Mẹ Kế Nhà Giàu Của Hotboy Truyện Vườn Trường
Chương 112: Chương 112
Cho đến khi trở về phòng, nhịp tim của Nguyễn Linh vẫn còn hơi nhanh.
Vừa rồi cô suýt nữa tưởng mình sắp trao nụ hôn đầu trong thế giới này.
Nguyễn Linh: "Hệ thống."
[Có chuyện gì vậy ký chủ?]
Nguyễn Linh chớp mắt: "Trong nguyên tác, tôi và Diệp Cảnh Trì có quan hệ thân mật nào không?"
Hệ thống kiên quyết nói: [Chắc chắn là không! Diệp Cảnh Trì là bố của nam chính, còn cô chỉ là một nhân vật phản diện mà thôi.]
Nguyễn Linh lại hỏi: "Vậy trong cuộc hôn nhân này, Diệp Cảnh Trì cũng không có mối quan hệ mờ ám nào với phụ nữ khác chứ?"
Hệ thống sửng sốt: [Tất nhiên là không! Đây là tiểu thuyết vườn trường, nếu miêu tả bố của nam chính ngoại tình, chẳng phải sẽ thành tiểu thuyết hào môn máu chó sao?]
Linh: "Ồ."
Hệ thống: [Cô không tin à?]
"Trước đây thì không tin lắm." Nguyễn Linh nói: “Nhưng bây giờ, tôi có chút tin rồi."
Hệ thống không hiểu: [Tại sao?]
"Vì ban đầu tôi thực sự không hiểu lắm." Nguyễn Linh nói: “Tại sao Diệp Cảnh Trì lại không hôn tôi?"
Không khí vừa rồi, thật sự đỗi mập mờ.
Vào khoảnh khắc đó, sự thôi thúc trong lòng cô cũng đã chiến thắng lý trí, khiến cô thỏa hiệp.
Vẻ ngoài và thân hình của đàn ông, thực sự đều đúng với gu thẩm mỹ của cô.
Một phút buông thả cũng được, tận hưởng hiện tại cũng được, với một người đàn như Diệp Cảnh Trì thì không lỗ.
Nếu gặp gỡ người đàn ông này ở hoàn cảnh khác, mà có được cơ hội tốt như vậy, Nguyễn Linh chắc chắn sẽ chọn tấn công chủ động.
Chỉ là trong đầu cô vẫn còn giữ một sợi dây cuối cùng, nghĩ rằng dù xảy ra bất cứ chuyện gì, hai người vẫn phải tiếp tục sống chung dưới một mái nhà trong một thời gian dài.
Lỡ Diệp Cảnh Trì không như cô nghĩ thì cô chủ động như vậy, sau này gặp mặt nhau thì phải làm sao?
Nghĩ đến thôi đã thấy ngại rồi.
Hệ thống tò mò hỏi: [Vậy giờ cô lại nghĩ thông rồi hả?]
Nguyễn Linh gật đầu: “Ừ.”
“Tôi đẹp như vậy, Diệp Cảnh Trì còn có thể nhịn được, nên…” Nguyễn Linh nghiêm túc nói: “Anh ấy chắc chắn có vấn đề gì đó, nói chung không phải người bình thường.”
[?!]
Hệ thống lặng lẽ thắp cho Diệp Cảnh Trì một nén hương.
……
Sáng thứ sáu, Nguyễn Linh thay một chiếc váy nhẹ nhàng, xách theo một chiếc túi vải.
Hôm nay đi đến phim trường, đối với cô mà nói thì giống như đi dã ngoại.
Nguyễn Linh cũng không quên mang theo chai nước hoa, đợi gặp được Hứa Trừng thì tiện thể tặng cậu ta.
Diệp Hủ trong kỳ nghỉ cũng duy trì thói quen ngủ sớm dậy sớm, vì vậy Nguyễn Linh thực sự rất ít khi được ăn sáng cùng cậu.
Diệp Cảnh Trì thì hàng ngày trước 8 giờ sáng, nhất định đã ra ngoài làm việc rồi.
Nguyễn Linh tự ăn sáng đơn giản, chuẩn bị ra ngoài.
Bình thường vào giờ này Diệp Hủ luôn ở trong phòng, giờ lại đang ngồi trên ghế sofa, còn mặc quần áo chỉnh tề.
Nguyễn Linh ngạc nhiên: “Con cũng đang chuẩn bị ra ngoài à?”
Diệp Hủ nghiêng đầu: “Vâng.”
Nguyễn Linh hỏi: "Đi đâu? Nếu thuận đường thì mẹ bảo chú Vương đưa cả hai chúng ta cùng đi."
Diệp Hủ im lặng một lúc: "Con cũng đến trường."
Nguyễn Linh tò mò nhướng cao lông mày: "Hả? Vậy sao con không nói với mẹ?"
Thiếu niên có vẻ hơi tủi thân: "Con cũng không thấy mẹ hỏi."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ hai giây, không nhịn được cười.
"Con đi làm gì?" Cô hỏi: “Con cũng ký làm quần chúng à?"
Bây giờ đang là giữa hè, công việc quần chúng vừa nóng nực vừa mệt mỏi, lại còn không được trả lương cao.
Nguyễn Linh nghĩ Diệp Hủ chắc chắn sẽ không hứng thú, nên cũng không hỏi cậu.
"Không." Diệp Hủ có vẻ hơi không tự nhiên: “Con chỉ muốn đi xem thôi."
