Mẹ Kế Nhà Giàu Của Hotboy Truyện Vườn Trường

Chương 107: Chương 107

Rốt cuộc, Nguyễn Linh cũng không biết Diệp Cảnh Trì có đau không, chỉ có thể dựa vào cảm giác, cố gắng không kéo tóc anh.

Nhưng dù động tác có nhẹ nhàng đến đâu, ngón tay vẫn không thể tránh khỏi chạm vào những nơi ngoài tóc.

Khi sắp kết thúc, Nguyễn Linh lại vô tình chạm vào da đầu của Diệp Cảnh Trì một lần nữa.

Cơ thể của người đàn ông dường như hơi run rẩy.

Nguyễn Linh ngừng động tác, lông mày khẽ động.

Trải nghiệm này rất mới mẻ, giống như thường ngày người đàn ông ở tít trên cao, đột nhiên nằm trong tầm kiểm soát của cô.

Nguyễn Linh không nhịn được, lại dùng đầu ngón tay ấn nhẹ vào đỉnh đầu của Diệp Cảnh Trì.

Không có bất kỳ phản ứng nào.

Nguyễn Linh hơi thất vọng, quyết định kết thúc ba phút dài đằng đẵng này.

Tiếp theo, cổ tay của cô đột nhiên bị nắm lấy.

Có vẻ như đã bị phát hiện, Nguyễn Linh thầm nghĩ.

Diệp Cảnh Trì ngẩng đầu lên, hai người đối diện với nhau.

"Em đang làm gì vậy?" Giọng anh khàn khàn.

Nguyễn Linh mớᎥ nhận ra, hóa ra hai người đang ở rất gần nhau.

Trước đó, Diệp Cảnh Trì luôn cúi đầu, khiến cô không hề hay biết.

Nguyễn Linh chớp mắt, bình thản lên tiếng: "Sao vậy, có phải kéo trúng tóc anh rồi không?"

Diệp Cảnh Trì chỉ nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu.

Nguyễn Linh bị anh nhìn như vậy khiến cô có chút áy náy.

Cổ tay vẫn bị Diệp Cảnh Trì nắm chặt, cô thử giãy một chút, không thoát được.

Nguyễn Linh cuối cùng cũng không chịu nổi: "Anh buông em ra đã."

Diệp Cảnh Trì: "..."

Anh chậm rãi thả tay ra.

Nguyễn Linh lặng lẽ lùi lại một bước: "Đã xong rồi, sau đó chỉ cần sấy khô là được."

Diệp Cảnh Trì vẫn không nói gì.

Lông mày của Nguyễn Linh khẽ động: "Em không giúp anh sấy đâu."

Một hồi lâu, người đàn ông cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng: "Được."

Nguyễn Linh: "Vậy em về đây?"

Diệp Cảnh Trì "ừ" một tiếng.

...

Cho đến khi bóng dáng của Nguyễn Linh biến mất khỏi cửa, cuối cùng Diệp Cảnh Trì mới thu hồi ánh mắt.

Anh chậm rãi nhắm mắt lại.

Nhịp tim không đều, dường như đang nhắc nhở anh rằng những gì vừa xảy ra trước đó rất khác lạ.

Mà anh, cũng không hề tự tin như anh nghĩ.

Ngày hôm sau, Nguyễn Linh và Kiều Nguyệt hẹn gặp nhau tại một quán đồ uống.

Nguyễn Linh trực tiếp sắp xếp lại đoạn chat giữa và trợ lý của Tô Cầm, gửi cho Kiều Nguyệt.

Khi Kiều Nguyệt xem xong, Nguyễn Linh lại nói: "Nếu cháu đồng ý, cô muốn mua lại bản thiết kế của cháu, sau đó tìm người sản xuất."

Kiều Nguyệt hơi bối rối: "Không cần đâu cô à, nếu cô muốn dùng thì cứ lấy đi ạ. Cái của cháu cũng không phải là bản thiết kế gì, chỉ là vẽ chơi chơi thôi."

Nguyễn Linh cười: "Không sao đâu, cô sẽ nhờ người đánh giá rồi trả cho cháu theo giá thị trường."

