Kiếp Này Tôi Nhất Định Trở Thành Gia Chủ
Chương 247
Chap 247
CẦU HÔN
CẦU HÔN
CẦU HÔN
CÁI GÌ QUAN TRỌNG NHẮC LẠI 3 LẦN!!!!!!!
—–
“Mặc dù cô ấy biết mình sẽ chết.”
Những lời nói đó nhói lên như thể chúng mắc kẹt trong trái tim tôi.
“Khi Shan rời khỏi bộ tộc, ta đã cố gắng ngăn cản con bé để tránh một tương lai tồi tệ. Nhưng con bé chỉ nói với nụ cười rạng rỡ. ‘Chồng và con gái con chưa gặp mặt đáng yêu đến mức con không nỡ ở lại.’ ”
Mẹ tôi đến gặp cha tôi dù biết trước chuyện gì sẽ xảy ra với bà nếu sinh ra tôi.
“ ‘Con đã quyết định yêu số phận của mình’ .
Đó là lời cuối cùng mà đứa trẻ đó để lại.”
Đó dường như là một kỷ niệm rất đau buồn đối với bà tôi.
“Ta vẫn còn nhớ rất rõ ngày Shan rời đi. Người mẹ không thể quên ngày con gái ra đi”.
Một khuôn mặt đầy dấu vết thời gian nhìn tôi.
“Chỉ có một lần con bé gửi thư về làng sau khi lên thuyền vào ngày hôm đó. Con có biết Shan đã viết gì sau đó không?:
Tôi lắc đầu một chút.
Bà nội nói với giọng trầm.
“ ‘Chồng và con gái con sẽ sống một cuộc đời rực rỡ.’ ”
“Haa.”
Cô thở dài trước khi tiếp tục.
“Đó là lý do tại sao hôm nay ta đến gặp con vào ngày hạnh phúc nhất của con, Shan bé con.”
Tâm trí tôi dường như rối tung lên, nhưng đồng thời, tôi biết chắc chắn.
Mẹ đó là một người rất mạnh mẽ.
Và có lẽ việc tôi quay trở lại cũng là một duyên phận.
“Shan yêu số phận của mình, Florentia. Hy sinh mạng sống của chính mình để đưa con đến thế giới này. Vì thế đừng lãng phí cuộc đời đó.”
“Lãng phí?”
Cuộc sống của tôi không hề bị lãng phí. Cả kiếp trước lẫn kiếp này đều không.
Tôi luôn vứt bỏ mọi thứ và sống cho chính mình.
“Không phải hiện tại con đang sống một cuộc sống tự mãn sao.”
“Bà đang nói điều đó mà không hề biết con. Con không phải là người sống vô ích”.
Tôi nói, bác bỏ bà ấy mà không nhận ra.
Cùng với việc chê bai tình yêu của tôi dành cho Lombardy, những lời này thật không thể chấp nhận được.
“Đừng sống một cuộc sống tự mãn.”
“Ngay bây giờ con thậm chí còn không sống được yên bình.”
“Vậy tại sao con lại nghĩ về cuộc sống tiếp theo của mình?”
“Sao ạ?”
“Không phải con đang khoe khoang về việc hài lòng với việc trở thành Người đứng đầu của Lombardy ở kiếp này và phần còn lại sẽ được hoàn thành ở kiếp sau sao?”
“Đó là…”
“Con thậm chí còn không thể phủ nhận điều đó.”
Tôi không thể bác bỏ. Đúng là có lúc tôi đã ngầm nghĩ về điều đó.
Trong cuộc đời này, có những lúc tôi đã thuyết phục bản thân chỉ nghĩ đến việc trở thành Gia chủ của Lombardy.
“Cứ như thể con có cơ hội cho kiếp sau, phải không?”
Đôi mắt mờ sương nhìn tôi nghiêm khắc.
“Con chỉ có một nửa dòng máu. Không có kiếp sau cho con vì con đã thoát khỏi xiềng xích của Chara, Florentia.”
Một cuộc đời để lại những tiếc nuối tưởng như có thể thoái lui thêm một lần nữa.
Một cuộc sống mà bạn thậm chí không cố gắng đạt được mọi thứ bạn muốn.
Đó là một cuộc sống tự mãn.
“Vì vậy hãy di chuyển đi, vì cuộc sống này là cuộc sống cuối cùng của con.”
Cuộc sống cuối cùng của tôi.
Vừa nghe đến đó, trong đầu tôi chỉ có một người.
“Bà ơi, có một nơi con cần phải đến ngay bây giờ.”
Lòng tôi vội vã. Đây chắc hẳn là ý của họ khi nói đến việc dẫm lên chân bạn. Và kế hoạch hiện ra trong đầu tôi nhanh như lúc tôi đang vội vã là…
Để có được mọi thứ tôi muốn trong cuộc đời này.
“…Ừ, tốt nhất là con nên đi thôi.” Lần này, bà mỉm cười như thể đọc được suy nghĩ của tôi.
“Nếu bà không phiền, xin hãy ở lại biệt thự Lombardy. Có rất nhiều điều con muốn biết, bà ạ.”
