Hoàng Hôn Sa Trên Utopia
Chương 60: Ngoại truyện 2
Editor: Nơ
“Hử?”
Cận Thời Dược không ngờ Mạnh Ly lại đột nhiên hỏi vấn đề này, chưa kịp suy nghĩ đã theo phản xạ đáp: “Em thích à? Em thích thì anh cũng thích.”
Anh đẩy ngược câu hỏi về phía cô. Mạnh Ly hơi nhỏm dậy, bàn chân đang được anh nắm trong tay đá nhẹ một cái, vừa bất lực vừa buồn cười: “Em đang hỏi anh cơ mà, đừng đẩy sang em. Là anh có thích hay không?”
Cận Thời Dược siết bàn chân nghịch ngợm không yên của cô lại, thậm chí còn cố ý cù vào lòng bàn chân. Mạnh Ly cực kỳ sợ nhột, toàn thân phản ứng như bị điện giật. Cô mím môi cố nhịn cười, chân giãy giụa không ngừng.
Anh vẫn không chịu buông.
“Hây da, anh phiền quá đi!” Mạnh Ly bật cười khanh khách, vớ gối đập anh: “Đừng cù nữa, nhột lắm!”
Cận Thời Dược không buồn tránh, chiếc gối mềm oặt nện lên người anh chẳng chút cảm giác.
“Sao cù chỗ nào em cũng không chịu nổi vậy?”
“Chỗ này chắc chắn là không chịu được này.”
Bàn tay của Cận Thời Dược mò từ bắp chân Mạnh Ly lần lên trên, luồn vào g*** h** ch*n, các ngón tay theo nhịp mà nhẹ nhàng day day ấn ấn.
Mạnh Ly lập tức cảm nhận được mối nguy hiểm, chuông báo động vang lên trong đầu, nhanh chóng dùng lòng bàn chân đẩy vai anh ra: “Trả lời nhanh lên! Đừng có giở mấy trò vô lại đó!”
Tay anh vẫn tiếp tục làm bậy, Mạnh Ly vội nhắc nhở: “Em còn đang ra máu đó!”
Cận Thời Dược phì cười. Cười đến run cả người, đôi mắt đào hoa cong cong trông cực kỳ cuốn hút.
Chân cô vẫn đạp vai anh, nhưng Cận Thời Dược chỉ giữ lấy mắt cá chân rồi cúi đầu thơm nhẹ lên mu bàn chân, sau đó tiếp tục xoa bóp cho cô.
Trước đây chân cô thường xuyên lạnh toát, sau này nhờ được anh mát-xa mà ấm hẳn lên.
“Em đang hỏi anh đó, rốt cuộc có thích hay không?” Mạnh Ly tiếp tục truy hỏi.
Tối nay cô cứ bám riết một chủ đề, nếu Cận Thời Dược còn không nhận ra thì đúng là uổng phí bao nhiêu năm sống trên đời.
“Có phải mẹ anh đã nói chuyện này với em không?” Anh hỏi lại.
Mạnh Ly lắc đầu.
“Vậy là dì Trương.” Anh khẳng định chắc nịch, nói trúng ngay tim đen.
Mạnh Ly không phủ nhận.
Chuyện này cũng dễ đoán, trong nhà chỉ có vài người. Cận Chính Nguyên thì chắc chắn không phải, Tưởng Chiêu Anh cũng không khác là bao. Hơn nữa, hai vợ chồng già xưa nay chưa từng nhắc đến chuyện sinh con, hoàn toàn không hề thúc giục. Chuyện này không liên quan gì đến trình độ văn hóa, mà là so với hai người kia, dì Trương đúng là có phần cổ hủ hơn.
Cuộc sống của dì ấy phần lớn xoay quanh chuyện gia đình bếp núc, nên mới để tâm đến mấy việc như vậy.
Tất nhiên, Cận Thời Dược cũng biết dì Trương quan tâm họ thật lòng, muốn tốt cho hai người, nên mới nhắc nhở một cách thiện ý.
“Mạnh Ly, em không cần phải áp lực về chuyện này.”
Cận Thời Dược nâng bàn chân cô lên, một sợi gân xanh hiện rõ dưới lớp da do được xoa bóp.
Ngón tay anh v**t v* mu bàn chân cô, giọng trầm thấp: “Em không cần để ý đến lời nói của người khác. Trong chuyện này, em luôn là người duy nhất có quyền quyết định.”
Anh nói chuyện chậm rãi, từng chữ rõ ràng, phát âm vô cùng chuẩn xác.
