Sau Khi Bị Thái Tử Phát Hiện Là Nữ Giả Nam

Chương 57

"Tạ Du!" Phó Ninh Dung vùng vẫy đứng dậy, Tạ Du nói như vậy rõ ràng là không muốn cho nàng thuốc tránh thai.

Bịt miệng một người thì được, nhưng liệu có bịt được mười không?

Thiếu gia nhà họ Phó, Hình Bộ Thị lang, đứng ở những vị trí này đã dễ gây chú ý lắm rồi, hơn nữa bây giờ đang là thời điểm có biến cố, nếu thật sự xảy ra chuyện nực cười như vậy, nàng nên làm như thế nào mới phải đây?

Có một chuyện nàng không hề hay biết, sau khi nàng bị trúng tên, Tạ Du đã bí mật cử ám vệ tâm phúc đi theo mình gần hai mươi năm đến ngầm bảo vệ nàng.

Vậy nên dù nàng có ôm cái gọi là "tự lực cánh sinh" vào người thì cũng sẽ được bảo hộ vô cùng thỏa đáng.

Nàng dùng lý trí để đấu tranh: "Tạ Du, tạ thậm chí còn không bảo vệ được chính mình."

"Đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt." Lời này không phải là để dụ dỗ nàng, đây là một sự khẳng định vô cùng chắc chắn.

Giọng nói của nam nhân rất rõ ràng, bàn tay to bắt lấy cổ tay nàng, siết chặt, mạnh mẽ kéo nàng vào lòng.

Ánh mắt Phó Ninh Dung đảo qua nơi khác.

Mà trong mắt hắn chỉ có một mình nàng.

Cảm giác được nàng đang run rẩy, hắn càng dùng sức ôm chặt nàng hơn.

Tạ Du hơi thở dũng mãnh, nhịp tim mạnh mẽ cùng vòng tay ấm áp của hắn khiến Phó Ninh Dung yên lòng đến lạ, nhưng nàng cần phải suy xét cho bản thân nhiều hơn một chút, nàng quay lại nhìn hắn: "Ta không thể ngày nào cũng ở bên cạnh ngươi, lỡ như có chuyện gì không hay xảy ra thì phải làm sao?"

"Không có lỡ như." Tạ Du cứ như vậy kiên định nhìn nàng, như thể dù nàng có chạy trốn đến cùng trời cuối đất hắn vẫn có thể tìm thấy nàng.

Hắn đã nếm qua mùi vị suýt chút nữa là mất đi nàng, vậy nên hắn tuyệt đối sẽ không để nàng tổn thương thêm một lần nào nữa.

Tình yêu của hắn thật cao cả và độ lượng.

Dù không nói ra nhưng Phó Ninh Dung biết, Tạ Du đối với nàng không chỉ là ham muốn về xác thịt.

Nàng cảm nhận được nội tâm của mình đang có thứ gì đó dần thay đổi, bằng chứng tốt nhất chính là nàng luôn cảm thấy yên lòng khi dựa dẫm vào hắn.

Đối với Tạ Du, nàng không chỉ đơn giản là một người bạn học hay chỉ là một thần tử dưới trướng mình.

Phát hiện này khiến nàng cảm thấy hơi bất ngờ, cũng có chút kỳ diệu, nhưng khi nhận ra sự thật này, nàng không khỏi nao núng, trong lòng nhát gan không biết nên đáp lại tình yêu quá mức nóng bỏng này như thế nào.

Nàng chỉ muốn trốn tránh.

Phó Ninh Dung vặn vẹo bám lên người Tạ Du, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của hắn.

Tạ Du biết nàng bướng bỉnh.



Lẽ ra hắn định buông tay rồi nhưng khi nhìn thấy động tác đứng dậy rời đi của nàng, hắn liền vươn tay kéo nàng lại.

Tư thế này cực kỳ dễ cọ ra lửa.

Bồn tắm vốn đã trơn trượt, Tạ Du lại không đỡ nàng, hai chân Phó Ninh Dung vô lực đứng không vững.

Vòng eo xẹt qua cánh tay.

Da kề da.

Ở một tình huống mà cả hai đều không ngờ tới, "ọp" một tiếng, thân gậy cọ vào kẽ môi, trực tiếp...Chui vào!

"A..."

Cảm giác thoái mái đột ngột ập đến khiến cả hai đều run lên, thậm chí Phó Ninh Dung còn nâng mông, ngập ngừng di chuyển xem đã thực sự đi vào chưa, đột nhiên bị thúc mạnh một cái, một câu trả lời vô cùng rõ ràng.

Tư thế này có hơi vi diệu.

Có vẻ như Tạ Du rất thoải mái, nàng mới chỉ tùy ý cử động hai lần mà tiếng thở dốc của nam nhân đã không nhừng tràn ra khỏi cổ họng.

Đã vào là không muốn rút ra, hắn cũng lo lắng thân thể của nàng nên không dám thúc mạnh.

Giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, cái miệng nhỏ ấm áp mở ra quấn lấy hắn vào trong.

Tạ Du sướng đến mức da đầu râm ran, thiếu chút nữa tước vũ khi đầu hàng.

Hắn muốn giữ nàng bên cạnh mình mãi mãi.

Run run vén tóc nàng lên, ôm lấy cần cổ trắng ngần, hơi thở ấm áp phun bên tai nàng khiến trái tai mềm mại như được phủ lên một lớp phấn hồng, Tạ Du nhìn chòng chọc vào nàng, im lặng hé môi, cuối cùng thỏa hiệp: "A Dung, giúp ta bắn ra rồi nàng nói gì ta cũng nghe."

Hắn cử động thắt lưng, lại va chạm một cái, Phó Ninh Dung ngã lên người hắn rên rỉ, chỉ có thể cam chịu số phận mà bám lấy hắn.

Nàng bị cắm đến run rẩy.

Cằm đặt trên xương quai xanh của hắn, nước bọt tiết ra làm ướt một mảng trên đó.