Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi
Chương 920: Trên đường luân hồi đừng ngoảnh đầu lại, hãy quên kẻ phụ tình như ta đi
Hoắc Kỳ khẽ di chuyển bàn tay trên đùi, cậu ta nhìn thẳng vào gương mặt quật cường của Vu Phạm, và trịnh trọng cam kết: “Chỉ cần em muố1n, anh sẽ quan tâm em cả đời!”
Vu Phạm nghe vậy thì hai mắt chua xót, quay đầu đi không nhìn cậu ta nữa. Thấy là Hoắc Kỳ trở về, sắc mặt ông ta mới giãn ra: “A Kỳ trở về rồi à.”
Người thanh niên đang đứng đổi giày ở cửa đáp dạ, sau đó hỏi: “Bác Tư, bác còn chưa đi ngủ ạ?” Tần Nguyễn liếc Vu Phạm: “Cô đau lòng ch0o cậu ta?”
Vu Phạm tức giận phản bác: “Xí! Tôi nguyền rủa anh ta sống cô độc suốt quãng đời còn lại ấy!” Tần Nguyễn gật đầu tán đồng: “Tôi thấy được đấy!”
Vu Phạm rất thích Tần Nguyễn, người này cái gì cũng đều nghe theo cô ấy. Tần Nguyễn nhìn chăm chú vào khuôn mặt say rượu đỏ bừng của Vu Phạm, cô nói: “Tôi cảm thấy chẳng mấy chốc hoa đào của cô sẽ xuất hiện đấy.”
“Thật à?” Vu Phạm tóm lấy tay Tần Nguyễn, truy hỏi: “Anh ta ở đâu?” Hoắc Kỳ về đến nhà, tình cờ đụng phải Hoắc Hưng Đức đã ngồi đợi trong phòng khách được một lúc lâu rồi.
Gương mặt uy nghiêm của ông ấy trông rất nghiêm túc, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, ánh mắt sắc bén của ông ta lập tức bắn tới. Xe đưa Hoắc K2ỳ rời đi, Tần Nguyễn và Vu Phạm cũng không đi xa, bọn họ tìm một quán rượu tương đối sạch sẽ ở gần đấy.
Hai người ngồi trên ch7iếc ghế sô pha yên tĩnh trong góc, uống hết cốc này đến cốc khác. Cô cũng biết, tình cảm bảy năm làm sao có thể nói buông là buông ngay được.
Vu Phạm lại chửi rủa: “Tôi nguyền rủa Hoắc Kỳ không có nhân tính, mãi mãi cũng không có được tình yêu của Đoàn tiểu thư, để anh ta cô đơn cả đời!” Trông cái dáng vẻ kích động này của cô ấy mà Tần Nguyễn dở khóc dở cười: “Tôi cũng không biết, nhưng nhìn mặt cô thấy có biến động ở sao Hồng Loan là điềm báo hôn nhân, bây giờ cô đang độc thân, người chồng trong số mệnh của cô chắc chắn sẽ xuất hiện trong vòng một năm tới.”
Vu Phạm vừa khóc vừa cười: “Tôi đã bảo mà, tôi xinh đẹp như vậy làm sao lại thiếu đàn ông, tên Hoắc Kỳ khốn kiếp kia nói sẽ làm lễ cưới long trọng cho tôi, vĩnh viễn làm chỗ dựa cho tôi, anh ta cứ chờ đó! Đến ngày bà đây kết hôn sẽ khoắng hết sạch tài sản của nhà anh ta!” Cô ấy uống hết rượu trong cốc, cảm thấy chưa đã bèn cầm chai rượu lên tu.
Tần Nguyễn thấy cô ấy liều mạng uống rượu như vậy thì khuyên nhủ: “Được rồi, cô uống ít một chút, có hại cho sức khỏe lắm.” Vu Phạm ôm chai rượu, gục xuống bàn rồi nghẹn ngào lên tiếng: “Tôi không cam tâm, tình cảm bảy năm mà nói kết thúc là kết thúc, tôi không bao giờ có thể dành ra bảy năm để yêu một người nữa!”