Kiên định và chân thành.
Luôn luôn đặt cảm nhận của cô lên hàng đầu.
Hình như, lúc nào cô cũng có thể bị những lời anh nói làm cho xúc động, cảm động đến mềm lòng, ấm áp tận đáy tim.
Mạnh Ly nhào tới, vòng tay ôm chặt cổ anh.
“Anh thật là...”
Cô định nói lời gì đó cảm động, nhưng sợ quá sến súa nên cuối cùng kiêu ngạo nói một câu: “Cũng khá tốt ấy chứ.”
Cận Thời Dược lại bật cười, tiếng cười từ lồng ngực anh vọng ra, tai Mạnh Ly áp sát vào nên nghe rất rõ. Giọng anh quẩn quanh bên tai, vừa ấm vừa trầm, khiến nửa người cô tê rần.
“Anh chỉ đang nói sự thật thôi.” Anh bổ sung.
“Vậy bây giờ anh tiếp tục nói thật cho em biết…” Mạnh Ly tiếp lời, “Anh rốt cuộc có thích trẻ con không?”
Vòng vo nửa ngày, cuối cùng vẫn quay về vấn đề chính.
Cận Thời Dược dường như đang suy nghĩ, trầm ngâm vài giây rồi đưa ra kết luận: “Cũng bình thường.”
Anh thuận tay ôm lấy eo cô, xóc nhẹ một cái, cô liền nằm gọn trong lòng anh. Tay anh xoa xoa bụng dưới của cô, dịu dàng nói tiếp: “Từ đời ông nội thì nhà anh chỉ có một người con trai, đến đời ba anh thì cũng chỉ có mình anh. Họ hàng thì không thường xuyên qua lại, nên anh ít khi tiếp xúc với trẻ con, và cũng không có thời gian. Nhưng thỉnh thoảng gặp tụi nhỏ cũng thấy khá dễ thương.”
Nói đoạn, anh liền bổ sung một câu: “Tất nhiên, với điều kiện tụi nó không nghịch phá.”
Nghe anh nói xong, Mạnh Ly không kìm được mà bắt đầu tưởng tượng. Nếu sau này họ thật sự có con, thì Cận Thời Dược sẽ là một người ba như thế nào?
Không nghi ngờ gì, anh chắc chắn sẽ là người ba tốt nhất thế gian này.
Trong lúc Mạnh Ly đang thẫn thờ, Cận Thời Dược đã ôm cô nằm xuống.
“Thôi, không nói nữa. Mau ngủ đi.”
Anh kéo chăn lên, “Đang trong kỳ kinh, phải nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng thức khuya.”
“Ngủ ngon.”
Mạnh Ly ôm mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Cận Thời Dược lập tức nhân cơ hội hôn sâu hơn, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cô trong khoang miệng. Sau đó như chợt hoàn hồn mà dừng lại kịp thời. Anh trìu mến thơm lên trán cô, giọng khàn khàn: “Ngủ ngon.”
Không khí vẫn nồng nàn hương vị dịu dàng, cuối cùng cũng dần chìm vào tĩnh lặng.
Nhưng Mạnh Ly lại trằn trọc mãi không thể ngủ, đầu óc rối bời, trong lòng dâng lên một nỗi hoảng sợ vô cớ.
Một đêm mất ngủ trôi qua, sáng sớm hôm sau Mạnh Ly đến bệnh viện.
Cận Thời Dược hôm đó không có chuyến bay, nhưng mà có cuộc họp ở công ty. Mạnh Ly không nói với anh rằng mình sẽ đi bệnh viện khám. Cận Thời Dược đương nhiên nghĩ cô đến quán cà phê.
Bác sĩ chỉ định cho cô kiểm tra rất đầy đủ.
Xét nghiệm máu, nội tiết tố sinh dục, AMH, siêu âm...
Vì cô vẫn đang trong kỳ kinh nguyệt nên chưa thể thực hiện nội soi ổ bụng và một số kiểm tra phụ khoa thông thường, nên được hẹn sau khi hết kinh.
Người ở bệnh viện rất đông, khám bệnh lại càng đông.
Mạnh Ly xếp hàng từ sáng sớm, dù phải chờ rất lâu nhưng các bước khám diễn ra khá nhanh, nên trong buổi sáng cô đã hoàn thành hết các xét nghiệm.
Một số xét nghiệm có thể có kết quả ngay trong ngày.
