hắn đã mơ hồ bất an. Khi hắn nhìn thấy An Đại Chí và Tô Lệ Cảnh nhìn có vẻ rất thân thiết, hắn đã biết chuyện này cuối cùng vẫn rách toác.

Bởi vì chuyện của An Đại Chí và Tô Lệ Cảnh không thể dễ dàng bị mẹ phát hiện như vậy. Điều duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến là có người đổ thêm dầu vào lửa.

Hắn gọi điện cho Thịnh Khâu thăm dò, từ giọng nói của anh rể, hắn biết anh rể đã phát hiện ra tất cả những điều này. Hắn tưởng là Thân Đông cũng biết, vì vậy hắn định nói thẳng.

Sau khi chuyện bị lộ ra, hắn sợ hãi, nhưng cùng lúc cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghĩ đủ cách để cứu vãn, cuối cùng hắn phát hiện từ trong lời nói của Thân Đông, từ nhỏ hắn đã là sai, chỉ có cái chết mới có thể trả lại.


Người duy nhất đối xử thật lòng với hắn hy vọng hắn đi chết.

Trời mưa rất nhỏ, rất dày, Thân Mạc lấy điện thoại ra.

Một khắc mở miệng, hắn phát hiện giọng mình khản đặc: "Tôi muốn tố cáo..."

Cùng lúc đó Thân Bỉnh cầm điện thoại lên, mặt không hề cảm xúc nói: "Tôi phát hiện một chuyện, vợ hiện tại của tôi gϊếŧ vợ trước của tôi, bằng chứng..."

Giờ khắc này Mạc Vân Phân chưa biết chồng và con bà ta cùng một lúc cầm điện thoại lên, đẩy bà ta vào đường cùng.

Thân Đông ngồi trong xe, dọc đường đi không nói một lời.

Cậu đã dùng hết sức lực vào lúc nãy, sững sờ tựa vào ghế. Cậu đang nghĩ, thế giới này đến cùng làm sao vậy...

Vì sao loại chuyện điên rồ này lại xảy ra trong nhà cậu?

Người điên đó sao lại là ba cậu?

Xe đỗ trong gara, Thịnh Khâu quay mặt lại nhìn cậu. Thân Đông hồi lâu mới nhúc nhích một chút, một khắc xuống xe người cậu lại hơi lảo đảo.


Thịnh Khâu ôm cậu đi vào, mẹ Thịnh đang dỗ cháu, xoay người thấy mặt Thân Đông trắng bệch, bà cuống quít đi tới: "Đại Khâu..."

Thịnh Khâu ra hiệu bà im lặng, mẹ Thịnh lo lắng nhìn theo hắn cùng Thân Đông vào phòng ngủ.