Tần Nguyễn lại thản nhiên nói: “Có thể kịp thời dừng lại cũng rất tốt mà.” Hoắc Kỳ nói: “Không đâu ạ, chị dâu ba nói bên thủ đô đã quyết định để cháu đến đó rồi ạ.”
Nghe vậy, cuối cùng Hoắc Hưng Đức cũng nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi, quá tốt rồi. Cháu có tiền đồ ở thủ đô, chúng ta cũng đỡ nỗi lo về sau, thế lực ở bên thành phố Hải này phức tạp, tình cảnh của chúng ta vẫn có chút lúng túng.” Bọn họ vẫn luôn quan sát tình huống bên phía Tần Nguyễn, đề phòng có chuyện gì bất ngờ xảy ra.
... Vu Phạm nâng chai rượu trong tay lên, nói to: “Đi cái gì mà đi, tôi còn chưa uống đủ đâu, hôm nay không say không về, cứ uống tẹt bô đi!”
Hành động này của cô ấy dẫn tới việc những người xung quanh lần lượt lia những ánh mắt nghi ngờ và kỳ lạ về phía bọn họ. Tần Nguyễn chỉ có thể chiều theo Vu Phạm, tiếp tục uống với cô ấy.
Ở chiếc bàn chếch chếch đối diện với bàn của hai cô, có Hoắc Chi và ba tên thuộc hạ đang ngồi canh ở đấy. Hoắc Kỳ cảm thấy cực kỳ khó chịu, người lâng lâng, lông mày cau chặt lại: “Bác Tư, không còn việc gì nữa thì cháu lên lầu nghỉ ngơi đây ạ, cháu mệt quá.”
“Cháu đi đi, nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì ngày mai nói tiếp.” Hoắc Kỳ dùng một tay chống đầu, giọng mệt mỏi nói: “Không có việc gì đâu ạ, đã xong hết rồi. Đợt tới bác giải trừ hôn ước của anh Thừa Anh với bên nhà họ Đoàn đi ạ, sau này cũng đừng qua lại với họ nữa, nhà họ Đoàn không trụ được mấy năm nữa đâu.”
Hoắc Hưng Đức lại không phản bác mà thận trọng gật đầu: “Phải làm chứ, thế còn cháu thì sao? Có bị ảnh hưởng bởi vụ việc lần này không?” Hoắc Kỳ đáp lại, sau đó đứng dậy đi lên lầu.
Hoắc Hưng Đức ở sau lưng đột nhiên nói: “A Kỳ này, vừa rồi ở nhà chờ mọi người về, hình như bác đã nhớ ra đoạn ký ức bị mất lúc ở nhà họ Đoàn.” Một lúc sau, vạt áo trước ngực Tần Nguyễn đã bị nước mắt thấm đẫm, lúc này Vu Phạm ngượng ngùng ngồi thẳng lên.
Cô ấy vuốt vuốt hai mắt mỏi nhừ, đành phải chấp nhận sự thật mà nói: “Trên đời này chẳng có chuyện rời khỏi ai là không thể sống được cả! Là tôi không thèm Hoắc Kỳ, tôi không muốn miễn cưỡng ở bên anh ấy. Nếu mối quan hệ đã có vấn đề, thì cho dù có ở bên cạnh nhau, sau này cũng khó tránh khỏi hai bên càng ngày càng ghét nhau. Bà đây xinh đẹp như hoa, vừa có tiền vừa có năng lực, lại còn có thể khống chế được tính mạng của nhiều người khác, làm sao cứ bắt buộc phải là anh ta! Sau này tôi nhất định sẽ tìm được một người còn giàu hơn anh ta, đẹp trai hơn, dịu dàng quan tâm hơn anh ta! Cho anh ta tức chết!” Trông dáng vẻ mệt mỏi của Hoắc Kỳ, Hoắc Hưng Đức hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ông ta không cho rằng lúc này Tần Nguyễn sẽ có tâm tư đi dạo một vòng quanh thành phố Hải, lúc vừa nãy ở cửa nhà họ Đoàn, cô nói thế chẳng qua là muốn đẩy ông ta ra ngoài mà thôi. Cô ấy cầm hai chai rượu trên bàn lên, đưa cho Tần Nguyễn một chai: “Từ hôm nay trở đi, cô chính là anh em tốt của tôi. Nào! Chúng ta cạn ly!”
