Hoàng Hôn Sa Trên Utopia
Chương 59: Ngoại truyện 1
Editor: Nơ
Mạnh Ly cảm thấy, Cận Thời Dược có lẽ là người lãng mạn nhất trên thế giới này.
Cô nhớ, anh từng hỏi cô có muốn phát triển một mối quan hệ lành mạnh với anh không.
Một mối quan hệ lành mạnh là mối quan hệ trải qua từ lúc gặp gỡ, tìm hiểu, thấu hiểu, yêu thương và cuối cùng là tiến tới hôn nhân.
Từng giai đoạn, diễn ra một cách tự nhiên nhất.
Mặc dù cuộc hôn nhân của họ có phần kịch tính, nhưng anh luôn mang đến cho cô tất cả hình thức mà cô xứng đáng được nhận.
Vào khoảnh khắc đồng hồ điểm mười hai giờ, trận tuyết đầu tiên của năm xuất hiện. Anh đã tặng cô một màn cầu hôn long trọng trước sự chứng kiến của mọi người.
Cô cảm động nhận lấy bó hoa nhài và cả chiếc nhẫn đang dần luồn vào ngón áp út.
Tên của họ được khắc trên chiếc nhẫn, Tháng Mười (Thời Dược) và Mộng tưởng (Mạnh Ly).
Họ hôn nhau trong tiếng hò reo chúc phúc. Nước mắt lăn dài thấm cả vào khoang miệng, nhưng lạ thay, nó không mặn cũng chẳng đắng, mà là vị mật ngọt chảy vào tim.
Đồng thời, Mạnh Ly cũng nhận ra Cận Thời Dược có lẽ là người “ghi thù” nhất trên đời này.
Mạnh Ly đeo nhẫn cho anh, trên đó khắc tên cả hai người. Nào ngờ câu đầu tiên anh nói sau khi đeo nhẫn lại là: Bây giờ em hẳn biết phải giới thiệu anh với người khác thế nào rồi chứ?
Sự thật chứng minh, không cần cô giới thiệu.
Cả thế giới đều biết anh là chồng cô.
Và Cận Thời Dược cũng là một người đàn ông cực kỳ tự giác.
Đem chuyện hôn nhân khắc sâu vào tâm can. Đã sớm thông báo với thế giới rằng:
Tên WeChat của anh là: Kết hôn với Mạnh Ly.
Màn hình nền điện thoại, ảnh đại diện WeChat và hình nền tin nhắn WeChat của anh đều là ảnh giấy chứng nhận kết hôn của họ.
Ngay cả mặt sau thẻ căn cước công tác của anh cũng có ảnh giấy chứng nhận kết hôn.
Anh thực sự là hận không thể dán bức ảnh đó lên trán mình.
Bởi vì màn cầu hôn hoành tráng này mà quán cà phê cũng trở nên nổi tiếng hơn, và nhờ lượng khách đông đảo nên việc kinh doanh ngày càng phát đạt.
Mạnh Ly với cô bạn Phương Thiến không lo liệu xuể, vì vậy phải thuê thêm vài nhân viên phục vụ.
Lúc trước, cô đưa thẻ ngân hàng mười vạn tệ cho Lưu Ngọc Cầm, nhưng Phương Thiến đã lấy về giúp cô. Hiện tại, cô và nhà họ Mạnh đã không còn liên quan, chẳng có lý do gì phải cho họ tiền. Nếu vẫn tiếp tục “cúng tiền” thì chắc chắn sẽ bị đeo bám mãi không buông.
Mười vạn tệ đó được dùng để đầu tư vào quán cà phê, Phương Thiến cũng góp với số tiền tương đương.
Đến trưa, cả hai mới có thời gian nghỉ ngơi. Mạnh Ly với Phương Thiến tranh thủ đếm doanh số.
Họ kỳ vọng rằng với tốc độ tiến triển này sẽ có thể thu hồi được vốn đầu tư trong vòng một hoặc hai năm.
Chỉ tiếc là, chưa vui vẻ được bao lâu thì đến chiều bụng dưới của Mạnh Ly đột nhiên đau quặn, co bóp từng cơn.
