Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường
Chương 135
Edit: Dưa Hấu
---
'Anh đã phải lòng Edith từ lâu, và khi nhắc về điều này, anh muốn tin rằng mình khác biệt so với những người đàn ông khác.'
Anh ngu ngốc, trẻ con và kiêu ngạo.
'Anh ước anh đã nói chuyện với cô ấy nghiêm túc hơn hồi đó... anh nghĩ rằng anh đã làm tổn thương một cô gái ngọt ngào như cô ấy quá nhiều suốt những năm tháng qua ....'
Killian thở dài khi nhìn Edith đang ăn mừng đám cưới của người phụ nữ đã cố hại cô.
'Nếu để cô ấy một mình, cô ấy sẽ giả vờ mạnh mẽ và đưa mọi thứ cho người khác, nhưng không, anh sẽ bảo vệ cô ấy.'
Cô hất cằm thách thức và sẽ nói những điều cô muốn nói, nhưng cuối cùng, cô là người ôm lấy anh.
"Lize hôm nay đẹp quá, trông không thật chút nào."
"Em trông đẹp hơn."
Hạ thấp khuôn mặt mình xuống tai Edith khi cô vỗ tay, Killian giả vờ trả lời rồi hôn nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn dễ thương của cô và cắn nhẹ.
Tai là điểm yếu của Edith.
"Ấy! Killian!"
Chỉ cần nhìn Edith nhăn mặt cũng khiến Killian thấy 'lứng'.
"Đám cưới sẽ kéo dài bao lâu?"
"Em không biết, nhưng bữa tiệc sẽ kéo dài đến nửa đêm."
"......Chết tiệt."
Edith cười trước lời chửi thề trầm thấp của Killian.
"Anh có biết cô dâu đang háo hức cởi bỏ chiếc váy nặng nề của mình đi ngay lập tức không?"
"Có phải chỉ có anh là không thể cởi đồ của em ngay bây giờ thôi phải không?"
Rụt lại trước lời thì thầm đầy dục vọng của Killian, Edith trêu đùa nhìn Killian và đánh vào cánh tay anh.
Sau đó cô thì thầm vào tai anh. "Sau buổi trưa, chúng ta có thể biến mất một giờ mà không ai biết."
"Nghe hay đó. Phòng em hay phòng anh?"
"....anh nghĩ sao về ban công ở tầng ba, nơi mà không ai đến?"
"Ha... thực sự, em đang tra tấn anh đó à?"
"Hãy nhớ đám tang của ông nội anh, Killian. Ôi! Đến lượt chúng ta vỗ tay rồi."
(Hấu: Ý là nhớ đến nỗi buồn của đám tang ông nội cho bớt 'lứng lừng lưng' đó mà.)
Killian và Edith vỗ tay cùng với mọi người, lại khoác lên bộ mặt đứng đắn của một bá tước và bá tước phu nhân, nhưng bên trong họ chỉ là một cặp vợ chồng mới cưới đang đắm chìm trong bể tình.
***
Việc trao danh hiệu bá tước Ryzen cho Killian được diễn ra trong khi tôi đang nằm bẹp giường dưỡng bệnh.
Lúc đó, đáng lẽ Killian sẽ xuống Ryzen sớm hơn dự kiến, nên công tước Ludwing đã vội vàng báo cáo cho hoàng cung, và trên giấy tờ, Killian đã là bá tước Ryzen kể từ lúc đó.
Đám cưới của Cliff và Lize đã khiến chúng tôi trì hoãn việc rời đi, nhưng chúng tôi không lơ là việc chuẩn bị, và ngay sau đám cưới của Cliff và Lize, chúng tôi bắt đầu lên đường đến Ryzen.
"Hãy nhớ chăm sóc bản thân mình."
"Cha mẹ cũng giữ sức khỏe nhé. Con sẽ viết thư ngay khi con đến nơi."
Vào ngày chúng tôi rời khỏi dinh thự Ludwing, nữ công tước đã không cầm được nước mắt, còn công tước cũng đang trong tâm trạng buồn bã và hối hận.
Nhưng chuyện Cliff là người thừa kế đã chắc như đinh đóng cột, nên việc con trai thứ hai nhận một tước vị khác và rời khỏi dinh thự sau khi kết hôn là điều hiển nhiên.
"Anh ghen tị vì em đã đi trước anh một bước." Cliff nói đầy tiếc nuối khi bắt tay chào tạm biệt Killian.
"Nghĩ cũng đúng. Hình như là từ khi em có Edith thì phải."
"Ai biết em lại tài năng đến vậy?"
