Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn
Chương 7
Editor: Diệp Hạ
Nam Việt làm mặt lạnh, nện bước trầm ổn.
Ngoại trừ trong mắt nhiều hơn mấy sợ tơ máu, thoạt nhìn cũng không khác gì lúc không uống rượu.
Lúc Giang Cảnh Bạch lên xe, hắn thậm chí còn thân sĩ giúp mở cửa xe, động tác ngồi vào ghế phó lái thắt dây an toàn cũng rất là gọn gàng.
Đây là lần đầu tiên Giang Cảnh Bạch thấy người khi say rượu còn biểu hiện bình thường như vậy.
Mùi hương trong xe trộn lẫn với mùi rượu trên người Nam Việt, ngạc nhiên là có chút dễ ngửi.
Lúc Giang Cảnh Bạch khởi động động cơ, không nhịn được lén lút nhìn hắn.
Ánh đèn dọc đường xuyên qua cửa sổ xe, bị gò má sắc bén của người đàn ông ngăn lại.
Tư thế ngồi của Nam Việt rất đoan chính, âu phục phẳng phiu, ngồi ở đó tạo ra một cảm giác cao lãnh cấm dục.
Nếu không phải trùng hợp phát hiện hành động trẻ con cùng ánh mắt của Nam Việt, Giang Cảnh Bạch rất khó nhận ra Nam Việt đã say rồi.
"Cảm thấy khó chịu sao?" Giang Cảnh Bạch thực sự không thể thu được thông tin hữu dụng gì từ gương mặt của hắn, chỉ có thể hỏi trực tiếp, "Có choáng đầu không? Hay là dạ dày có khó chịu không?"
Nam Việt lắc đầu.
Giang Cảnh Bạch hạ cửa sổ chỗ ghế phụ xuống thành một cái khe, cho hắn thông khí: "Muốn nôn thì nói tôi, không thoải mái thì dựa vào phía sau nhắm mắt ngủ, rất nhanh sẽ đến nhà."
"Được."
Giang Cảnh Bạch sợ Nam Việt buồn nôn, tốc độ xe không quá nhanh.
Trở lại nhà, đầu tiên Giang Cảnh Bạch pha cho Nam Việt chút nước giải rượu.
Y lấy ra từ tủ lạnh lấy hai trái lê, lúc quay người thiếu chút nữa tiến vào lồng ngực Nam Việt.
Giang Cảnh Bạch sợ hết hồn: "Sao anh lại theo vào đây?"
Nam Việt không nói một lời, lui sang bên cạnh một bước.
Chờ Giang Cảnh Bạch quay người, Nam Việt liền bước lên, theo sát phía sau, ánh mắt lom lom nhìn y.
Kiểu dính người này giống hệt như lúc vừa rời khỏi quán rượu.
"Uống nhiều rượu như vậy, thật sự sẽ không khó chịu sao?" Giang Cảnh Bạch rửa lê sau đó gọt vỏ.
Nam Việt muốn giúp đỡ, tay vừa vươn đến liền bị Giang Cảnh Bạch vỗ vỗ mu bàn tay: "Anh đừng nhúng tay, say rồi còn không tự ý thức được, ra ghế sô pha ngồi đi."
Nam Việt không có bất mãn chút nào.
Hắn đẩy thùng rác lại gần chân Giang Cảnh Bạch, rất nghe lời quay người rời nhà bếp, ngồi ở phòng khách.
Giang Cảnh Bạch liếc nhìn hắn, khóe miệng không khỏi giương lên.
Đây cũng quá nghe lời rồi.
Nam Việt uống say thật sự rất giống con nít, trước đó Giang Cảnh Bạch làm sao cũng không ngờ được đối phương còn có một mặt như thế.
Giang Cảnh Bạch gọt lê xong, ném vào máy ép nước trái cây, sau đó cắt một lát gừng, đem ly nước lê đến trước mặt Nam Việt: "Muốn nôn không?"
"Không." Nam Việt tiếp nhận ly nước, uống một hơi cạn sạch.
Tuy rằng hắn không có chút cảm giác buồn nôn nào, nhưng vẫn ngậm lát gừng vào trong miệng, chậm rãi nhai nát rồi nuốt xuống.
Giang Cảnh Bạch dọn ly, ra hiệu Nam Việt theo mình vào phòng ngủ chính.