Cô đã quá quen thuộc với cảm giác đau đớn này.
Nhưng theo dự tính, kỳ kinh nguyệt vẫn còn gần nửa tháng nữa.
Tuy rằng kinh nguyệt của Mạnh Ly thỉnh thoảng không đều, nhưng sớm thế này thật sự quá mức kỳ lạ. Tại sao lại đến sớm? Càng ngày càng sớm hơn?
Mặc dù cơn đau không quá nghiêm trọng, cô vẫn chạy đến hiệu thuốc gần đó mua một ít thuốc ibuprofen.
Thuốc giảm đau mà cô thường dùng là thuốc của Nhật Bản. Uống ibuprofen vào lúc này có thể giúp ích đôi chút.
Cô thầm cầu nguyện, rằng sẽ không xảy ra chuyện vào thời điểm bận rộn như hiện tại.
Tuy nhiên “Định luật Murphy” không tha một ai. Càng lo sợ điều gì, điều đó lại càng xảy ra.
Mạnh Ly càng lo lắng thì chứng đau bụng kinh của cô càng trở nên nghiêm trọng.
Uống ibuprofen cũng không có tác dụng. Chẳng mấy chốc, cảm giác quặn đau ập đến khiến mặt mũi Mạnh Ly tái mét, thậm chí không thể đứng thẳng lưng.
Mạnh Ly đang pha cà phê latte, nhưng cơn co thắt mạnh làm tay cô run rẩy dữ dội. Cảm giác như dao lam cắt vào da thịt vậy.
Cuối cùng, cơ thể vẫn không chịu được mà chao đảo rồi ngã xuống sàn từ lúc nào không hay, cốc cà phê đang pha dở cũng đổ hết lên người cô.
Đồ đạc xung quanh bị hất đổ phát ra âm thanh loảng xoảng chói tai. Phương Thiến đang dọn dẹp bàn ghế ở tầng hai thì nghe thấy nhân viên phục vụ hét lên: Chị Ly bị ngất xỉu rồi!
Phương Thiến vội vã chạy xuống cầu thang.
Mạnh Ly đã bất tỉnh, sắc mặt xanh xao không còn chút máu.
Phương Thiến hoảng hồn, nhanh chóng lái xe đưa Mạnh Ly đến bệnh viện cấp cứu.
Đến bệnh viện truyền dịch giảm đau, Mạnh Ly nhanh chóng tỉnh dậy. Cơn đau đã giảm đi rất nhiều.
"Ly Ly, cuối cùng cậu cũng chịu tỉnh." Phương Thiến thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì bật khóc: "Làm mình sợ chết khiếp."
"Không sao mà." Mạnh Ly cười trừ, "Chỉ là đau bụng kinh. Mình sẽ không chết đâu, cậu sợ gì chứ?"
"Cậu có biết lúc cậu nằm im trên mặt đất đáng sợ đến mức nào không? Toàn thân đều lạnh ngắt." Phương Thiến nhắc tới vẫn còn hãi.
Phương Thiến biết Mạnh Ly bị t* c*ng lạnh rất nghiêm trọng. Mỗi lần đến kỳ kinh đều chịu những cơn đau chết đi sống lại mà không thể làm gì, không thể làm thêm, không thể đến lớp và chỉ có thể nằm liệt trên giường.
Nhưng Phương Thiến chưa bao giờ gặp tình huống như hôm nay.
Mạnh Ly sờ vào bụng dưới của mình. Vẫn còn hơi đau, và kèm một chút ấm áp.
Phương Thiến đã dán miếng dán làm ấm cho cô.
Lần đau này thực sự chưa từng có trước đây, nó gần như g**t ch*t cô ngay lập tức.
Mạnh Ly cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng ngoài mặt vẫn an ủi: "Có thể là do gần đây mình làm việc quá sức, không ngủ đủ giấc cộng thêm uống nhiều cà phê đá. Không sao đâu, lần sau em sẽ chú ý hơn."
Mạnh Ly nhìn lên chất lỏng bên trong hai túi dịch lớn. Không biết sẽ truyền đến khi nào.
