Mẹ Kế Nhà Giàu Của Hotboy Truyện Vườn Trường

Chương 113: Chương 113

Vương Sâm Mạnh nở một nụ cười giả tạo: "Cậu tên gì? Người công ty nào? Là cô Nguyễn sắp xếp vai diễn cho cậu à. Trông cậu có vẻ tuổi nghề không cao, có cần anh trai truyền đạt kinh nghiệm cho cậu không?"

Diệp Hủ im lặng nhìn Vương Sâm Mạnh, ánh mắt có ý khinh miệt rõ ràng.

Vương Sâm Mạnh: "..."

Nhìn thấy đối phương trông cũng không quen, chắc chắn không phải là diễn viên nổi tiếng, vậy mà anh ta lại bị một tân binh khinh thường?

Vương Sâm Mạnh: "Cậu..."

Diệp Hủ đã quay lại, đi đến bên cạnh Nguyễn Linh.

Vương Sâm Mạnh nhìn thấy cô Nguyễn mỉm cười với cậu thiếu niên kia.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Hay lắm, cậu cứ đợi đấy!”

Chờ cậu thất sủng, để xem tôi chế giễu cậu đến chết!

Nhân viên thấy Nguyễn Linh luôn để cho Diệp Hủ đi cùng bên cạnh, cũng không hỏi về danh tính của Diệp Hủ nữa.

Anh ta nhiệt tình giới thiệu cho Nguyễn Linh về tiến độ tại của đoàn phim, đồng thời hỏi Nguyễn Linh có cần mình dẫn đi dạo quanh phim trường không.

Nguyễn Linh: "Tôi tự đi dạo quanh cũng được."

Nhân viên rất tinh ý, nghe ra Nguyễn Linh không muốn bị làm phiền quá nhiều.

"Được được!" Nhân viên cười tươi: “Vậy nếu cô có cần gì, cứ gọi tôi bất cứ lúc nào!"

Nguyễn Linh điện thoại, phát hiện Tô Quân Nhược và những người khác cũng đã đến trường.

Trần Tùng Dương đã bắt đầu kêu ca.

[Trần Dương: Trời ơi! Nóng chết tôi mất, tôi cảm thấy mình sắp bị say nắng rồi!]

[Trần Tùng Dương: Giá mà tôi biết trước thì đã không đến! Ở nhà bật điều hòa không phải sướng hơn sao!]

[Trần Tùng Dương: Cậu và Kiều Nguyệt đang ở đâu vậy? Sau hôm nay cậu phải mời tôi ăn cơm, sự sinh của tôi quá lớn rồi! @Tô Quân Nhược]

Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt không quan tâm đến Trần Tùng Dương, có lẽ đɑng bận ở những nơi khác.

Nguyễn Linh thấy hơi buồn cười.

Những sinh viên đăng ký làm quần chúng đều được đưa đến địa điểm được chỉ định, không thể đi lang thang như cô và Diệp Hủ.

Nguyễn Linh hỏi trong nhóm xem Trần Tùng Dương ở đâu, quyết định lát nữa sẽ đi tình hình.

Cảnh quay trong lớp thúc, nhân viên nhắc nhở Hứa Trừng là Nguyễn Linh đã đến.

Hứa Trừng bước ra khỏi lớp học.

Sáng nay nghe người khác nói cô Nguyễn sẽ đến, Hứa Trừng vẫn còn không thể tin được.

Cậu ta không chủ được mà suy đoán, cô Nguyễn đích thân đến... liệu có phải vì mình không?

Ý nghĩ này, khiến sáng nay Hứa Trừng thậm chí còn có chút không thể tập trung tinh thần, mãi đến khi nhập vai mới điều chỉnh lại được.

Nhìn thấy Linh, nhịp tim của Hứa Trừng lập tức tăng nhanh.

Sau đó, cậu ta lại nhìn thấy Diệp Hủ ở bên cạnh Nguyễn Linh.

Hứa Trừng sững sờ.

Từ khi vào học, tên của cậu ta và Diệp Hủ đã thường xuyên được nhắc đến cùng nhau.