Kiều Nguyệt vẫn lắc đầu: "Thật sự không cần đâu, không sao đâu ạ."

"Chuyện là thế này." Nguyễn Linh nói: “Hôm nay cô gọi cháu ra gặp mặt còn có một ý tưởng khác nữa."

Kiều Nguyệt giật mình: "Ý tưởng gì vậy ạ?"

Nguyễn Linh: "Thực ra lần này, cô chỉ muốn thử nghiệm một chút."

Kiều Nguyệt có vẻ như không hiểu ý cô.

Nguyễn Linh cũng không vội vàng, chậm rãi giải thích: "Nói đơn giản thì cô muốn tự mình trải nghiệm xem việc biến một bản thiết kế thành hiện thực cần bao nhiêu thời gian và chi phí. Nếu hiệu quả tốt thì có thể cân nhắc tiếp, nếu hiệu quả không tốt thì cũng có thể dừng lại ở đây."

Kiều Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu đôi chút.

Nguyễn Linh: "Vì vậy, lần này cô nhất quyết phải mua bản thiết kế của cháu theo giá thị trường, cũng là vì cân nhắc đến việc sau này có thể tiếp tục hợp tác với cháu."

Kiều Nguyệt cuối cùng cũng hiểu ra một số điều.

Cô ấy cắn môi, cẩn thận hỏi: "Vậy là, ý của cô là, nếu lần này thành công thì cô vẫn có thể mua các bản thiết kế khác của cháu?"

Nguyễn Linh cười tươi gật đầu: "Đúng vậy, là ý đó."

Quả nhiên là học sinh ưu tú, không cần cô giải thích quá nhiều cũng có thể hiểu được.

"Cháu không cần phải trả lời ngay đâu." Nguyễn Linh lại nói: “Có thể suy nghĩ thêm."

Có ý tưởng này là do Tô Cầm đã gợi ý cho cô, vừa hay cô lại nhìn thấy bản thiết kế của Kiều Nguyệt.

Nhưng hiện tại studio cũng mớᎥ chỉ bắt đầu đi vào guồng quay, vì vậy cô cũng không nhất định phải làm trang phục.

Hơn nữa, việc hợp tác kinh doanh đối với một học sinh như Kiều Nguyệt có thể vẫn còn quá xa vời.

Vì vậy, Nguyễn Linh cũng không vội vàng bắt Kiều Nguyệt đồng ý, mọi người đều có thể từ từ suy nghĩ.

Kiều Nguyệt đột nhiên lên tiếng: "Cháu đã nghĩ kỹ rồi, cô à, cháu đồng ý."

Nguyễn Linh ngạc nhiên nhướng mày: "Thật sao?"

"Vâng.” Kiều Nguyệt gật đầu.

Nguyễn Linh nhắc nhở cô ấy: "Nếu cô thực sự mua đứt bản thiết kế của cháu với giá thị trường, thì sau này cháu sẽ không thể bán cho người khác nữa. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên cô thử nghiệm, không đảm bảo có kết quả. Có khi nửa đường cô phát hiện chi phí quá cao thì sẽ bỏ dở."

Kiều Nguyệt đáp lại: "Cháu hiểu, là cháu đưa bản thiết kế cho cô rồi thì quyền sở hữu và quyền sử dụng sẽ không còn ở chỗ cháu nữa."

"Đúng." Nguyễn Linh khẳng định: “Vì vậy cháu phải suy nghĩ kỹ mới được."

Ánh mắt Kiều Nguyệt rất kiên định: "Cháu đã suy nghĩ kỹ rồi."

Nguyễn Linh cười, nhận thấy từ tận đáy lòng mình rất khâm phục cô bé trước mặt.

Trông bề ngoài mềm yếu, nhưng khi đưa ra quyết định thì lại quyết đoán hơn rất nhiều người lớn.

Nguyễn Linh giơ tay: "Vậy, hợp tác vui vẻ?"

Kiều Nguyệt ngẩn người, có chút xấu hổ nắm lấy tay Nguyễn Linh, cười ngượng ngùng: "Hợp tác vui vẻ, cô à."

...

