Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 63: Trăng Sáng Rọi Cố Hương 3



Năm 1933, không quân Nhật tấn công vào Sơn Hải Quan.
Quân canh giữ chống cự quyết liệt, lấy nợ máu cố thủ.

Không lâu sau, Sơn Hải Quan bị vây khốn.

Cùng năm đó, Nhiệt Hà cũng rơi vào thế giằng co.
Trên bàn làm việc của công ty vận tải đường thuỷ có một tập báo.
Trang nhất in tấm ảnh trắng đen Sơn Hải Quan bị quân địch oanh tạc, bên cạnh là chính phủ Nam Kinh ký kết “Hiệp ước Đường Cô” bao gồm những điều khoản giống như nỗi nhục đất nước mất chủ quyền, cho phép phi cơ của người Nhật Bản tuần tra quanh Vạn Lý Trường Thành, không khác gì đang chắp tay dâng ba tỉnh Đông Bắc và Nhiệt Hà cho chúng.
Cô nhớ đến Trịnh Độ.

Lần này vận chuyển vật tư kháng chiến đến trường thành có gặp được người trong nghĩa quân.

Họ nói Trịnh Độ đối mặt với quân Nhật điên cuồng tiến công, nhưng binh lực yếu ớt, trong khoảnh khắc cuối cùng vẫn nửa bước không lui, hắn vứt bỏ quân trang, chỉ còn độc sơ mi trắng, nắm chặt súng nhảy vào trận địa quân địch.
Nếu hắn nhìn thấy cảnh tượng ba tỉnh Đông Bắc và cả Nhiệt Hà bị vây khốn thì không biết sẽ nghĩ thế nào.
Hà Vị xếp gọn tập báo, thả vào một ô vuông nâu đỏ.

Giá để sách báo được chuyển đến từ Bách Hoa Thâm Xử.
“Trên trường thành tướng sĩ hy sinh nhiều như vậy, xương cốt chưa lạnh mà bọn họ đã ký hiệp ước đình chiến, muốn dâng Nhiệt Hà cho người ngoài”, cô nhỏ giọng nói, “Cắt đất nhanh hơn bất kỳ ai khác”.
“May mắn có tin tốt, trong lần thứ tư bao vây tiêu diệt địch thì hồng quân thắng lớn.

Họ kêu gọi tạm dừng nội chiến, sẽ ra bắc kháng chiến chống Nhật”.

Triệu Ứng Thăng nói.
Quả thật chỉ có duy nhất một tin tốt.
Tháng Sáu bước vào đầu hạ.
Trong thành Bắc Bình một màu xanh mơn mởn bao trùm, cô một mình bước ra từ căn tứ hợp viện của công ty vận tải, lúc này trời đã về khuya.

Nương theo ánh trăng, cô nhìn chằm chằm sư tử đá điêu khắc trước cửa viện, viên châu ngậm trong miệng đã sớm bị đám trẻ con sờ đến trơn bóng.

Xe dừng trước mặt, cô ngồi vào trong: “Đến Bách Hoa Thâm Xử đi”.
Lúc nãy khi xem báo, trong đầu cô liên tục nhớ đến căn viện nhỏ ở Bách Hoa Thâm Xử.
Xe đi qua cổng Đức Thắng Môn, cô hơi tựa vào ghế ngồi, nhìn bóng thành cao lớn dưới ánh trăng.
Phía nam trường thành, chính là Bắc Bình.
“Bắc Hoa Thâm Xử không có ai, cô hai có muốn gọi vài người đến không?”
“Không cần đâu”, cô nhẹ giọng đáp, “Lâu rồi không đến, chỉ muốn yên tĩnh ngủ một đêm ở đó”.
Tài xế không nhiều lời.
Dáng vẻ ngõ nhỏ vẫn không đổi, con đường đất hẹp dài bên trong không một ánh đèn.

Ngược lại khiến bóng trăng càng thêm sáng rõ.
Cô nhớ mỗi lần đi qua con đường này, luôn có một khoảng sân mở rộng cửa, giống căn nhà hiếu khách.

Tối nay cũng thế, cô hứng thú dừng bước trước nhà, trông thấy bóng dáng một người vợ trẻ đầu búi tóc, tay ôm đứa bé sơ sinh, hỏi vọng vào phòng người chồng, có ra ngoài giếng lấy nước chưa?
Cô quên mất, nếu không ai nói, cô cũng phải một mình ra ngoài giếng lấy nước.