Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn

Chương 8

Editor: Diệp Hạ

Đôi môi Nam Việt rất nóng, lực độ bao phủ không nặng, khí thế lại hung hách bức người.

Hắn khẽ cắn dọc theo viền môi mềm mại mấy lần, thừa dịp Giang Cảnh Bạch không chú ý, đầu lưỡi chen giữa hai phiến môi, cạy mở hàm răng, chậm rãi thăm dò đi sâu vào.

Hôn nhẹ thành hôn sâu.

Giang Cảnh Bạch đột nhiên không kịp chuẩn bị, đầu ngón tay luống cuống run lên.

Nam Việt cực kỳ kìm chế, hôn môi cũng giữ vẻ nho nhã lễ độ.

Giang Cảnh Bạch từ từ thả lỏng cảnh giác, đưa tay nắm chặt góc áo Nam Việt.

Y đỏ mặt, ngây ngô đáp lại.

Nam Việt được đáp lại, dường như cười một chút, sau đó mút vào.

Mới vừa rồi còn nhẹ nhàng hưởng thụ, đầu lưỡi đột nhiên dùng sức, lung tung lộn xộn cuốn lấy chiếc lưỡi Giang Cảnh Bạch, hành động mạnh mẽ lại ôn nhu, ngay sau đó tiếng nước làm người đỏ mặt vang lên.

Hô hấp Giang Cảnh Bạch chợt loạn, tim đập kịch liệt.

Trước kia y đã bao giờ trải qua chuyện này? Eo chân rất nhanh đã bị hôn đến mềm nhũn.

Ngay lúc cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể bị Nam Việt siết lại.

Kể cả nước bọt lẫn hơi thở đều bị đối phương chiếm đoạt, thậm chí y còn mơ hồ nếm được chút vị rượu mạnh, không chỉ có cuống họng khô nóng, đầu óc cũng bị chất rượu ảnh hưởng, bắt đầu choáng váng.

Thân thể hai người kề sát, hai tay Giang Cảnh Bạch trong lúc lơ đãng đã đưa ra sau cổ Nam Việt.

Nam Việt hôn có thể nói là không hề có chút kỹ xảo nào, nhưng nhiệt liệt lại có thừa, ngọn lửa truyền tới bên trong cơ thể.

Súng đã lên nòng, Giang Cảnh Bạch cũng không chịu yếu thế mà đối mặt.

Tới cuối cùng, giao tranh biến thành bên Nam Việt thừa thắng xông lên.

Giang Cảnh Bạch không thể tránh khỏi, cảm giác lâng lâng cùng ngạt thở càng lúc càng kịch liệt, du͙ƈ vọиɠ cầu sinh điều động, bắt đầu giãy dụa phản kháng.

Nam Việt muốn kìm chế y dễ như ăn cháo, nhưng mặc dù đã say như chết, trong tiềm thức vẫn nhớ rõ Giang Cảnh Bạch cực kỳ sợ đau.

Hắn không nỡ dùng sức, chỉ có thể thuận theo y.

Giữa lúc hỗn loạn, không biết là ai đụng vào công tắc vòi hoa sen.

Nước nóng ào ào rơi xuống.

Giang Cảnh Bạch nhắm mắt, mặt lại không bị dòng nước bắn lên.

Cùng lúc đó, môi lưỡi lúc nãy còn bị cầm cố ức hiếp giờ cũng giành lại được tự do.

Y dựa lưng lên vách kính, miệng mở lớn thở dốc.

Nhất thời thở mạnh, còn bị sặc đến ho khan hai tiếng.

Nam Việt chắn giữa dòng nước và người y, hai tay chống hai bên tai Giang Cảnh Bạch, hô hấp gấp gáp, mắt nổi lên tia lửa, vẫn chưa thoả mãn.

Mái tóc ban ngày cẩn thận tỉ mỉ tạo kiểu bị xối ướt, tóc mái nằm ngổn ngang trên trán, áo sơ mi bị ướt dán vào da, lộ ra những đường nét mạnh mẽ.

Đặc biệt gợi cảm.

Rất muốn chạm vào.

Giang Cảnh Bạch không che giấu cảm xúc, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Nam Việt cười nhẹ một tiếng, cúi người liếm hôn khóe mắt của y, dắt tay y ấn lên ngực mình, đồng thời áp sát vào.

Thành trì lần thứ hai thất thủ, cổ khô nóng cuồn cuộn ào về.

Giang Cảnh Bạch bị đặt trước kính không thể động đậy, gót chân suýt nữa không kiên trì được.

Lý trí y giao chiến trong chốc lát, cuối cùng dựa vào vai Nam Việt, coi hắn là điểm tựa.

Không hề có cơ hội thẹn thùng xấu hổ, lần này thật không tệ.(?)

Giang Cảnh Bạch vốn tưởng rằng đây chỉ là món khai vị nóng bỏng của đêm tân hôn, không nghĩ tới món khai vị này lại bọc thạch tín, độc y toàn thân co giật, đầu thiếu chút nữa vỡ tung.

Một đêm qua đi, y căn bản không nhớ rõ mình đã bị lăn lộn như thế nào.

Lúc đầu có lẽ vẫn ổn, nhưng càng về sau y chỉ biết mỗi đau.

Đau thấu xương, thần trí không rõ, tế bào toàn thân đều kêu lên lo sợ, nước mắt sinh lý ào ạt luôn ra.

Giang Cảnh Bạch xin thề, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đến nay, chưa bao giờ y khóc thảm như vậy.