“Ừm.”
Cô suy nghĩ một lúc nhưng nhanh chóng gật đầu.
“Chỉ trong vài ngày thôi. Ta sẽ cố gắng thuyết phục Onta.”
Tên của người đàn ông tóc đỏ với khuôn mặt thô ráp đó là Onta. Vào lúc đó, tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đằng sau Onta và Ana.
Khuôn mặt của cha tôi không biết phải làm gì khi nhìn tôi và bà tôi.
“Và dường như có thêm một người nữa muốn nói chuyện với bà?”
“….Đó là Gallahan.”
Có thể bà không dễ nhìn thấy, nhưng bà nói điều đó trong khi nhìn chính xác về hướng của cha tôi.
Cha, người đột nhiên nhận được sự chú ý của bà, nao núng một lúc trước khi cúi đầu thật sâu.
“Con sẽ quay lại sau!” Tôi nói rồi lao ra khỏi rừng.
Cuối cùng, người ta nhìn thấy một người đánh xe ở phía trước tòa nhà chính đang trông coi cỗ xe của Gia chủ.
Tôi liều lĩnh mở cửa xe, trèo lên và hét lên.
“Chúng ta hãy đến Cung điện Hoàng gia!”
—
Sau khi đến cung điện một cách vội vàng như vậy, tôi chỉ lấy lại được lý do khi xuống xe.
“Lần này tôi đã hành động vô lý rồi.”
Đang là giữa trưa, mặt trời vẫn còn treo trên bầu trời. Đó cũng là khoảng thời gian Perez bận rộn với công việc.
“Tôi không muốn can thiệp vào công việc của anh ấy.”
Anh ấy vẫn chưa đến dự bữa tiệc kéo dài ba ngày ba đêm. Đó là dấu hiệu cho thấy anh bận rộn như thế nào. Chỉ đến tối nay tôi mới nhận được một lá thư vào buổi sáng nói rằng anh ấy đã thành công trong việc sắp xếp thời gian.
“Chúng ta quay lại và đợi nhé?”
Kế hoạch bốc đồng này đã tăng thêm gánh nặng bằng cách này hay cách khác trên đường đến Cung điện.
Ngoài ra còn có một đống công việc tôi cần phải làm để không phải hối tiếc điều gì.
Để tôi có thể tìm cách giữ chức vụ Người đứng đầu Lombardy và đồng thời không phải từ bỏ Perez.
Nhưng nó không dễ dàng như vậy. Không, điều đó là không thể theo luật hiện hành.
Tuy nhiên.
“Nếu nó không thành công thì tôi sẽ làm cho nó thành công.”
Tôi là ai nếu tôi không thể làm được điều không thể, phải không?
Điều đầu tiên tôi phải làm là nói chuyện với Perez.
Lúc đó Perez vừa bước ra khỏi chánh điện trước chỗ tôi đang đứng.
“Ồ? Perez?”
Tôi quên mất rằng có những Hiệp sĩ và người hầu luôn đứng đằng sau anh ta và gọi tên anh ta một cách thô lỗ mà không hề nhận ra.
“….Tia?”
Perez nhìn tôi, hoàn toàn ngạc nhiên với đôi mắt mở to.
“Tại sao em ở đây-?”
“Tôi cần nói chuyện với anh.” Tôi vừa nói vừa nắm lấy tay áo Perez.
“Ban đầu tôi định đợi anh cho đến khi anh đến biệt thự vào buổi tối. Nhưng dù sao đi nữa, hãy giải quyết chuyện này khi chúng ta xong việc nhé.”
Tôi không thích việc chờ đợi với tâm trạng lo lắng.
“Có nơi nào không có người?”
Perez suy nghĩ một lúc trước khi trả lời câu hỏi của tôi.
“Tôi biết đúng chỗ.”
—
“Chỗ này. Sẽ không có ai ở đây cả.”
Tôi không nghĩ hôm nay tôi có thể thoát khỏi khu rừng.
Nơi Perez đưa tôi đến là khu rừng gần dinh thự biệt lập nơi Perez ở.
“Đây là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu phải không?”
Tôi nói rồi chỉ vào một bụi cây tròn cách đó một chút.
“Anh đang ăn cỏ ở đằng kia, Perez.”
“Vâng. Sẽ không có ai làm phiền chúng ta ở đây đâu.”
Perez vừa nói vừa gật đầu hài lòng.
Anh ấy thực sự là một người lập dị. Nghĩ vậy, tôi mỉm cười mà không nhận ra.
Perez nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười của tôi và nói.
“Có thứ này tôi muốn cho em xem, Tia.”
“Anh muốn cho em xem cái gì?”
Perez không trả lời mà đưa tay về phía tôi và nói.
“Chúng ta có nên đi bộ xa hơn một chút không?”
“Tay của em…”
Anh ấy muốn nắm tay sao?
Khi tôi nhìn kỹ vào bàn tay của Perez đang đưa ra trước mặt tôi, tôi có thể thấy các đầu ngón tay của anh ấy đang run lên một chút.