Nguyễn Linh mắt.
Dù sao Diệp Hủ cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, chẳng qua thể hiện ra chín chắn hơn một chút.
Có lẽ, cậu chỉ đơn giản là tò mò về phim trường như thế nào thôi.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh gật đầu: "Vậy chúng ta cùng đi đi."
Chú tài xế đưa hai người đến cổng trường trung học Tú Lễ.
Trường học đã được đoàn phim thuê lại tạm thời, sân trường và một trong những tòa nhà giảng dạy đã được dựng rào chắn, rất nhiều học sinh muốn xem náo nhiệt đều bị chặn lại bên ngoài.
Nhưng Nguyễn Linh với tư cách là nhà đầu tư của đoàn phim, nên có đặc quyền.
Nhân viên của đoàn phim đặc biệt đến cổng trường, đón Nguyễn Linh vào trong.
Thấy Diệp Hủ bên cạnh Nguyễn Linh, nhân viên đoàn phim hơi ngạc nhiên.
Nguyễn Linh chủ động lên tiếng: "Thằng bé đi cùng tôi, là người nhà của tôi."
Nhân viên đoàn phim hiểu ra: "Ồ, được rồi được rồi. Cô Nguyễn, tôi dẫn cô vào trong."
Anh ta còn đang thắc mắc, sao Nguyễn Linh tự dưng lại dẫn một cậu bé có ngoại hình đẹp trai đến đây, đạo diễn cũng không thông báo đoàn phim có diễn viên mới tham gia mà.
Thì ra là người nhà của Nguyễn Linh, vậy thì không có gì lạ.
Nhân viên đoàn phim dẫn hai người đi qua sân trường, đi thẳng vào tòa nhà giảng dạy tạm thời bị đoàn phim đóng cửa.
Nam nữ chính đang quay một cảnh đối thoại trong lớp học, vài diễn viên phụ đang đứng chờ ở bên cạnh, chuẩn bị cho những cảnh quay khác.
Thấy Nguyễn Linh, nam hai Vương Sâm Mạnh là người đầu tiên chạy đến.
"Cô Nguyễn!" Vương Sâm Mạnh tươi cười nói: “Mấy hôm trước tôi còn đang nghĩ, cô khi nào mới đến đây. Hôm nay cô ở đây ăn tối không? Mấy hôm nay tôi luôn ôn luyện, nhất định sẽ giới thiệu cho cô một nhà hàng khiến cô hài lòng!"
Kể từ lần trước Nguyễn Linh chọn nhà hàng do mình đề xuất, Vương Sâm Mạnh đã luôn có mong muốn có thể "lặp lại vinh quang" lần nữa.
Vương Sâm Mạnh lăn lộn trong giới giải trí mấy năm, hiểu rõ nguyên tắc phải biết cách lấy lòng người khác, phải biết chiều theo sở thích của đối phương.
Rõ ràng cô Nguyễn rất thích ăn ngon, vậy anh ta chỉ cần giới thiệu cho cô những nhà hàng ngon, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô.
Đợi lần sau Nguyễn Linh lại có phim, nếu không tìm được nam diễn viên phù hợp, biết đâu lại nhớ đến mình thì sao!
Nguyễn Linh nhìn Vương Sâm Mạnh: "Cậu còn ôn luyện về các nhà hàng sao?”
Vương Sâm Mạnh cười tươi: "Đúng vậy, cô Nguyễn!"
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Có vẻ diễn xuất của cậu đã đạt đến mức thượng thừa rồi, còn có thời gian nghiên cứu nhà hàng nữa."
Cô không phản cảm với những người muốn lấy lòng mình, trong giới giải trí này, muốn không bị nhiễm độc là điều không thể.
Nhưng cô ghét những người không làm tốt công việc của mình, coi việc lấy lòng sếp quan trọng hơn cả việc diễn xuất.
Khuôn mặt của Vương Sâm Mạnh cứng đờ.
"Ha ha." Vương Sâm Mạnh cười gượng: "Cô Nguyễn, cô hiểu lầm rồi. Cái đó, tôi đều nghiên cứu trong giờ nghỉ ngơi ..."
Nguyễn Linh "ừ" một tiếng: "Tôi nghe nói đoàn phim đều khá bận rộn, cậu không phải nam phụ sao, lẽ nào chỉ có cậu không bận?"
Vương Sâm Mạnh: "..."
Anh ta nhớ rõ, lần trước Nguyễn Linh vẫn rất dễ nói chuyện.
Vương Sâm Mạnh nhìn sang bên cạnh, chú ý đến thiếu niên bên cạnh Nguyễn Linh.
Mắt anh ta sáng lên.
Đây là ai?
Chẳng trách Nguyễn Linh đối xử với anh ta thay đổi đột ngột, hóa ra là vì cậu nhóc này!
Tuy rằng trông có đẹp trai hơn anh ta một chút, nhưng nhìn bộ dạng này, chắc chắn không biết ăn nói!
Chẳng qua đang trong thời gian mới mẻ, nên tạm thời lấy được lòng Nguyễn Linh!
Nghĩ đến đây, Vương Sâm Mạnh lại lấy lại được tự tin.
Nhân lúc Nguyễn Linh và nhân viên đang nói chuyện, không chú ý đến phía này, Vương Sâm Mạnh liếc mắt nhìn Diệp Hủ.
Diệp Hủ: "..."