Hiện tại vẫn còn sớm, quán xá không thể không có chủ quán. Mạnh Ly bảo Phương Thiến về trước, sau khi truyền dịch xong cô sẽ bắt taxi về.
Phương Thiến lúc đầu không chịu, nhưng thái độ của Mạnh Ly quá cứng rắn, ra lệnh cho cô nhanh chóng trở về. Phương Thiến không còn cách nào khác ngoài đồng ý.
Trước khi đi, cô nàng không quên nhắc nhở Mạnh Ly bảo Cận Thời Dược đến đón cô. Mạnh Ly ngoài mặt thì đồng ý, nhưng chuyện này làm sao có thể nói cho Cận Thời Dược biết được?
Cận Thời Dược phải đến tối mới về nhà, nếu cô nói mình ngất xỉu phải nhập viện, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, ảnh hưởng đến chuyến bay, như vậy không tốt.
Cô biết cái gì nên nói và không nên nói.
Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện việc truyền dịch sẽ kết thúc trước khi Cận Thời Dược trở về nhà. Chỉ như vậy anh mới không nghi ngờ.
Có vẻ như ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô. Vào lúc ba giờ chiều, giọt dịch cuối cùng được truyền xong, y tá tháo kim tiêm và nhắc cô giữ ấm cẩn thận.
Mạnh Ly bước ra khỏi phòng bệnh, cô chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn không yên tâm mà bốc số khám ở Khoa Phụ khoa. Muốn kiểm tra kỹ hơn chuyện gì đang diễn ra trong cơ thể mình.
Phải gần năm giờ chiều thì số của cô mới được gọi. Bác sĩ khám cho cô là một bác sĩ nữ tóc bạc.
Mạnh Ly mô tả các triệu chứng của mình, bác sĩ hỏi cô có tiền sử bệnh lý nào không.
Cô không có tiền sử bệnh tật, đau bụng kinh là vấn đề lâu năm của cô, nhưng câu hỏi này khiến cô nhớ đến... nhát dao hôm đó.
Ngay bên trái bụng dưới.
Cô nói sự thật với bác sĩ. Bác sĩ xem nhanh qua vết thương và hỏi một số câu hỏi liên quan. Xác định ban đầu là do vết dao đâm vào buồng trứng trái của cô, gây ra rối loạn kinh nguyệt. Cuối cùng, cô được chỉ định làm một số xét nghiệm.
Nhưng bây giờ đã gần đến giờ tan tầm, chỉ có thể đợi đến ngày mai.
Lúc cô rời khỏi bệnh viện đã gần sáu giờ tối. Cô không quay lại quán cà phê mà bắt taxi về thẳng nhà.
Khoảng bảy giờ tối Cận Thời Dược mới hạ cánh xuống Nam Thành.
Sau khi Mạnh Ly thay giày bước vào phòng khách đã ngửi được mùi thơm của thức ăn từ bếp bay ra.
Dì Trương đang ở đây.
Mạnh Ly ban ngày bận rộn ở cửa tiệm, tối về cũng chẳng còn sức nấu nướng. Cận Thời Dược lại không ở nhà nên dì Trương sẽ đến nấu ăn cho cô.
Mạnh Ly hít một hơi, mùi này có lẽ là mùi thịt kho tàu.
Rõ ràng là cả ngày nay chẳng ăn được bao nhiêu, nhưng cô không hề cảm thấy đói bụng, thậm chí còn không hào hứng đến mùi thơm ngon kia.
Dì Trương nghe thấy tiếng động trong phòng khách liền đi ra: "Cháu về rồi."
Dì Trương lau nước trên tay vào tạp dề rồi nói: "Đợi Thời Dược về là ăn cơm được rồi."
Mạnh Ly gật đầu.
"Sao trông sắc mặt của cháu tệ thế?" Dì Trương nhận ra trạng thái yếu ớt của Mạnh Ly nên căng thẳng. "Cháu không khỏe sao?"
Mạnh Ly cố gượng cười: "Dạ, cháu đang đến tháng, hơi đau bụng một chút."
Dì Trương nghe vậy, lập tức đun một bát nước đường nâu ngải cứu cho Mạnh Ly.