Vì thế, Mạnh Ly quyết định ở lại bệnh viện chờ. Bảng kết quả siêu âm được trả ngay sau khi kiểm tra. Cô hỏi bác sĩ siêu âm có vấn đề gì không, bác sĩ chỉ nói: “Hỏi bác sĩ điều trị của cô nhé.” rồi vội vàng gọi người tiếp theo, khiến cô cũng không tiện hỏi thêm.
Mạnh Ly đặt lịch khám với bác sĩ lần trước. Ngồi ở khu chờ khám, cô chăm chú nhìn vào phiếu siêu âm trong tay.
Các hình ảnh trong đó cô không hiểu nổi, kết quả mô tả bao gồm kích thước, vị trí buồng trứng, cấu trúc và tình trạng nang trứng.
Toàn là những thuật ngữ chuyên môn.
Nhưng ở phần kết luận cuối, lại ghi rõ: Buồng trứng phải trống âm, có u nang phần phụ phải, số lượng nang trứng ít.
Dù không hiểu hết, cô cũng đại khái nhận ra: u nang... là vấn đề nghiêm trọng.
Cô không dám tra Baidu.
Nỗi sợ tối qua trong lòng bị khuếch đại gấp bội.
Đó là nỗi sợ không tên trước điều chưa biết. Nhất là trong khung cảnh bệnh viện – nơi mà ai cũng đang chạy đôn chạy đáo vì sức khỏe của mình. Còn cô, ngồi đó, cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ bé.
Tim đập nhanh, không sao bình tĩnh lại được.
Điện thoại rung liên tục, nhưng cô chẳng còn tâm trạng để xem. Không biết đã chờ bao lâu, cuối cùng cũng đến lượt cô.
Bước vào phòng khám với tâm trạng thấp thỏm, các kết quả xét nghiệm khác cũng vừa được trả, cô đưa hết cho bác sĩ.
Đến khi ra khỏi bệnh viện, Mạnh Ly cũng không nhớ nổi mình đã ra khỏi đó bằng cách nào.
Bên tai cô vẫn văng vẳng những lời bác sĩ nói, cứ lặp đi lặp lại như một vòng lặp vô tận.
Suy giảm chức năng buồng trứng, chỉ số nội tiết tố bất thường, nguy cơ suy buồng trứng sớm... Ít nang trứng, có thể dẫn đến vô sinh...
Nếu như nguyên nhân là do vết thương dao đâm để lại, có lẽ cô còn có thể tự an ủi rằng mình không may. Nhưng đáng tiếc, u nang lại nằm bên phải. Dù nhát dao đó ảnh hưởng đến ống dẫn trứng và buồng trứng bên trái, nhưng ca phẫu thuật đã thành công, cho dù có ảnh hưởng thì bác sĩ đã nói rõ. Trước khi bị đâm, cô đã có dấu hiệu của suy buồng trứng sớm.
Kinh nguyệt không đều, ra ít, t* c*ng lạnh...
Trước kia cô không quan tâm, không ngờ lần khám này lại mang đến một tin dữ như thế.
Đường kính u nang chưa vượt quá 5cm, bác sĩ nói có 70% khả năng u sẽ tự tiêu, nên trước mắt theo dõi. Sau đó kê thuốc Đông y điều hòa kinh nguyệt, uống hết thuốc rồi tái khám.
Mạnh Ly cầm theo thuốc.
Điện thoại trong túi vẫn không ngừng đổ chuông, cuối cùng cô cũng không thể tiếp tục phớt lờ. Trong cơn thất thần, cô lấy điện thoại ra xem.
Toàn bộ là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc từ Cận Thời Dược.
Ngay lúc này, màn hình tiếp tục hiện cuộc gọi từ anh.
Cô bắt máy.
“Em đang ở đâu?”
Ngay khi kết nối, Cận Thời Dược hỏi thẳng.
Mạnh Ly im lặng.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào túi thuốc trong tay.
Cô đang đứng trước cổng bệnh viện, trong tầm mắt là bóng người đi lại nườm nượp, khung cảnh ồn ào.
Đầu dây bên kia, hình như cũng ồn ào không kém.
Im lặng rất lâu, cuối cùng cô vẫn lựa chọn thành thật: “Em đang ở bệnh viện.”
Ngay sau đó, phía bên kia cũng im lặng.
Hai giây sau, có tiếng bước chân đến gần. Trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bóng người đứng lại. Hơi thở quen thuộc bao bọc xung quanh.
Trái tim Mạnh Ly như bị ai đó bóp nghẹt.
