Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 62: Trăng Sáng Rọi Cố Hương 2



Trịnh Độ hồi lâu không đáp.
Một bàn tay khẽ nâng rèm sân khấu, dáng vẻ thanh tú, vốn nên là một đào hát nổi danh có cuộc sống an nhàn sung sướng, chỉ vì cả năm nay miệt mài cầm bút viết bảng viết sách, thêm công việc đồng áng nuôi sống trường học, khiến các khớp xương trở nên thô to, không còn dáng vẻ tinh tế văn nhã như trước.
Chúc Khiêm Hoài thay trang phục diễn kịch bước ra.
Không chỉ có hắn, theo sau là những đào hát, diễn viên theo thứ tự lần lượt xuất hiện.
Dù là những vị khách ngồi trước sân khấu hay trong phòng riêng ở lầu hai đều vô cùng an tĩnh, điều này không hợp quy tắc chút nào, cho dù chào bế mạc thì theo lẽ phải do đào hát diễn cuối đến cảm ơn.

Chứ không phải cảnh tượng thế này.
Chúc Khiêm Hoài khẽ tiến lên nửa bước, hơi khom người vái chào rồi thẳng lưng hướng về phía phòng riêng của Hà Vị trên lầu hai, nói: “Chúng tôi nghe nói hôm nay có tướng quân kháng Nhật ở quan ngoại đến, đều muốn phá quy tắc một lần, tất cả đều lên sân khấu diễn”.
Hắn nói xong, Chúc Tiểu Bồi cũng cao giọng: “Vị tướng quân kia, ngài chỉ cần muốn nghe khúc nào.

Hôm nay tất cả bạn tốt ở Lê viên hai chốn Kinh Tân, bất luận đán hay sinh [1] đều nguyện vì tướng quân hát khúc ấy”.
[1] Trong hí kịch, nếu người hát là nữ được gọi là “đán”, nếu người hát là nam thì gọi là “sinh”
Dứt lời, cảnh tượng càng yên tĩnh.
Hôm nay Trịnh Độ đến đây, ngoại trừ người quen cũ trong quân Đông Bắc thì không ai hay biết.
Mà lúc này, dù mọi người có nghi ngờ cũng không dám sai thân tín đi thám thính.

Tướng quân kháng Nhật, là người có quan hệ thân thiết với hồng khu, cũng chính là kẻ thù của chính phủ Nam Kinh.

Nếu có kẻ dám để lọt ra ngoài, tất sẽ bị truy đuổi…
Người có mặt nơi đây không hẹn mà cùng quyết định không hỏi đến, không nghĩ ngợi, chỉ cần xem tối nay là một giấc mộng đêm đêm tàn ở kinh hoa.
“Trịnh tướng quân, mời chọn”.

Hà Vị nhỏ giọng nhắc nhở.
Bên ngoài rèm châu, ông chủ Quảng Đức Lâu dâng một tờ danh sách các vở diễn, lẳng lặng chờ đợi.
Sau khi im bặt một lúc lâu, hắn mới nói khẽ: “Tôi sinh ra lớn lên ở Phụng Thiên, cũng không thường vào kinh.