"Cháu thường có thói quen ăn uống không tốt. Uống đá lạnh thường xuyên, ăn hoa quả cũng vậy. Con gái phải chú ý giữ ấm, ít ăn đồ lạnh. Lâu ngày sẽ có hại cho cơ thể." Dì Trương nghiêm túc khuyên bảo.
"Thói quen này cần phải thay đổi. Nếu t* c*ng quá lạnh sẽ khó thụ thai. Ở thôn của dì có con bé ỷ mình còn trẻ khỏe mà không chăm sóc cơ thể. Kết quả thì sao, kết hôn nhiều năm nhưng không thể mang thai. Uống đủ mọi loại thuốc Đông y và Tây y nhưng vẫn không tiến triển. Cuối cùng, tốn mấy chục vạn thụ tinh ống nghiệm, khó lắm mới có con, vậy mà bị sảy thai vì tình trạng t* c*ng lạnh quá nặng. Người chồng từ đó cũng không cần con bé nữa..."
Nghe vậy, Mạnh Ly đột nhiên bị sặc.
"Khụ! Khụ! Khụ!”
Dì Trương vội vỗ lưng cô: "Uống chậm thôi, cẩn thận nóng."
"Dì Trương nói với cháu những lời này không phải là muốn trách cháu, mà là muốn cháu cẩn thận hơn." Dì Trương do dự một chút, vẫn không nhịn được nói: "Dì thấy cháu với Thời Dược đều không còn trẻ nữa. Vài tháng sau là Thời Dược được 28 tuổi, cháu cũng tròn 27. Đàn ông dù 40 tuổi vẫn còn sung sức, nhưng phụ nữ thì khác. Thời kỳ nở rộ quá ngắn, chỉ vài năm thôi. Sau độ tuổi hoàng kim muốn có con sẽ càng khó khăn."
"Cho nên, dì Trương vẫn là từ góc độ của người từng trải khuyên bảo cháu, nhân lúc còn trẻ thì sớm sinh con. Hiện tại, công việc của cháu là do cháu làm chủ nên cũng có sự linh hoạt, chuyện sinh nở không bị cản trở nhiều. Đẻ sớm khỏe sớm thôi cháu ạ."
Mạnh Ly cầm bát sứ tinh xảo trên tay, ngón tay v**t v* những hoa văn chạm khắc trên mép bát. Hàng mi cụp xuống, mặt không biểu cảm, không thể biết cô đang nghĩ gì.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng cô nhẹ nhàng nói: "Dì Trương... Chẳng lẽ, một người phụ nữ nhất định phải sinh con mới thể hiện được giá trị của họ sao?"
Cô hơi ngừng lại, sau đó phản bác: "Ví dụ mà dì vừa nêu ra, không có con nhất định là vấn đề của phụ nữ sao? Dì có từng nghĩ rằng đó là vấn đề của đàn ông chưa? Chồng chị ấy không cần chị ấy chỉ vì chị ấy không thể sinh con, đây chính là vấn đề về nhân cách. Định kiến và tư tưởng phong kiến đã ăn sâu vào máu của nhiều người, điều này quá bất công với phụ nữ."
Dì Trương cứng họng không trả lời được, ấp úng nửa ngày rồi thốt ra một câu: "Phụ nữ không sinh con thì không phải là phụ nữ."
"..." Câu thoại kinh điển gì đây…
Mạnh Ly đỡ trán, cô không muốn tranh cãi với dì Trương, cô biết thế hệ của dì Trương đều có tư tưởng phong kiến. Dì Trương chỉ đang quan tâm cô, muốn cô chăm sóc tốt cơ thể, khuyên cô sớm sinh con, không phải có ý xấu.