Cô nâng mắt nhìn, quả nhiên Cận Thời Dược đang đứng trước mặt cô.
Anh vẫn còn đang cầm điện thoại áp bên tai. Mày nhíu chặt, sắc mặt u ám.
Mạnh Ly ngẩn người.
Nhưng rồi cô lập tức hiểu ra.
Cô đoán, chắc chắn anh vừa họp xong là đến quán cà phê tìm cô, thấy cô không có ở đó nên hỏi Phương Thiến, mà Phương Thiến tất nhiên sẽ nói thật rằng cô đến bệnh viện.
Lúc anh gọi hỏi cô đang ở đâu, là muốn biết cô có nói thật hay không.
“Không khỏe sao không nói với anh?”
Giọng anh mang theo sự trách móc lạnh lùng, nghiêm khắc pha chút khó chịu, nhưng cảm xúc ấy chỉ lướt qua trong thoáng chốc. Anh nhanh chóng điều chỉnh tốt thái độ, đưa tay nhận lấy túi thuốc và giấy tờ xét nghiệm của cô.
“Lên xe trước đi, ngoài này gió to.”
Cận Thời Dược nắm tay cô. Tay cô lạnh quá, anh liền siết chặt hơn một chút, giữ tay cô dắt ra xe, mở cửa ghế phụ.
Mạnh Ly ngồi vào xe.
Anh vòng sang bên kia, lên ghế lái.
Điều hòa được tăng lên mức cao. Anh vừa sưởi ấm tay cô, vừa nhìn vào tờ xét nghiệm: “Sao rồi em? Có vấn đề gì không?”
Ngay lúc này, Mạnh Ly cuối cùng cũng lên tiếng, giọng rất nhẹ, rất khẽ: “Cận Thời Dược, buồng trứng của em có vấn đề, khả năng cao là em không mang thai được.”
Tay anh đang cầm tờ xét nghiệm chợt khựng lại.
Lúc bác sĩ hỏi cô đã kết hôn chưa, cô trả lời là rồi. Với bệnh nhân đã có gia đình, bác sĩ sẽ không giấu giếm điều gì, sẽ nói trước điều tồi tệ nhất để vợ chồng có sự chuẩn bị tâm lý. Khi đó cô cũng đã hỏi: Tỷ lệ có thai là bao nhiêu?
Bác sĩ nói khó đảm bảo, nhưng cũng trấn an cô, nói rằng tuy nang ít, nhưng chỉ cần có nang vẫn có thể mang thai.
Có thể.
Cái "có thể" ấy, rốt cuộc là bao nhiêu phần trăm, chẳng ai biết được.
Giống như một canh bạc.
“Cận Thời Dược...”
Cô gọi tên anh.
“Anh đây.”
Tay anh ấm lắm, nhưng cô vẫn thấy lạnh là sao nhỉ? Mạnh Ly vô thức co ngón tay lại. Cô hít sâu một hơi, cuối cùng cũng gom đủ dũng khí:
“Hay là... chúng ta ly hôn đi? Hoặc là… Sau này anh có thể tìm một người khác, sinh con cho anh… Dù sao… anh cũng là con một, cần nối dõi...”
Cận Thời Dược im lặng.
“Thật ra em…”
Giọng điệu của Mạnh Ly bình thản, như thể đang nói về thời tiết. Cô thành thật nói: “Em thật sự không thích trẻ con một chút nào. Từ trước đến nay, em luôn rất mơ hồ về kế hoạch tương lai của mình. Có thể không kết hôn, cũng có thể không sinh con, sống sao cũng được…”
“Mạnh Ly!”
Cô còn chưa nói hết câu, anh đã cắt ngang.
Mạnh Ly cảm nhận được lực nắm tay của anh đang dần siết chặt hơn, cũng cảm nhận rõ ràng hơi thở phẫn nộ từ anh.
Ngay sau đó, cô nghe thấy anh nói:
“Sao em luôn ích kỷ như vậy hả?”
Từng chữ như thoát ra từ kẽ răng, cố gắng kiềm nén cảm xúc.
“Em xin lỗi…”
Mạnh Ly tưởng rằng anh đang trách cô vì chuyện cô không muốn sinh con nên cúi gầm mặt: “Em thật sự... Là một người rất ích kỷ... Em biết...”
Cô còn chưa dứt lời, Cận Thời Dược đột nhiên nhắm chặt mắt lại.
Tiếp theo đó, anh mở cửa xe, thẳng thừng bước xuống.