Thực tế ở trường không có cuộc bỏ phiếu chính thức nào cho ngôi vị nam thần, nhưng nếu nhắc đến hai chữ "nam thần", hai người họ thực sự là ứng cử viên được công nhận.

Vì vậy, mặc dù hai người không cùng lớp, nhưng họ đều biết nhau.

Chỉ là... tại sao Diệp lại ở cùng cô Nguyễn?

Hứa Trừng gia cảnh của Diệp Hủ không giống mình.

Lúc trước cậu ta vào nghề là để phụ giúp gia đình, nhưng gia thế của Diệp Hủ, chắc chắn là đứng đầu ở trong trường trung học Tú Lễ.

Cho nên, Hứa Trừng cũng hiểu tại sao Diệp Hủ được các nhà tìm kiếm tài năng tìm đến nhiều lần, nhưng vẫn luôn kiên quyết từ chối gia nhập ngành.

Nhưng bây giờ ... Diệp Hủ đã thay đổi ý định, quyết định bước vào giải trí sao?

Hứa Trừng đè nén sự nghi ngờ trong lòng, tới chào hỏi Nguyễn Linh: "Cô Nguyễn, xin chào."

Nguyễn Linh cười tươi: "Xin chào."

Lần này, Hứa Trừng khác với hai lần gặp trước, mặc đồng phục do đoàn phim đặt may.

Nguyễn Linh phát hiện ra cô vẫn thích những cậu bé ở độ tuổi này ăn mặc gọn gàng, đồng phục vô cùng hợp.

Cậu thiếu niên đẹp trai, kết với trang phục phù hợp, nhìn thấy đã khiến người ta có tâm trạng thoải mái.

Sau khi chào hỏi Hứa Trừng, Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, nghĩ xem có nên cho hai thiếu niên này chút không gian riêng tư không.

...

Diệp Hủ đang mím môi, nhìn Hứa Trừng với ánh mắt không thiện cảm.

Còn Hứa Trừng cũng đang nhìn Diệp Hủ, mặc dù so sánh thì không rõ ràng bằng, nhưng ánh mắt cũng không thể gọi là thân thiện.

Có lẽ mang sự xa cách cùng vài phần đề phòng và thăm dò.

Nguyễn Linh chớp mắt.

Đây là tình địch gặp nhau, tức giận đỏ mắt sao?

Hệ thống xuất hiện một cách nhàn nhạt: [Nhắc nhở thiện chí, họ bây giờ vẫn chưa trở thành tình địch, nữ chính vẫn chưa xuất hiện đâu.]

"Ồ." Nguyễn Linh đáp: “Vậy là boy gặp nhau, tức giận đỏ mắt?"

[……]

Nguyễn Linh nhìn hai thiếu "Hai người quen nhau à?"

Hai người gần như đồng thanh: "Không quen."

Nguyễn Linh: "..."

Cô quyết định không bận tâm đến vấn đề này nữa.

"Hóa ra là vậy." Nguyễn Linh vẫy tay với Hứa Trừng: “Lần trước nói tặng cậu chai nước hoa, tôi mang theo đây rồi. Để ở đâu cho cậu đây?"

Hứa Trừng mới thu lại ánh mắt đang đối diện với Diệp Hủ.

Khi nhìn lại Nguyễn Linh, ánh mắt xa cách đề phòng đã hoàn toàn biến mất, lại trở thành cậu thiếu niên khiến người ta cảm thấy như đang đắm mình trong ánh nắng ban mai.

"Cô cứ đưa trực tiếp cho tôi là được, tôi mang về cất." Hứa Trừng nói.

Diệp Hủ khi nghe thấy hai chữ "nước hoa" thì đã cảm thấy không ổn.

Khi thấy biểu cảm của Hứa Trừng thay đổi, lại nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt Nguyễn Linh, hô hấp của cậu giống như bị nghẹt thở.

Cô... thích Hứa Trừng đến vậy sao?

Không chỉ đích thân đến thăm, còn cười với cậu ta, và... thậm chí còn tặng cậu ta một chai nước hoa!