Nhưng có lẽ chủ đề này đã chạm đến điểm nhạy cảm trong cô, cộng thêm một loạt biến động hormone trong thời kỳ hành kinh cùng với cảm xúc căng thẳng, lo lắng khiến tâm trạng cô thay đổi liên tục, không kiềm chế được mà phân tích rạch ròi:
"Cháu thực sự không thích câu nói “Phụ nữ không thể sinh con khác nào con gà không biết đẻ trứng.”. Cháu không thể tưởng tượng được rốt cuộc là loại người nào đã tạo ra câu nói này. Sử dụng từ ngữ khiếm nhã và phản nhân loại như vậy để mô tả người phụ nữ. Sức mạnh của ngôn từ thật sự rất kinh khủng. Nó có thể đưa người ta lên tận trời xanh hoặc cũng có thể kéo thẳng họ xuống địa ngục. Phụ nữ đã có địa vị thấp từ thời xa xưa, bởi vì trước kia đàn ông là lao động chính, và lao động đại diện cho địa vị và tiếng nói. Nhưng thời đại luôn tiến bộ từng ngày. Đây không phải là nhà Thanh hay Dân Quốc. Tư tưởng cũng nên tiến hóa. Phụ nữ vẫn có thể làm được những việc lớn lao."
"Cơ quan sinh dục của phụ nữ giúp họ có khả năng sinh sản. Nhưng tiền đề phải là phụ nữ sẵn sàng trở thành mẹ, chứ không phải họ buộc trở thành mẹ."
Mạnh Ly kích động đến mức dì Trương ít nhiều cũng nhìn ra Mạnh Ly có chút không muốn sinh con. Dì ấy không có cách nào phản bác lại lời Mạnh Ly nói ở trên, chỉ có thể nói bóng gió: "Lời cháu nói cũng có lý, nhưng Thời Dược là con trai một trong gia đình, tài sản của nhà họ Cận nhiều như vậy, phải truyền từ đời này sang đời khác. Người ta thường nói “con đàn, cháu đống” sẽ mang lại sự thịnh vượng cho gia tộc. Cho nên phải có người kế thừa dòng dõi thì mới thịnh vượng được."
"Dì biết thế hệ trẻ của các cháu không thích sinh con sớm. Nhưng dì Trương nói thật với cháu, nhiều người không muốn sinh con sớm là vì áp lực tài chính. Họ thậm chí không thể tự nuôi sống bản thân, chứ đừng nói đến việc nuôi con. Nhưng cháu thì khác. Cháu chỉ cần sinh con thì sẽ có rất nhiều người thay cháu chăm sóc đứa trẻ. Sẽ không làm chậm trễ công việc hay dự định của cháu, đúng không?"
"...”
Đương nhiên Mạnh Ly hiểu ý của dì Trương, đó là cô không nên quá ích kỷ. Nếu đã gả cho Cận Thời Dược, cùng anh lập gia đình, thì phải nghĩ cho gia đình.
Trong phút nhất thời, tâm trạng chùng xuống không thôi.
Có rất nhiều nguyên nhân đối với cô, nhưng nguyên nhân chính vẫn là nằm ở buồng trứng. Cô không biết nhát dao đó có để lại di chứng gì không.
"Cháu xin lỗi. Vừa rồi cháu hơi kích động. Không phải nhằm vào dì đâu. Mong dì đừng để bụng."
Mạnh Ly nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu ép buộc mình phải bình tĩnh.
Sau đó, cô uống hết nước đường nâu rồi đi lên lầu.
Buổi tối, Cận Thời Dược trở về nhà, biết chuyện Mạnh Ly đang trong thời gian hành kinh nên lấy nước nóng cho cô ngâm chân.
Sau khi ngâm chân, Mạnh Ly nằm trên giường, Cận Thời Dược ngồi ở mép giường, cầm chân cô đặt lên đùi mình rồi nhẹ nhàng xoa bóp huyệt đạo trên chân cô.
Kể từ khi biết về chứng đau bụng kinh nghiêm trọng của cô, anh đã đặc biệt tìm hiểu các kỹ thuật xoa bóp huyệt đạo trực tuyến.
Rảnh rỗi là sẽ mát-xa cho cô, dẫn đến ngày một thành thạo.
Anh vừa làm vừa hỏi: Lực như vậy đã đủ chưa em? Có làm em đau không?
Mạnh Ly thì luôn lắc đầu.
Mạnh Ly dựa người vào đầu giường, lặng lẽ nhìn Cận Thời Dược.
Cô không biết thời gian trôi qua bao lâu cho đến khi nghe thấy chính mình hỏi: "Anh có thích trẻ con không?”