Mẹ Kế Nhà Giàu Của Hotboy Truyện Vườn Trường
Chương 106: Chương 106
Diệp Cảnh Trì lặng lẽ nhìn cô, yết hầu di chuyển.
Cử chỉ này dường như có sức lan tỏa, khi Nguyễn Linh nhìn thấy, cô cũng không nhịn được nuốt nước bọt.
Rồi cô thấy người đàn ông ấy cười.
Nguyễn Linh có chút bực bội: “Anh cười cái nói đi.”
Diệp Cảnh Trì cuối cùng cũng lên tiếng: “Em không phải nói, cho tôi mượn dầu dưỡng tóc sao?”
Giọng anh trầm thấp, tốc độ nói cũng chậm, giống như đang tán tỉnh cô.
Nhưng nội dung lại khiến cô sững sờ.
Nguyễn Linh nhướng mày: “Anh nghiêm túc à?”
Diệp Cảnh Trì hỏi ngược lại: “Không phải em nói tôi nên dưỡng tóc sao?”
Thấy cô cau mày nhìn mình, Diệp Cảnh Trì lại bổ sung: “Nghe nói phải tận dụng lúc tóc ướt mới dùng được, tôi vừa mới tắm xong.”
Tất nhiên, cô đã nhận ra rồi.
Nguyễn Linh thầm đáp lại một câu trong lòng.
Dưới làn hơi nước, Cảnh Trì càng thêm mềm mại, cũng càng khiến người ta không thể từ.
Nguyễn Linh vô thức nhìn chằm chằm vào những giọt nước đang lăn xuống cổ anh, thần trí lại sững sờ.
Rồi mới đáp: “Được rồi, em đi lấy cho anh.”
Người giúp việc vừa rồi đã chuyển tất cả đồ đạc cá nhân của cô sang phòng chính, dầu dưỡng tóc chắc cũng ở trên giá để đồ trong phòng tắm bên kia.
Cô định đi ra ngoài lấy, nhưng Diệp Cảnh Trì lại vẫn đứng chắn trước mặt cô không nhúc nhích.
Nguyễn Linh không hiểu: "Anh chặn cửa làm gì?"
Diệp Cảnh Trì nhìn cô: "Có thật là em muốn giúp tôi lấy không?"
Nguyễn Linh chớp mắt: "Em còn có thể lừa anh sao?"
Diệp Cảnh Trì "ừm" một tiếng, cuối cùng cũng mở cửa cho cô.
Nguyễn Linh bước ra khỏi phòng, rẽ một vòng đến phòng ngủ chính.
Khi bước vào phòng tắm, Nguyễn Linh dừng lại một lúc.
Vừa rồi khi Diệp Cảnh Trì chặn ở cửa phòng, cảm giác áp bức mà cô đã không thấy trong một thời gian dài, dường như lại xuất hiện.
Nhưng nó lại không giống như lúc cô mới quen Diệp Cảnh Trì, cô cũng không thể nói rõ sự khác biệt trong đó.
Sau khi bình tĩnh lại vài giây, Nguyễn Linh nhìn xung quanh, tìm thấy chai dầu dưỡng tóc cô thường dùng.
Cô cầm chai dầu dưỡng tóc màu tím, trở lại phòng trước đó.
Người đàn vẫn đang đứng trong phòng chờ cô, dáng người cao ráo thẳng tắp.
Nguyễn Linh đưa chai anh: "Đây."
Diệp Cảnh Trì đưa tay nhận lấy.
Nguyễn Linh: "Vậy em đi trước."
Diệp Cảnh Trì: "Không dạy tôi cách dùng sao?"
Nguyễn Linh: "..."
"Ở mặt sau của chai có hướng dẫn." Nguyễn Linh chỉ rõ: “Có cả tiếng Anh và tiếng Trung."
Diệp Cảnh Trì vẫn nhìn cô.