Ngay cả bản thân Diệp Hủ cũng chỉ... nhận được hai chai nước hoa thôi.

Nếu Nguyễn Linh biết được suy nghĩ trong lòng Diệp Hủ lúc này, thì nhất định sẽ hét lên kêu oan.

Cô chỉ đến phim trường chơi một chút, tặng Hứa Trừng chai nước hoa cũng chỉ là thuận tiện.

Còn mỉm cười, hoàn toàn là thói quen, cùng lắm chỉ là có phần tán thưởng với một cậu bé đẹp trai.

Nguyễn Linh lấy chai nước hoa ra khỏi túi, đưa cho Hứa Trừng: "Được rồi, cậu cất rồi đi quay phim đi. Tôi ở đây dạo một vòng, cậu không cần quan tâm tôi đâu."

Hai tay Hứa Trừng nhận lấy chai nước hoa, ánh mắt chân thành: "Cảm ơn cô đã tặng quà, tôi sẽ trân trọng giữ gìn."

Rồi lại nói: "Vậy bây giờ tôi quay phim đây, lát nữa gặp lại cô."

Nguyễn Linh gật đầu, ánh mắt đầy tán thưởng: Đã lâu không gặp được bạn nhỏ ngoan ngoãn như này.

Hứa Trừng đợi Nguyễn Linh gật đầu, sau đó mới quay lại lớp học.

Nguyễn Linh vừa quay đầu, vừa nói bâng quơ: "Diệp Hủ..."

Cô ngẩn người.

Vẻ mặt của thiếu niên, là dáng vẻ cô chưa từng thấy bao giờ.

Mím chặt môi, thoạt nhìn như đang tức giận, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ tủi thân.

Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, thử thăm dò: "Con không thích mẹ tặng Hứa Trừng nước hoa à?"

Diệp Hủ quay đầu sang bên: "Không có."

Câu nói này có thể hiểu ngược lại, Nguyễn Linh nghĩ.

Vì vậy cô giải thích: "Thực ra cũng không phải mua riêng cho cậu ấy, mẹ chỉ là mua nhiều quá, không có ai để tặng."

Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh một cái, muốn nói lại thôi.

Nguyễn Linh: "Sao thế?"

Diệp Hủ im lặng một lúc: "Vậy, mẹ tặng con cũng là vì... mua nhiều quá?"

Nguyễn Linh: "..."

Có vẻ như bị bắt được sơ hở rồi.

Thực ra, cô thừa nhận rằng khi ấy cô chọn đi dạo trong cửa hàng nước hoa, cũng là muốn xem có loại nào phù hợp với Diệp Hủ không.

Nhưng cuối cùng quyết định mua, quả thực là do tình cờ gặp phải hai người bạn của Lâm Mỹ Nga.

Nguyên nhân trước sau, thật khó để giải thích rõ ràng trong vài câu.

Diệp Hủ ngầm hiểu sự im lặng của Nguyễn Linh là thừa nhận.

Vì vậy cậu trông càng thêm buồn bã.

Nguyễn Linh hắng giọng: "Đi thôi, chúng ta đi xem Trần Tùng Dương và những người khác, xem cậu ấy có được chọn không."

Hôm nay là vòng sơ của diễn viên quần chúng, phó diễn đang chọn diễn viên từ những học sinh đăng ký.

Mặc dù hầu hết học sinh của trường trung Tú Lễ đều không thiếu coi thường mức lương ba xu hai hào của diễn viên quần chúng.

Nhưng được gặp những diễn viên thực sự đang hoạt động trong giới giải trí, còn có thể lên truyền hình để lộ mặt, đối với lứa tuổi thiếu niên này vẫn là điều rất hấp dẫn.

Vì vậy, số người đăng ký tham gia cũng không ít.

Ngoài những vai quần chúng không có lời thoại, còn có một số vai phụ có lời thoại, cũng sẽ được chọn ra trong ngày hôm nay.

Không biết Tô Quân Nhược, Kiều Nguyệt và Trần Tùng Dương có được chọn không.

Diệp Hủ vẫn chưa hoàn toàn bình phục khỏi tâm trạng ủ rũ.