Dường như anh không muốn nghe thêm một lời nào từ cô nữa.
Cô hiểu rằng lúc này anh đang bị cảm xúc chi phối, cơn giận và sự phẫn nộ gần như muốn nuốt chửng anh. Nhưng lý trí vẫn còn sót lại, nên anh chọn cách xuống xe.
Gió lạnh thổi mạnh, anh dùng sức nới lỏng cà vạt, cởi bừa khuy áo vest.
Gió hất tung vạt áo, làm rối tóc anh.
Anh đứng quay lưng về phía cô, Mạnh Ly không nhìn thấy được nét mặt của anh.
Mạnh Ly cũng chẳng dễ chịu gì, ngồi trong xe như ngồi trên đống lửa, vừa dày vò vừa lo lắng.
Cô thật sự không hiểu tại sao hết chuyện này đến chuyện khác đều xảy ra với mình – từ gia đình cho đến cơ thể, hết sóng gió này đến sóng gió khác.
Tay cô siết chặt, móng tay bấm vào da. Đấu tranh một hồi lâu, khi cô quyết định xuống xe tìm anh...
Anh đột nhiên quay lại, mở cửa xe.
Ngay khoảnh khắc anh lên xe, cơn gió lạnh cũng ùa vào theo. Mạnh Ly theo phản xạ rụt cổ.
Cô cúi đầu, cằm chôn trong cổ áo len.
Bờ vai cô bỗng chùng xuống. Cô bị anh kéo vào lòng, ôm siết.
“Mạnh Ly, em có biết anh đang rất giận không?”
Cảm xúc gần như mất kiểm soát vừa nãy, sau khi bị gió lạnh thổi qua đã dịu bớt không ít.
Dù trong câu chữ của anh vẫn còn sự trách móc và không vui, nhưng ngữ điệu đã mềm mỏng, bất giác mang theo sự tủi thân, ấm ức:
“Em lúc nào gặp chuyện cũng chọn cách trốn tránh. Em luôn gạt anh ra một bên. Nói chia tay, nói để anh đi tìm người khác… Em nói mấy lời này có từng nghĩ đến cảm nhận của anh chưa?”
“Anh mãi mãi chỉ là sự lựa chọn thứ hai của em đúng không? Em nghĩ em làm như vậy thì em cao thượng, vĩ đại lắm à?”
“Mạnh Ly, anh thật sự cầu xin em, xin em đừng cứ mang chuyện ly hôn hay chia tay ra nói.”
Cận Thời Dược gần như vừa bất lực, vừa đau lòng.
Anh nâng mặt cô lên.
Bốn mắt nhìn nhau, mắt anh đỏ hoe.
“Bây giờ cơ thể em không khỏe, việc quan trọng nhất là chữa khỏi bệnh cho em, chứ không phải bị chuyện con cái trói buộc. Sức khỏe của em mới là điều quan trọng nhất, em hiểu không?” Giọng anh nghẹn ngào, “Có con hay không, anh thật sự không quan tâm. Anh chỉ cần em, chỉ yêu mình em.”
“Đối với anh, trừ khi một ngày em nói không còn yêu anh nữa, thì mọi chuyện khác đều không phải là vấn đề.”
Mạnh Ly biết anh vừa rồi thật sự rất giận.
Nhưng dù có mất kiểm soát đến đâu, anh cũng chưa bao giờ trút giận lên cô. Trước mặt cô, anh luôn bao dung, luôn giữ vững cảm xúc.
Vì những lời này của anh, mắt cô ướt nhòe đi.
Tất cả cái gọi là “ổn” mà cô cố gắng gồng lên, dường như vào giây phút này đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào ngực anh mà khóc nấc không ngừng.
*
Tối về đến nhà, Cận Thời Dược liên hệ với người quen để hỏi thông tin về bác sĩ uy tín hơn nhờ xem qua xét nghiệm kiểm tra sức khỏe của Mạnh Ly và cách điều trị như thế nào.
Sau khi gọi hỏi, anh lại đi lấy nước nóng cho Mạnh Ly ngâm chân. Ngâm xong, anh tiếp tục giúp cô bấm huyệt mát-xa.
Kinh nguyệt của cô rất bất thường, lượng máu ngày càng ít. Hôm nay mới là ngày thứ hai, nhưng dường như sắp hết rồi.
Thỉnh thoảng mới có một chút máu chảy ra.
