Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 134

Edit: Dưa Hấu

---

'Nhưng Cliff, Lize, công tước và nữ công tước có thể tự sống cuộc đời của mình mà. Từ giờ trở đi, tất cả những gì tôi quan tâm là hạnh phúc của chính mình.'

Trong khi tôi đang vẩn vơ suy nghĩ, Killian hiểu lầm vẻ mặt của tôi khi tôi nhìn xung quanh hội trường đám cưới và nói khiến tôi tá hỏa.

"Nếu....em muốn tổ chức một đám cưới khác...."

"Anh điên à?"

"......có gì mà điên."

"Em xin lỗi vì nói lời nặng nề, nhưng em thực sự đã gặp khó khăn khi trải qua đám cưới của chúng ta. Anh cứ tưởng tượng việc phải đứng trên một đôi giày cao gót cả một ngày trời, mặc một chiếc váy mà chỉ cần cúi xuống một chút đã khiến anh lộ hàng đó không?"

Tôi toát mồ hôi lạnh khi nhắc về quá khứ.

"Anh tưởng... hồi đó em thích ăn mặc kiểu vậy."

"Em nói rồi, mọi việc em đã làm để đáng bị chỉ trích đều được ra lệnh bởi 'người mà em méo muốn nhắc tên'. Em tưởng em đã gãy xương vào ngày cưới của chúng ta rồi chứ."

Trước giọng điệu khó chịu của tôi, Killian bắt đầu cười sảng.

Ngay lúc đó, những vị khách bắt đầu lần lượt bước vào, Killian và tôi đứng ở lối vào cùng với công tước và nữ công tước để chào đón họ.

"Chúa ơi, tiểu thư Edith, không, giờ là nữ bá tước của Ryzen nhỉ? Hơi muộn nhưng tôi nghe nói cô đã phải trải qua rất nhiều chuyện."

Một người phụ nữ lớn tuổi, xa lạ nắm chặt hay tay tôi an ủi.

Những tin đồn về Leila không phải là tin đồn duy nhất lan truyền trong xã hội.

Câu chuyện về việc tôi bị gia đình ghét bỏ khi cố gắng ngăn chặn âm mưu tạo phản của bá tước Riegelhoff và bị đối xử tệ bạc vì việc đó đã giành được sự đồng cảm của nhiều người.

"Cảm ơn vì sự quan tâm của bà, thưa quý bà. Bây giờ tôi ổn, nhờ có sự chăm sóc tốt của Killian và bố mẹ chồng tôi. Mong quý bà có một khoảng thời gian vui vẻ."

Tôi mỉm cười rạng rỡ và dẫn bà ấy vào sảnh cưới.

Tôi không biết mình còn phải chào hỏi kiểu này bao lần nữa, nhưng đó là nhiệm vụ của tôi, nên tôi sẽ cố gắng hết mình cho đến khi cơ mặt bị liệt.

'Nhưng tôi không nghĩ trước đây sẽ có bầu không khí thân mật như vậy, có phải vì dòng chảy ban đầu đã biến mất không....?'

Không có tin đồn nào nói rằng tôi là đứa con ngoài giá thú của *chị gái bá tước Riegelhoff.

(Hấu: * mình không nhớ mấy chap trước mình dịch là chị hay em nữa. Nếu có sai sót mong mọi người nhắn lại để mình sửa nhé.)

Người ta đồn rằng trong buổi hành quyết, Sophia đã hét lên như sự trả thù cuối cùng của mình và tiết lộ bí mật về sự ra đời của tôi, nhưng nó không phải cú sốc lớn, vì có rất nhiều đứa con ngoài giá thú như tôi trong các gia tộc khác, và họ thường xuyên được nhận nuôi bởi anh chị em trong nhà, những người đã kết hôn.

Nhưng, sự thật rằng tôi là một thành viên của gia tộc Riegelhoff không bị xóa bỏ, và mọi người không ngừng coi tôi như nạn nhân.

'Vậy là, dòng chảy của câu chuyện đã đối xử tệ bạc với tôi suốt thời gian qua à.'

Một lần nữa, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì tôi đã thắng trò chơi cùng tác giả nhưng cũng có chút cảm giác thất bại.

"Edith?"

"......hả, xin lỗi, anh gọi em à?"

"Nếu em cảm thấy không khỏe...."

"Không, em ổn."

Tôi mỉm cười chân thành với Killian, người đang chăm chú nhìn tôi với vẻ lo lắng.

Bây giờ tôi có Killian bên cạnh.