Ừ, đúng đấy.
Killian khoe khoang về tôi khắp mọi nơi, làm tôi xấu hổ gần chết.
Bây giờ khi nhìn lại, tôi nhớ Cliff nói rằng Killian bị ám ảnh tâm lý vì anh ấy chưa bao giờ đánh bại Cliff.
Dù là nhờ tôi hay không thì tôi vẫn vui vì Killian đã vượt qua được mặc cảm về anh trai mình.
Sau khi nói chuyện vui vẻ một lúc, chúng tôi vội vã rời khỏi thủ đô; chúng tôi phải nắm bắt thời gian để đến thị trấn dừng chân trước khi màn đêm buông xuống.
"Được rồi, đi thôi!"
Theo lệnh của Killian, chiếc xe ngựa mà tôi đang ngồi lắc lư và bắt đầu di chuyển.
Tôi nắm chặt tay Anna ngồi bên cạnh.
"Cô có hồi hộp không?" cô ấy hỏi.
"Hồi hộp và...... phấn khích."
Tôi mỉm cười lo lắng với Anna.
Nhưng tôi không cảm thấy sợ hãi hay lo lắng.
Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ.
"Sẽ khác lạ nhiều lắm, Anna. Không chỉ với tôi, Killian, mà với cả cô nữa."
"Cảm ơn vì cơ hội này, phu nhân."
"Thật lạ khi được gọi là phu nhân."
Tôi cười lớn với Anna.
Nhưng chuyến đi đến Ryzen không hề thoải mái chút nào.
Việc đi xe ngựa trên những con đường gập ghềnh đầy ổ voi ổ gà khiến tôi đau đầu, và vùng dưới mắt tôi dường như ngày một sẫm màu hơn vì tôi phải đi vệ sinh trên bãi cỏ và không được tắm rửa thoải mái.
Tuy nhiên, cảm giác mệt mỏi đã biến mất ngay khi chúng tôi đến Ryzen.
"Đây là......Ryzen!"
"Em thấy sao? Vẫn là một thị trấn nhỏ, nhưng có nhiều tiềm năng phát triển."
"Em thích nó, thật sự thích nó."
Trong khi tim tôi đang đập bình bịch khi thấy Ryzen từ cửa sổ xe ngựa, chiếc xe đưa chúng tôi vào lâu đài.
"Chào mừng chủ nhân mới của Ryzen. Tôi là Vincent, quản gia của lâu đài."
Vincent, người quản gia đã quản lý lâu đài trong nhiều năm, trông trẻ hơn Philip ở Dinh thự Ludwig một chút.
Nhìn ông ta có vẻ là một người thông minh, và lâu đài mặc dù nhiều năm vô chủ, nhưng luôn gọn gàng và sạch sẽ.
Hơn nữa, đồ đạc và những vật dụng khác đã đặt và gửi đi trước đó đều ở đúng nơi đúng chỗ, chứng tỏ ông ấy đã sắp xếp ngay khi chúng tới nơi.
"Chà.... nó ít hơn nhiều so với dinh thự Ludwing, nhưng...."
"Em thích nó."
Khó có thể không thích những thứ tôi đã chọn và đặt làm, thảo luận từng cái một với Killian.
Nhưng điều đó chưa đủ thỏa mãn Killian.
"Nếu em cần gì thì đừng lo, chỉ cần nói với anh một câu, anh sẽ đặt mua ngay lập tức."
Không biết đây có phải là cảm giác của một thiếu gia, người từ nhỏ chưa từng biết đến sự thiếu thốn là gì?
Còn gì để mua khi lâu đài đã đầy đủ đồ đạc?
"Không cần đâu, nhiêu đây đủ sống rồi. Ngược lại, nếu anh cần mua thứ gì, anh phải xin phép em trước. Anh có xu hướng lãng phí tiền bạc đấy."
"Anh á....?"
"Dạ. Có nhớ anh đã giận em khi em bán những thứ không cần thiết đi không."
"Đó không phải lý do anh tức giận....!"
"Nếu chúng ta muốn phát triển lãnh thổ, chúng ta sẽ phải thắt lưng buộc bụng." tôi nói và nắm chặt tay lại.
Killian mỉm cười. "Chà, anh đoán em với anh đang cầm nhầm kịch bản của nhau đấy, và... anh sẽ phải cố gắng hơn để theo kịp em."
"Đương nhiên rồi! Nếu anh lười biếng, em sẽ không tha cho anh chỉ vì anh là chồng em, em sẽ mắng anh té tát!"
"Ha ha ha! Có lẽ anh phải làm việc chăm chỉ hơn vì anh sợ vợ."