Vì vậy, cô quyết định đợi đến khi sạch hẳn sẽ uống thuốc bắc. Hơn nữa, Cận Thời Dược cũng đã sắp xếp cho cô gặp bác sĩ chuyên khoa uy tín hơn. Sau khi kỳ kinh kết thúc sẽ đi kiểm tra một lần nữa.
Hoàn thành nhiệm vụ xoa bóp, Cận Thời Dược mang nước trong thau đi đổ.
Mạnh Ly nằm lên giường, định vào Tiểu Hồng Thư tìm kiếm bài viết về suy giảm chức năng buồng trứng sớm, xem có ai có tình trạng giống mình không.
Cô với tay về phía tủ đầu giường lấy điện thoại.
Đúng lúc đó, màn hình điện thoại của Cận Thời Dược sáng lên. Mạnh Ly vô tình liếc qua thì thấy một tin nhắn WeChat.
Mặt cô vừa cúi đến gần, hệ thống nhận diện khuôn mặt mở khoá, nội dung tin nhắn hiện ra ngay trước mắt.
Cô sững người.
Nhanh chóng cầm điện thoại của Cận Thời Dược lên, kéo lên để xem lại đoạn tin nhắn trước đó.
Người nhắn tin cho Cận Thời Dược là bác sĩ anh đã liên hệ tối nay.
Là một bác sĩ nam, cũng chính là người đã giới thiệu bác sĩ phụ khoa uy tín cho Cận Thời Dược. Đồng thời, Cận Thời Dược cũng hỏi thêm anh ta về vấn đề thắt ống dẫn tinh.
Nam bác sĩ xác nhận nhiều lần: [Cậu chắc chắn muốn thắt ống sao? Nếu vợ cậu điều trị tốt thì vẫn có khả năng mang thai. Một khi cậu triệt sản thì thật sự không thể có con nữa.】
Cận Thời Dược trả lời không chút do dự: [Có con hay không, không sao cả.]
Câu trả lời này giống hệt như lúc anh nói với cô ở bệnh viện.
Tin nhắn mới đến là bác sĩ trả lời lại: [Được, tôi sẽ sắp xếp giúp cậu.]
Cận Thời Dược đổ nước ngâm chân rồi rửa sạch tay.
Thấy Mạnh Ly vẫn đang cầm điện thoại, anh bước tới rút điện thoại từ tay cô: “Ngủ sớm đi em, đừng chơi điện thoại nữa. Bác sĩ nói em tuyệt đối không được thức khuya.”
“Anh muốn triệt sản?”
Mạnh Ly ngơ ngác nhìn anh chằm chằm.
Cận Thời Dược lúc này mới nhận ra cô đang cầm điện thoại của anh.
Đã thấy rồi, anh cũng không định giấu nữa.
“Ừ.” Anh thản nhiên đáp, “Như vậy không còn là vấn đề của em nữa, em sẽ không có gánh nặng tâm lý.”
“Em còn nhớ lời anh từng nói không? Em thích trẻ con thì anh cũng thích. Thế nên, sau này dù cơ thể em thế nào, chỉ cần em không muốn sinh con, thì chúng ta sẽ không sinh.”
Mạnh Ly tất nhiên hiểu, đây là hành động thực tế mà anh dùng để thể hiện:
Cô mãi mãi là người quan trọng nhất với anh, là duy nhất.
Từ khi bắt đầu tiếp xúc với Cận Thời Dược, Mạnh Ly vẫn luôn tự hỏi: Trên đời này sao lại có người tốt như Cận Thời Dược?
Anh tốt đến mức không chân thực, như một giấc mơ đẹp sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Cô rốt cuộc có tài đức gì mà lại gặp được người như anh?
Mạnh Ly cắn chặt môi.
Cũng chính vào khoảnh khắc này, như thể tất cả sương mù giăng che khuất lối đều tan biến. Cô nhìn thấy phương hướng, nhìn thấy tương lai.
Cô ngồi dậy, ôm mặt anh rồi hôn môi anh.
Trong hơi thở đan xen, cô trịnh trọng nói: “Em sẽ cố gắng chăm sóc cơ thể, trị khỏi bệnh của mình.”
“Vì sức khoẻ…” Cô nói, “Và cả… Cận Thời Dược, em muốn sinh con. Em muốn sinh con cho anh.”
Việc sinh con nên được đặt trên cơ sở người phụ nữ tự nguyện làm mẹ.
Mà ngay lúc này, Mạnh Ly vô cùng chắc chắn và kiên định:
Cô tình nguyện, và cũng rất khao khát trở thành một người mẹ.