Quán đồ uống nằm ngay gần nhà Kiều Nguyệt, Nguyễn Linh nhìn Kiều Nguyệt rời đi, quyết định ở xung quanh dạo chơi một chút.

Cũng đúng, bình thường cô cũng không có cơ hội đến gần đây, không bằng dạo chơi đến trưa, ăn cơm rồi về.

Nguyễn Linh đến một trung tâm thương mại, liếc nhìn một vòng sau đó đi thẳng vào một thương hiệu nước hoa.

Cô đã từng thích thương hiệu nước hoa này, nhưng tiếc là nó là một thương hiệu nhỏ, gần đây không có cửa hàng chuyên biệt trong các trung tâm mua sắm.

Không ngờ ở đây lại gặp được.

"Chào cô." Nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiến lên: “Cô muốn xem loại nước hoa nào? Tôi có thể giới thiệu cho cô."

Nguyễn Linh mỉm cười: "Tôi chỉ tùy tiện nhìn thôi."

"Được." Nhân viên gật đầu, cũng không nói thêm nữa.

Chỉ khi Nguyễn Linh dừng lại, cô ấy sẽ đưa cho cô một tờ giấy thử mùi, sau đó giới thiệu một câu đơn giản.

Khi đến một khu vực nào đó, nhân viên cửa hàng mở lời: "Thường ngày cửa hàng chúng tôi không có nước hoa nam, nhưng gần đây là lễ Thất Tịch, nên đã ra mắt một số loại nước hoa nam giới hạn trong ngày lễ, tổng cộng chỉ còn chưa đến mười chai. Nếu cô có bạn trai, có thể nhân cơ hội này mua cho anh ấy một chai."

Ngay từ khi Nguyễn Linh bước vào cửa hàng, nhân viên cửa hàng đã quan sát thấy cô gái này không đeo nhẫn cưới, vì vậy đã dùng cách nói "bạn trai".

Nguyễn Linh dừng bước.

Cô có bạn trai không?

Chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, cô đã nghe thấy tiếng nói từ xa.

"Này, đây không phải là con gái lớn của Minh Vĩ sao?"

"Có vẻ giống..."

Nguyễn Linh nhìn sang.

Hai người phụ nữ nhìn nhau, trao nhau một ánh mắt hiểu ý.

"Trời ơi." Người phụ nữ mặc áo vàng lên tiếng trước: “Thật là cháu đấy à, Nguyễn Linh. Nghe Mỹ Nga nói cháu đã kết hôn rồi, tôi còn không tin nữa. Không ngờ cháu lại kết hôn sớm hơn cả Huỳnh Huỳnh, sao không nghe lời Mỹ Nga, chọn kỹ hơn đi?"

Người phụ nữ khác cũng nói: “Đúng thế, quá đột ngột. Đối phương là ai vậy? Mỹ Nga giấu giếm kỹ quá, cũng không nói với chúng ta."

Nguyễn Linh không để ý đến một loạt câu hỏi, chỉ nắm bắt được một từ khoá: "Hai người là bạn của Lâm Mỹ Nga?"

Nghe vậy, người phụ nữ mặc áo vàng giả vờ che miệng: "Ha ha, xem ra cháu vẫn còn nhớ chúng ta. Tất nhiên rồi, chúng ta và Mỹ Nga đã là bạn bè hơn mười năm rồi."

Nguyễn Linh lạnh nhạt hỏi: "Hai người đến đây mua gì?"

Người phụ nữ mặc áo vàng hắng giọng: "E hèm, nghe nói loại nước hoa này khá tốt, tôi đặc biệt đến đây chọn cho chồng mình một món quà. Còn cháu Nguyễn Linh, cũng đến mua nước hoa à? Cháu vẫn chưa nói cho chúng ta biết, chồng cháu là ai?"

Người phụ nữ khác cũng hùa theo: "Đúng thế, là nhà nào? Làm nghề gì?"

Nguyễn Linh không thèm để ý đến hai người nữa, quay sang nói với nhân viên cửa hàng: "Cô giúp tôi đóng gói tất cả nước hoa nam trong cửa hàng."

Ngừng lại một chút, cô lại nhấn mạnh: "Tất cả."