Thấy anh ấy đang lo lắng, tôi nắm lấy tay anh ấy.
“T-Tia?”
Perez có chút hoảng sợ.
Aanh không nghĩ tôi sẽ nắm tay anh như thế này mà không do dự phải không?
Tôi sẽ không do dự nữa miễn là tôi đã quyết định.
“Sao nào?”
Tôi bước về phía trước với cằm hơi hếch lên một cách trơ trẽn.
Perez có đôi tai hơi đỏ, đôi chân dài sải bước vài bước rồi nhanh chóng đuổi kịp.
“Ừm.”
Bàn tay tôi đang nắm chắc chắn hơn tôi tưởng. Tim tôi đập thình thịch, trong rừng chỉ còn nghe thấy tiếng bước đi của hai chúng tôi.
Cảm thấy ngột ngạt, tôi ngọ nguậy bàn tay mình một chút, bàn tay to lớn của Perez đã nắm chặt lấy tôi.
Có phải vì hôm nay trời lạnh không? Tay Perez cũng lạnh như tay tôi, dường như rất căng thẳng.
Nơi Perez dẫn tôi đến là khu đổ nát nơi anh sống trước đây. Không, có vẻ như không còn tàn tích nào nữa.
Chỉ có một ngôi biệt thự nhỏ được xây dựng sáng sủa.
“Cái này đã được xây dựng lại chỉ trong vài tuần à?”
Perez gật đầu trước câu hỏi của tôi.
“Bởi vì đó không còn là nơi tôi muốn quên nữa. Đúng hơn là tôi muốn nó đọng lại trong trí nhớ của tôi thật lâu.”
“Như mong đợi.”
Tiền và quyền lực là tốt nhất.
Anh ấy vẫn chưa được bổ nhiệm làm Thái tử, nhưng hiện tại anh ấy thực tế đã là Thái tử.
“Chắc hẳn họ đã phải trải qua một thời gian khó khăn.”
Tôi có lúc ngậm ngùi, nghĩ đến những người công nhân sẽ phải làm việc trong mùa đông lạnh giá này. Nhưng tôi cũng thực sự hài lòng khi nhìn vào căn biệt thự.
“Anh đã làm rất tốt, Perez.”
Tôi khen ngợi và vỗ lưng Perez.
Cung điện bị bỏ hoang này là biểu tượng cho những ngày đen tối và tai hại nhất trong cuộc đời Perez.
Việc Perez xây dựng lại cung điện vẫn còn hoang vắng sau khi rời đi có thể đồng nghĩa với việc vết thương của anh đã lành lại một chút.
Vào thời điểm đó tôi mơ hồ nghĩ rằng có điều gì đó không ổn.
“Anh muốn tôi đến đây chỉ để cho tôi xem cái này—!”
\Nhìn lại Perez, tôi không thể nói hết câu.
“Anh đang làm gì vậy, Perez?”
Perez buông tay tôi ra, lùi lại một bước. Sau đó anh ấy nhìn tôi và từ từ quỳ xuống.
“Đừng nói với tôi là anh…”
Sau đó, Perez rút thứ gì đó ra khỏi áo khoác. Đó là một mảnh giấy gấp lại. Anh ấy nhanh chóng đưa nó cho tôi.
“Đây là gì?”
Khi tôi vội vàng mở nó ra, tờ giấy đã được đóng dấu của Hoàng đế. Và bên trong nó là chữ viết xấu nhưng chữ viết rõ ràng.
[Tôi, Jovanes Durelli, Hoàng đế của Đế chế Lambrew, sửa đổi những điều sau bằng Nghị định của Hoàng gia:
Đầu tiên, Hoàng hậu có quyền giữ lại tên thời con gái và quyền thừa kế của mình.
Thứ hai, họ của Hoàng hậu được giữ nguyên.
Thứ ba, các quyền về tài sản và quyền lực độc lập có nguồn gốc và xuất phát từ gia đình Hoàng hậu sẽ được duy trì.
Đây là nghị định của tôi. Bất kỳ quan chức và/hoặc quý tộc nào của Hoàng gia đều không được phép tranh chấp.]
Đó là sắc lệnh chính thức của Hoàng đế. Đó là mệnh lệnh tuyệt đối không ai có thể trái ngược, giống như di chúc và di chúc cuối cùng của ông.
“Perez, anh…Làm sao anh có được thứ này?”
Giọng tôi run run như bị bóp nghẹt. Nhưng thật ngạc nhiên, nó không kết thúc ở đó.
“Tia.”
Perez gọi tên tôi.
Chính khi theo phản xạ tôi bắt gặp đôi mắt đỏ hoe và cái nhìn chăm chú của anh ấy, lúc đó tôi mới nhận ra Perez đang làm gì lúc này.
Đôi mắt anh, chỉ nhìn tôi và quỳ một gối.
Theo bản năng, tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra và tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.
Sau đó, Perez chậm rãi kéo tay tôi, trầm giọng hỏi.
“Florentia Lombardy, người đứng đầu Lombardy, em sẽ lấy anh chứ?”
——————————————————————
#h
áwwwwww