Anh cúi đầu xuống, những sợi tóc ướt đẫm rủ xuống trán, che khuất một phần của đôi mắt anh.
Không hiểu sao, Nguyễn Linh lại thấy trên gương mặt đẹp trai quá độ của anh có vài phần yếu đuối.
...
Nguyễn Linh nhắm mắt, xoa xoa thái dương.
Người đàn ông trước mặt là tổng giám đốc của Diệp thị, là đối được hàng vạn người nịnh nọt và lấy lòng, người sợ anh cũng không biết có bao nhiêu người.
Cô thật sự điên rồi, nên mới có thể dùng hai chữ "yếu đuối" để hình dung anh.
Dù vậy, khi Nguyễn Linh mở mắt ra nhìn anh lần nữa, cô vẫn mềm lòng.
Cô hỏi: "Anh muốn em dạy thế nào?"
Diệp Cảnh Trì im lặng một lúc lâu, rồi lên tiếng: "Hay là, em tôi?"
Nguyễn Linh hơi trợn tròn mắt.
"Diệp Cảnh Trì." Cô đọc tên anh từng chữ một: “Anh đang cậy thế làm càng đấy."
Diệp Cảnh Trì mặt không đổi sắc: "Tôi chỉ nghĩ, tự mình làm mẫu sẽ hiệu quả hơn là chỉ giảng giải đơn thuần."
Nguyễn Linh: "..."
Diệp Cảnh Trì lại chậm rãi nói: "Tóc của tôi không dài bằng em, chắc cũng không mất quá nhiều thời gian."
Nguyễn Linh không nói gì.
Diệp Cảnh Trì: "Được không?"
...
Sau một hồi im lặng, Nguyễn Linh thở dài.
"Phải lau tóc hơi khô." Cô nói: “Không được để ướt."
Đáy mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên y cười rõ ràng, rồi nói ừ.
"Tôi đi lấy khăn." Anh nói.
Diệp Cảnh Trì quay người đi vào phòng t͛ắm, lấy ra một chiếc khăn khô.
Lần này, Diệp Cảnh Trì không tiếp tục đòi hỏi, chỉ là từ từ lau tóc trước mặt cô.
Nguyễn Linh nhìn anh hai giây, rồi quay ngoắt lại đối diện với anh.
Trời mới biết não cô bị thứ gì chiếm lấy, đến nỗi hành động lau khô tóc của người đàn ông cũng trông rất có sức hút.
Nguyễn Linh nhìn chằm chằm vào giấy dán tường phía trước, trên đó có một bức tranh trang trí do cô tự tay treo lên.
Tiếng ma sát nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
Cử chỉ của Diệp Cảnh Trì hẳn là có trật tự và nhịp nhàng, giống như phong cách làm việc thường ngày của anh vậy, Nguyễn Linh chưa bao giờ thấy anh vội vàng.
Khi phát hiện ra mình đang tưởng tượng đến hành động của Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh tự ghê tởm chính mình, rồi quay lại nhìn anh.
Diệp Cảnh Trì đã lau khô tóc, đang nhìn cô.
Nguyễn Linh: "?"
"Anh lau khô rồi, sao không nói cho em biết?" Cô hỏi.
Diệp Cảnh Trì nói với giọng bình tĩnh: "Tôi đang đợi em quay lại."
Nguyễn Linh nhìn anh, cứ có cảm giác như trong ánh mắt bình thản của Diệp Cảnh Trì, ẩn chứa một chút trêu chọc.
"Bắt đầu được rồi chứ?" Diệp Cảnh Trì lại hỏi.
Nguyễn Linh: "..."
Cô còn chưa bắt đầu, đã thấy hối hận rồi.
Thực ra với chiều dài tóc như của Diệp Cảnh Trì thì hoàn toàn không cần đến dầu dưỡng tóc.
Chỉ vì một câu nói bâng quơ của cô, mà mọi chuyện không biết sao lại phát triển đến mức này.