"Say rượu không thể lập tức tắm rửa, không tốt cho thân thể, " Giang Cảnh Bạch giúp hắn cởϊ áσ khoác, tiện tay cởi nút áo trên, đánh bay cảm giác cấm dục, "Anh rửa mặt một chút rồi trực tiếp ngủ đi, sáng mai tắm cũng không muộn."
Uống rượu làm mao mạch mạch máu mở rộng, lượng đường trong máu giảm, lập tức tắm rửa có thể sẽ làm mắt bị tật, sốc và các loại vấn đề khác.
Nam Việt đã uống rất say rồi, bốn năm tiếng sau mới có thể tắm, vậy sẽ tương đối an toàn.
Không nghĩ tới đứa nhỏ vừa nãy còn rất nghe lời giờ lại nhướng mày: "Không được."
Giang Cảnh Bạch treo áo khoác cùng cà vạt lên giá áo, không đợi y mở miệng, Nam Việt nói: "Ngủ với em, nhất định phải tắm."
Giang Cảnh Bạch: "..."
Nói rất đàng hoàng trịnh trọng.
Giang Cảnh Bạch cười cười: "Được, vậy anh lên giường nằm trước? Chờ một lát tắm sau."
Từ lúc rời quán rượu đến giờ cũng đã được một tiếng rưỡi, vẫn chưa muộn, ít nhất cũng phải để tròn giờ.
Lúc này Nam Việt không từ chối.
Hắn không muốn đem mùi rượu lên giường, trực tiếp cong chân dài, ngồi lên sô pha cạnh cửa sổ sát đất.
Giang Cảnh Bạch không thể làm gì khác hơn là ngồi đối diện Nam Việt, lấy điện thoại di động gửi tin nhắn hỏi thăm bọn Lâm Giai Giai xong, lại tiếp tục nghiên cứu vẻ mặt trăm năm không đổi của Nam Việt.
Nam Việt đối diện với y trong chốc lát, khóe miệng khẽ nhếch: "Đừng lo lắng, tôi không sao. Em đi tắm đi, không cần theo tôi."
Ngoại trừ âm thanh có hơi khàn khàn, khi nói chuyện vẫn rất tỉnh táo.
Tốt xấu cũng là đàn ông gần ba mươi tuổi, cũng không nên ngay cả mình cũng chăm sóc không xong.
Giang Cảnh Bạch thoáng yên tâm.
Y vội vã vọt vào phòng tắm, lúc đi ra nhìn thấy Nam Việt không biết làm sao đã ngồi ở chỗ vừa nãy y ngồi, trên tay cầm giấy hôn thú của hai người, mở ra khép lại, xem chính diện rồi lại lật trái phải luân phiên, đánh giá nhiều lần.
Nghe đến tiếng bước chân, Nam Việt ngẩng đầu lên.
Ánh mắt trước tiên rơi vào đôi mắt Giang Cảnh Bạch, tiếp theo lại quét tới quét lui trên tóc y, rõ ràng là đang kiểm tra xem đêm nay y có bé ngoan sấy khô tóc hay không.
Giang Cảnh Bạch hé miệng muốn cười.
Hôm qua Nam Việt rất nghiêm túc "giáo dục" y, làm sao y lại có thể mang mái tóc ướt nhẹp ra nữa.
Giang Cảnh Bạch đứng phía sau Nam Việt, nghiêng đầu nhìn đôi sách kia.
Giấy hôn thú cũng không khác giấy chứng nhận lắm, bên trên đơn giản liệt kê thông tin người làm giấy.
Khác biệt duy nhất chính là ảnh của hai người được dán ở bên phải.
Màu đỏ đậm, vui mừng trùng thiên.
Lúc mới nhận được, Giang Cảnh Bạch đã tỉ mỉ quan sát qua, giờ nhìn lại khó tránh cảm xúc đã phai nhạt, nhìn thoáng qua vài lần liền dời tầm mắt.
Ngược lại là ánh mắt Nam Việt hơi khác thường.
Không đợi Giang Cảnh Bạch nghĩ xem khác chỗ nào, cặp mắt kia đã quay về bình tĩnh.
Có thể là ánh đèn trong phòng có vấn đề, Giang Cảnh Bạch không để ý.
Nam Việt cất giấy hôn thú vào hộp, ngẩng đầu nhìn y: "Giờ có thể tắm chưa?"
Giang Cảnh Bạch bị hắn hỏi làm y tưởng mình đang là ba của Nam Việt vậy.