Bây giờ anh đang nhe răng ra cười đó à?
Liệu anh thực sự có thể theo kịp lịch trình của một nhân viên văn phòng Hàn Quốc quen với việc tăng ca như cơm bữa không?
Tôi mỉm cười với Killian như một bà chủ giả vờ thân thiện trong một cuộc phỏng vấn xin việc với ý đồ đen tối là bóc lột sức lao động nhân viên của mình.
Không cần phải đe dọa anh ấy nhỉ.
Sau khi tham quan lâu đài, chúng tôi tắm rửa và thay quần áo thoải mái, sau đó leo đến nơi cao để hít thở không khí trong lành.
Một làn gió mát thổi qua và làm khô mái tóc ẩm ướt của tôi.
"Đẹp quá."
"Đây là lãnh thổ đẹp nhất của cha anh."
Những dãy núi không quá hiểm trở bao quanh lãnh thổ và những cánh đồng trồng lúa mì và lúa mạch thẳng cánh cò bay.
Xa xa có một số vườn cây ăn quả, và cũng có không ít nhà dân.
"Thị trường đã phát triển trong những năm gần đây."
"Một khi chúng ta giúp mọi người di chuyển qua Mount Philiac dễ dàng hơn, Ryzen sẽ phát triển bùng nổ."
"Trước khi điều đó xảy ra, chúng ta cần phải tăng cường an ninh và phát triển đường sá."
"Ồ, và chúng ta cần một phòng khám và trường học! Nếu những người dân có phòng khám để họ có thể đến khi bị bệnh hoặc bị thương, dân số của lãnh thổ sẽ tăng lên, và nếu chúng ta dạy dỗ trẻ em đúng cánh thì sẽ ít trộm cắp và ăn xin hơn."
"Đúng vậy, sau đó chúng ta sẽ phải tìm những bác sĩ và giáo viên giỏi, và để trả công họ, chúng ta sẽ phải thắt lưng buộc bụng...... như em nói."
Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc nữa về những gì cần làm để phát triển Ryzen, sau đó tôi hít thở sâu.
Không phải vì tôi không có gì để nói.
Tim tôi đang chạy tập thể dục và tôi cần phải bình tĩnh lại xíu.
Vốn dĩ trên thế giới này hầu như không có bụi mịn, nhưng không khí ở Ryzen lại sạch sẽ hơn so với thủ đô.
Sau đó tôi mỉm cười và nói, "Anh biết đấy, thực ra em đã rất sợ hãi. Nếu không phải vì sự thân mật về thể xác của chúng ta...."
"......Em có ý gì?"
"Em thực sự không nghĩ anh sẽ đưa em đến đây, cảm ơn anh."
"Nếu không đưa em... thì anh sẽ đưa ai nữa?"
"Thì, như bá tước Sinclair đã nói, anh có thể ly hôn với em và tái hôn với một người phụ nữ đến từ một gia đình không có tai tiếng."
Tôi biết ơn theo cách riêng của mình, nhưng vẻ mặt của Killian ngày càng trở nên nhăn nhó hơn. Đôi mắt anh như đang rực lửa khi nhìn tôi.
"Killian......?"
"Vậy nên, ý em là lý do anh đưa em đến đây vì... ham muốn thể xác à?"
"Không phải à?"
"Ham muốn về thể xác? Em nói ham muốn về thể xác à? Ha....! Người phụ nữ này thực sự là.....!"
Tôi bối rối, không biết mình đã nói gì sai thì Killian đột ngột dùng sức vòng qua eo tôi và mỉm cười đe dọa.
"Em sẽ phải trả giá đắt vì đã hạ thấp tình yêu của Killian Ryzen thành dục vọng tầm thường. Em không nghĩ vậy sao?"
"C-cái gì cơ?"
"Anh yêu em, cô gái ngốc nghếch này! Anh yêu em!"
Tôi thấy hơi choáng váng. Tôi tự hỏi tôi có nghe nhầm không....
Sau đó Killian bế tôi lên.
"Á! Killian!"
"Giữ lại sức đi, Edith. Em sẽ la hét trên giường từ giờ cho đến sáng mai."
Mãi sau này tôi mới nhận ra điều gì đã khiến Killian tức giận, nhưng đã quá muộn màng.
Tôi vùi mặt vào bàn tay, cảm thấy xấu hổ khi những người hầu xung quanh tôi mở to đôi mắt rồi khẩn trương cúi đầu xuống.
Đương nhiên, tôi không thể nào ghét một tình huống mà nam chính yêu thương tôi.
[Kết thúc]