Không Phụ Thê Duyên
Chương 101
Tĩnh An Hầu phu nhân tựa vào gối, nhắm mắt lại suy tư mục đích hôm nay vì sao Hoắc Thù tới đây
Hoắc Thù là nữ nhi đã xuất giá, về nhà mẹ đẻ cũng không có gì kỳ quái, nghe nói lão phu nhân Vệ Quốc Công phủ là một người phúc hậu, chưa từng nghe nói qua bà can thiệp vào việc tức phụ thường xuyên về nhà mẹ đẻ hay không. Nhưng hôm nay nàng đột nhiên tới cửa, lại còn có Nhiếp Ngật đi cùng khiến cho người ta nhịn không được mà nghĩ nhiều một chút.
Chỉ là khi đang suy tư, đột nhiên nghe được tiếng động
Tĩnh An Hầu phu nhân mở to mắt, liền nhìn thấy tiểu nữ nhi đang được hai nha hoàn ôm đỡ tiến vào, rốt cuộc không thể ngồi bật dậy tức khắc, cho nên khi vừa xuống giường được, tiểu nữ nhi đã bổ nhào qua đây, ôm nàng khóc ngất cho đến nấc lên.
Tĩnh An Hầu phu nhân chỉ cảm thấy tim mình như bị dao cắt, vì sao nữ nhi tốt đẹp này của nàng phải chịu thương tổn đến như vậy?
Tĩnh An Hầu phu nhân bị nàng khóc làm cho tim đau nhói, chỉ có thể liên tục nói: "Được được được, chúng ta không gả, Nghiên nhi con đừng khóc……”
Hoắc Nghiên nấc cục nói, “Nương, nương để con chết đi, con chết rồi thì không cần phải gả cho……”
“Nói bậy!” Tĩnh An Hầu phu nhân cho rằng nữ nhi lại quyết tâm tìm chết, sắc mặt đều thay đổi, tức giận mắng: “Ngươi hôm qua đã nói với nương, ngươi không muốn chết, chẳng lẽ ngươi gạt nương?”
“Không phải…… [Nấc], con không muốn chết, chỉ là con không muốn gả qua đó…… Con không muốn, con chỉ tình nguyện cho dù chết đi cũng không muốn gả, nương, người để con cắt tóc làm ni cô đi, con không muốn lại nhìn thấy những người đó……” Nàng lẩm bẩm, vừa khóc vừa nấc
Hoắc Nghiên khóc lóc xong cuối cùng mệt ngủ thiếp đi.
Tĩnh An Hầu phu nhân tự mình dịch nàng vào phía bên trong giường, kéo chăn qua đắp lại trên người nàng, lại kêu nha hoàn giặt khăn sạch lau mặt cho nàng, sau đó ngồi ngây ngốc ở bên cạnh nhìn khuôn mặt tiểu nữ nhi gầy ốm tái nhợt.
Sau một lúc lâu, nàng cắn chặt răng, rốt cuộc cũng đưa ra một quyết định, gọi nha hoàn kêu trưởng tử qua đây
Hoắc Thừa Giác thực nhanh chạy tới đây
Trên thực tế, từ sau khi biết chuyện phát sinh trên người tiểu muội muội, trong lòng hắn liền chất chứa một cơn tức giận, khiến cho hắn trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi đã nhanh chóng trưởng thành. Tâm hắn càng lo lắng cho mẫu thân cùng muội muội đang sinh bệnh, sợ lại xảy ra chuyện gì, vì vậy mấy ngày nay vẫn luôn xin nghỉ ở nhà hầu bệnh, cho nên khi nghe mẫu thân gọi hắn, hắn dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà đi tới
Hoắc Thừa Giác ngạc nhiên nhìn mẫu thân, chần chờ nói: “Chỉ là muội muội nàng……” Nàng đã không còn trong sạch, ngoại trừ gả vào Vĩnh Quận Vương phủ làm kế thê, đã không còn con đường thứ hai để lựa chọn, trừ phi muội muội thật sự đi làm ni cô.
Một tiểu cô nương mới mười sáu tuổi, từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, thân làm người nhà, sao có thể đành lòng để nàng đi làm ni cô được?
Tĩnh An Hầu phu nhân cười lạnh nói: “Chẳng lẽ nữ nhân không còn trong sạch, liền phải đi tìm cái chết? Hay là ngươi cảm thấy muội muội ngươi phát sinh thảm sự đến mức này, không gả được ra ngoài nên phải đi tìm chết để chứng minh trong sạch?”
Nói xong, hai mắt nàng sắc bén mà trừng mắt trưởng tử.
“Đương nhiên không phải!” Hoắc Thừa Giác vội phản bác, đối với chuyện này, nếu nói người nào vô tội nhất, thì đó chính là muội muội, muội muội có làm gì sai? Hắn làm sao có thể nhẫn tâm nhìn muội muội đi tìm cái chết?
Người cần tìm chết hẳn phải là Vĩnh Quận Vương thế tử người đã khi dễ muội muội mới đúng, đáng giận hắn thân làm huynh trưởng, thế nhưng không có cách nào vì muội muội mà rửa đi nỗi hận này, trong lòng hắn đã cực kỳ tự trách.