Tôi có thể rũ bỏ cảm giác bất lực chỉ bằng việc có người tôi yêu bên cạnh.

Tôi cảm thấy mình như đã trưởng thành hơn.

Khi buổi tiệc gần kết thúc, tôi nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên đứng một bên, đang bồn chồn và kiểm tra đi kiểm tra lại thiệp mời của họ.

Có vẻ họ đã mặc bộ quần áo đẹp nhất mà họ có, nhưng với một lễ cưới có rất nhiều quý tộc cấp cao, họ trông hơi kém sang so với mọi người.

Tôi chào họ với một nụ cười tươi roi rói. "Nam tước và nam tước phu nhân Reuben!"

Cặp vợ chồng giật mình khi nghe có người gọi họ.

"Ồ, xin chào. Chúng tôi được mời đến đây, nhưng... Chúng tôi e là vì chúng tôi không có quá nhiều mối quan hệ ở thủ đô, nên chúng tôi không biết cô là ai...."

Họ đang rơi vào tình trạng bối rối.

Không chỉ có ai đó từ nhà Ludwing mà họ không quen biết đã bất ngờ gửi lời mời tham dự đám cưới cho họ, mà còn đề nghị thanh toán tất cả chi phí di chuyển và cung cấp chỗ ở cho họ.

Nhưng họ xứng đáng nhận tất cả những điều này và nhiều hơn thế nữa.

"Hai người không nhớ ra tôi à?"

"Xin lỗi...."

"Hai người đã tốt bụng cho một người phụ nữ bị đánh đập, không rõ danh tính quá giang, và người phụ nữ đó là tôi."

"Xin lỗi?"

Đúng như dự đoán, họ nhìn tôi chằm chằm, thậm chí còn ngạc nhiên hơn lúc trước.

Tôi giới thiệu Killian với nam tước và nam tước phu nhân Reuben. "Khi em trốn khỏi biệt thự Wellesley, họ đã cho em quá giang trên xe ngựa của họ đến trung tâm thủ đô, nếu không có họ, em đã chết trên đường rồi."

"Hai người là cứu tinh của vợ tôi! Tôi xin lỗi vì không nhận ra hai người sớm hơn. Tôi là Killian, con trai thứ hai của công tước Ludwing, và là bá tước Ryzen."

"Vậy thì... đây là vợ của cậu...."

"Đây là vợ tôi, Edith Ryzen. Là người mà hai người đã giúp khi cô ấy bị bắt cóc bữa nọ."

Nam tước và nam tước phu nhân Reuben choáng váng, không biết phải làm gì.

Tôi nắm lấy tay họ và nói: "Tôi đã nói với hai người rằng tôi sẽ đền đáp ân huệ của hai người, nhưng trước hết, hãy để tôi giới thiệu với hai người những người có thể giúp đỡ hai người ở đám cưới hôm nay."

Tôi đã tìm hiểu một chút thông tin về họ trước đấy.

Điền trang của nam tước Reuben chủ yếu trồng ô liu, và ông không rành về kinh doanh nên không thu được giá tốt cho chúng, mặc dù chúng có chất lượng cao.

Tôi cố tình xếp họ ngồi cạnh tử tước Mohr, người có một doanh nghiệp phân phối trái cây lớn.

Và đương nhiên tôi đã giới thiệu họ.

'Ông ấy là người khôn ngoan, nên ông ấy sẽ nhanh chóng nhận ra lý do tại sao tôi lại giới thiệu ông ấy với nam tước vùng quê.'

Hơn nữa, ông ấy sẽ không coi thường người mà tôi đã giới thiệu cho ông ấy.

Vì vợ chồng nam tước rất quan tâm đến việc giáo dục của con cái, nên con cái của họ sẽ có cơ hội tham gia học viện thủ đô dưới sự tài trợ của bá tước Ryzen.

Và đương nhiên, nam tước Reuben cũng có thể là một người bạn của bá tước Ryzen, trừ phi ông ấy không muốn.

'Tôi rất vui vì đã có thể trả ơn.'

Tôi cũng thấy thoải mái khi nhìn khuôn mặt sững sờ nhưng vui vẻ của nam tước và nam tước phu nhân Reuben.

***

Đám cưới của Cliff và Lize đã bắt đầu.

Với ban nhạc lớn chơi một giai điệu tuyệt vời làm lu mờ đám cưới của Killian và Edith, Cliff trong trang phục màu trắng nắm lấy bàn tay lấp lánh của Lize, họ cùng nhau bước vào lễ đường.