Nguyễn Linh thậm chí còn nghi ngờ, Diệp Cảnh Trì đang cố tình trêu chọc cô, để trả thù cô vì đã nguyền rủa anh bị hói đầu.
Nhưng cũng hết cách, ai bảo lúc đó cô bị mê hoặc, đồng ý rồi chứ.
Đã lên tàu giặc, hối hận thì đã muộn rồi.
Nguyễn Linh cam chịu đi đến, cầm lấy chai dầu dưỡng tóc màu tím mà Diệp Cảnh Trì vừa đặt trên tủ.
Tóc của cô dày và dài, bình thường khi dùng, thường phải bóp ra mấy lần.
Tóc của Diệp Cảnh Trì cũng khá nhiều, ít nhất hiện tại thì không thấy dấu hiệu hói đầu nào, trước đó Nguyễn Linh chỉ là cố tình chọc ghẹo anh.
Nhưng so với của cô thì ngắn hơn rất nhiều, dài nhất cũng chỉ khoảng một ngón rưỡi.
Vì vậy, Nguyễn Linh không bóp quá nhiều trong một lần, chỉ bóp vài giọt vào lòng bàn tay, xoa đều.
Sau đó, cô chỉ tay về phía mép giường, không khách sáo ra lệnh cho Diệp Cảnh Trì: "Sang đó ngồi đi."
Diệp Cảnh Trì ngồi xuống, còn hỏi cô: "Như vậy được không?"
Nguyễn Linh: "... Ừ."
Cô đi đến trước mặt người đàn ông, rồi nói: "Hạ đầu xuống một chút."
Diệp Cảnh Trì lại hơi cúi đầu xuống.
Nhìn người đàn ông gần như có thể coi là ngoan ngoãn này, động tác của Nguyễn Linh dừng lại một chút.
Rồi từ từ giơ hai tay lên, chạm vào tóc của Diệp Cảnh Trì.
So với tưởng tượng của cô, nó còn mềm mại hơn nhiều.
Nguyễn Linh đột nhiên có suy nghĩ xấu xa, nếu cô không nói gì mà thoa cả một chai dầu dưỡng tóc lên da đầu của Diệp Cảnh Trì, anh sẽ phản ứng như thế nào.
Tuy nhiên, ý nghĩ này chỉ thoáng qua.
Nghe nói nếu bôi trực tiếp lên da đầu sẽ làm tắc nghẽn lỗ chân lông, thực sự sẽ gây rụng tóc.
Nguyễn Linh vẫn hơi tiếc nuối.
Nghĩ đến việc thế giới sẽ thiếu đi một mỹ nam hàng đầu và thêm một quý ông hói đầu ở tuổi ba mươi, cô vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Nguyễn Linh nghĩ mình vẫn quá tốt bụng.
Sau khi dừng lại vài giây, cuối cùng cô cũng bắt đầu dùng lòng bàn tay xoa bóp ngọn tóc của Diệp Cảnh Trì.
Thực ra, Nguyễn Linh là người không kiên nhẫn lắm.
Tóc cô nhiều nên cũng không phải lúc nào sau khi tắm xong, cô cũng cẩn thận dưỡng tóc.
Chỉ khi tâm trạng vui vẻ và có thời gian rảnh rỗi, cô mới nhớ bôi.
May mắn thay, tóc của Diệp Cảnh Trì không dài, cho dù bôi rất cẩn thận, cũng không tốn nhiều thời gian.
Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Linh giúp người khác bôi, ít nhiều cũng có chút mới mẻ.
Hơi giống như khi còn nhỏ dùng lược đồ chơi chải tóc cho búp bê, cũng có chút giống như chải lông cho con mèo mà cô nuôi.
Vì vậy, Nguyễn Linh rất chu đáo và cẩn thận chăm sóc từng sợi tóc của Diệp Cảnh Trì.
Thậm chí, động tác còn nhẹ nhàng hơn khi cô tự bôi cho mình.