Hoắc Thừa Giác thấy mẫu thân lạnh lùng nhìn chính mình, biết trong lòng nàng khó chịu, liền cho dù trong lúc nhất thời đầu óc nghĩ không ra, cũng sẽ không nghĩ đến loại ý tưởng nhẫn tâm này
Hoắc Thừa Giác chỉ là do dự một lát, lại hỏi: “Nương, người muốn làm như thế nào? Muốn nhi tử làm cái gì?”
Tĩnh An Hầu phu nhân cười lạnh nói: “Tất nhiên là làm cho muội muội con chết bệnh, đến lúc đó, tổ mẫu con thích đưa cô nương nào qua đó thì cứ việc đưa, không liên quan đến chúng ta, cũng không liên quan đến Nghiên nhi, Nghiên nhi của ta còn có một chuỗi thanh xuân tươi đẹp cần phải hưởng, hà tất gì phải chịu thua thiệt?"
Hoắc Thừa Giác khiếp sợ nhìn mẫu thân, vội la lên: “Nương, không phải người đã nói……” Cho rằng mẫu thân thay đổi chủ ý, tình nguyện để muội muội đi tìm chết, cũng không để nàng bước chân vào cái hố Vĩnh Quận Vương phủ này.
Tĩnh An Hầu phu nhân khinh miệt nói: “Nghiên Nhi tự nhiên sẽ sống được rất tốt”
Sau khi nghe xong, Hoắc Thừa Giác liền hiểu rõ ý mẫu thân, muốn để muội muội giả chết bệnh, lấy cớ thoát khỏi việc hôn nhân này.
Sau đó, Tĩnh An Hầu phu nhân lại bổ sung nói: “Đương nhiên, đây chỉ là kế hạ sách, để ta suy nghĩ lại, ta nhất định sẽ không để Nghiên Nhi gả qua đó.” Nói tới đây, nàng lại phẫn hận nói: “Tổ mẫu cùng Đình Nhi thật tàn nhẫn, vậy mà có thể tính kế Nghiên nhi, hủy hoại trong sạch cả đời nàng, làm nàng không thể không gả qua, cho rằng như thế là có thể……”
Nàng cười lạnh liên tục.
Hoắc Thừa Giác trầm mặc mà đứng ở trước giường, trong lòng nặng trĩu.
Mỗi một lần nghe thấy, hắn đều khó chịu vô cùng, không cách nào tưởng tượng được, người có thể dùng kế ngoan độc như vậy để hủy hoại một cô nương, lại chính là vị trưởng tỷ luôn ôn nhu đoan trang kia, và vị tổ mẫu luôn thương yêu bọn họ. Trưởng tỷ sợ ba hài tử nàng lưu lại chịu khổ, vậy tiểu muội muội vô tội đến như vậy vì sao lại phải mang cả cuộc đời mình bồi đắp vào nơi đó?
Tĩnh An Hầu phu nhân thực mau đã bình tĩnh lại, nàng liếc mắt nhìn trưởng tử một cái, thở dài, nói: “Ta biết, sự tình đã biến thành như vậy, tổ mẫu cùng phụ thân con nhất định sẽ không đồng ý! Cho nên, Thừa Giác, nương yêu cầu con trợ giúp. Nếu việc này không thành công, Nghiên nhi sẽ chết. Nàng nói, nàng cho dù có chết cũng sẽ không gả qua đó"
Nói tới đây, Tĩnh An Hầu phu nhân dùng khăn che miệng, nhỏ giọng mà nức nở.
Tấm lòng yêu thương của nàng đối với đại nữ nhi không hề giả, đối với bệnh tình của nàng cực kỳ thương tâm, cũng thực thương tiếc ba đứa cháu ngoại từ nay không còn mẹ. Nhưng tiểu nữ nhi cũng là miếng thịt trên người nàng rớt xuống, được nuôi dưỡng lớn đến như vậy ở trước mặt nàng, là sinh mạng của nàng, nàng càng thương yêu tiểu nữ nhi hơn
Nàng vẫn luôn nỗ lực làm một hầu phu nhân thật tốt, trả giá vì cái nhà này mà không hề oán than không hề hối hận, đặt lợi ích gia tộc lên đầu, cho dù bị ủy khuất cũng chịu đựng. Nhưng lần này, nàng không muốn nhịn nữa, không muốn quản cái Tĩnh An Hầu phủ này, cũng không muốn quan tâm lợi ích gì đó của Hoắc gia, nàng chỉ muốn nghĩ cách cứu tiểu nữ nhi đáng thương của mình, cho dù vì thế nàng sẽ mất đi hết tất cả, nhưng nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Cả đời chạy theo khuôn phép cũ, sắp già rồi, nàng mới có thể tỉnh ngộ
Hoắc Thừa Giác nhìn thấy mẫu thân như thế, hốc mắt cũng đỏ, nghẹn giọng nói: “Nương, người yên tâm, nhi tử sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh người”
Tĩnh An Hầu phu nhân không khóc mà cười, ôn nhu nói: “Hài tử ngoan, trong lòng nương thật cao hứng, mạng muội muội liền giao cho con”