"Chúa ơi....đẹp quá."

"Nhan sắc của tiểu thư Lize luôn nổi tiếng trước giờ, trước đây cô ấy có vẻ đẹp trẻ trung, nhưng giờ lại có vẻ đẹp khá trưởng thành."

Mọi người vẫn ưu ái Lize.

Chưa có tin đồn nào về việc cô ấy đã từ bỏ còn đường giả làm gái nhà lành.

'Sao cũng được, tôi không quan tâm.'

Killian nghĩ trong lòng. Đó là một người phụ nữ anh từng yêu, nhưng giờ anh thấy đám cưới của cô ấy thật nhạt nhòa.

Nếu có bất kỳ nhận xét nào thì đó đơn thuần chỉ là 'đám cưới' chứ không phải 'đám cưới của Lize'.

Anh không ngừng nghĩ về đám cưới của anh và Edith.

'Edith rất xinh đẹp...'

Edith trông thật xinh đẹp ngày hôm đó, mặc dù khe ngực tuyệt đẹp của bộ ngực nở nang lộ ra qua chiếc váy và mọi con mắt đều đổ dồn vào chúng.

Mái tóc màu nâu đỏ của cô được búi cao thành một chùm, chiếc gáy trắng mịn màng lộ ra và quyến rũ đến mức anh muốn cắn một cái.

Mặc dù bầu không khí đám cưới không mấy tốt, nhưng Edith không hề run sợ chút nào.

'Điều đó thật ngu ngốc và trẻ con, và... giờ nghĩ lại anh cảm thấy xấu hổ muốn chết.'

Mặt Killian đỏ bừng khi nhớ lại hành động thô lỗ của mình khi họ trao nhẫn cho nhau.

Anh thậm chí còn không nắm lấy bàn tay đang giơ ra của Edith và đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô chỉ bằng hai ngón tay. Anh còn giật lấy chiếc nhẫn từ tay cô và tự đeo nó.

'Edith không hề tức giận hay tỏ ra bị xúc phạm.'

Khác với hành vi trẻ trâu của mình, cô hôn những đứa trẻ mang nhẫn đến để đảm bảo rằng không ai trong số chúng cảm thấy bị tổn thương. Anh đã ấn tượng về sự chu đáo của cô.

Tại đám cưới, nơi mọi thứ đều trở nên tồi tệ, ấn tượng về Edith của Killian chỉ gói gọn trong hai chữ thô tục.

Nhưng mặt khác, anh không thể phủ nhận rằng cô xinh đẹp và quyến rũ.

Hãy tưởng tượng sự kinh hoàng của anh khi bị ép phải vào phòng tân hôn trước sự nài nỉ của Lize.

Chẳng có gì ngoài một chiếc giường trống trơn và chiếc váy như bị cô dâu vứt sang một bên.

Và khi anh theo những làn hơi nước phía sau tấm rèm, hơi thở của anh nghẹn lại ở cổ họng.

Cảnh Edith khỏa thân và ngủ trong bồn tắm lớn đã khơi dậy những ham muốn nguyên thủy đang ngủ yên trong anh.

"Sao anh cười như vậy?"

Edith chọc vào sườn anh.

Anh mỉm cười một mình, nhớ lại việc cô bị đánh thức và tâm bất biến giữa những lời châm chọc của anh, đã hỏi, "Tối nay anh định ngủ ở đây à?"

Nghi lễ của linh mục diễn ra chán ngắt. Edith hẳn đã chọc anh vì chán.

"Anh lại vừa nhận ra mình là một thằng ngốc."

"Gì vậy cha nội?"

"Không có gì."

Killian hôn lên khóe mắt Edith khi cô trừng mắt nhìn anh.

Trước khi hai người kết hôn, anh đã nghe tin đồn rằng Edith đã đi khoe khoang khắp nơi về việc lấy anh.

Do đó, theo một cách tự nhiên, anh nghĩ cô ấy có nhiều điều mong đợi và thích anh.

Nhưng rồi anh nhớ lại mình đã bối rối thế nào khi thấy cô ấy khác xa với những gì anh tưởng tượng.

Tất nhiên, theo lời Edith, Edith được đồn là sẽ kết hôn với anh và Edith trong ngày cưới là hai linh hồn khác nhau, vì vậy không có gì lạ khi có sự khác biệt giữa họ đến vậy.

Nhưng nếu anh không thật sự quan tâm đến Edith, anh sẽ chẳng quan tâm cô ấy thay đổi như thế nào.