Nghe tiếng hai chai rượu va chạm vào nhau, Vu Phạm đưa lên miệng uống ừng ực. Hoắc Hưng Đức thở dài: “Bác làm sao mà ngủ được.”
Giống như không cảm nhận được sự lo lắng của bác mình, Hoắc Kỳ lê bước chân mỏi mệt đi tới, ngồi xuống ghế sô pha phía đối diện, người cậu ta như không có xương cốt mà ngồi liệt trên ghế. Phần lớn thời gian đều là Vu Phạm uống rượu, Tần Nguyễn thỉn7h thoảng nhấp môi, lặng lẽ uống cùng cô ấy.
Đột nhiên, Vu Phạm nổi giận mắng: “Tên ngốc đó, từ đầu đến cuối Đoàn tiểu thư cũng2 không hề biết anh ta đã hy sinh cái gì, trên đời này chẳng có ai ngu hơn anh ta cả!” Tần Nguyễn nhíu mày, thầm nghĩ sao uống rượu vào rồi còn trở thành anh em tốt nữa.
Cô đành phải uống một ngụm rồi đặt chai rượu xuống, liếc mắt nhìn điện thoại thấy thời gian không còn sớm nữa: “Vu Phạm, chúng ta về thôi.” Hoắc Kỳ kinh ngạc, quay đầu lại khàn giọng hỏi: “Bác Tư nhớ ra cái gì ạ?”
Hoắc Hưng Đức gãi đầu, tỏ ra kỳ quái, nói: “Bác mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ thời cổ trang hành lễ với bác, còn gọi bác là bác cả, bác cảm giác như đang nằm mơ vậy.” Vu Phạm nhào vào trong ngực Tần Nguyễn, thương tâm quá mà khóc nấc lên: “Cô thật tốt!”
Cô ấy khóc nức nở, như trút hết nỗi đau bị kìm nén vì tình cảm bảy năm lại không có kết quả. Hoắc Kỳ nuốt nước bọt, ánh mắt cậu ta nhìn vào gương mặt của Hoắc Hưng Đức, thấy đúng là khá giống với bác cả của cậu ta ở kiếp trước.
Cậu ta nhếch khóe môi tái nhợt, trên mặt hiện lên một chút chua xót cùng buồn bã.
Đoàn tiểu thư à, sao nàng lại dành nhiều tình cảm cho ta như vậy.
Vu Phạm nghe vậy thì hai mắt chua xót, quay đầu đi không nhìn cậu ta nữa. Thấy là Hoắc Kỳ trở về, sắc mặt ông ta mới giãn ra: “A Kỳ trở về rồi à.”
Người thanh niên đang đứng đổi giày ở cửa đáp dạ, sau đó hỏi: “Bác Tư, bác còn chưa đi ngủ ạ?” Tần Nguyễn liếc Vu Phạm: “Cô đau lòng ch0o cậu ta?”
Vu Phạm tức giận phản bác: “Xí! Tôi nguyền rủa anh ta sống cô độc suốt quãng đời còn lại ấy!” Tần Nguyễn gật đầu tán đồng: “Tôi thấy được đấy!”
Vu Phạm rất thích Tần Nguyễn, người này cái gì cũng đều nghe theo cô ấy. Tần Nguyễn nhìn chăm chú vào khuôn mặt say rượu đỏ bừng của Vu Phạm, cô nói: “Tôi cảm thấy chẳng mấy chốc hoa đào của cô sẽ xuất hiện đấy.”
“Thật à?” Vu Phạm tóm lấy tay Tần Nguyễn, truy hỏi: “Anh ta ở đâu?” Hoắc Kỳ về đến nhà, tình cờ đụng phải Hoắc Hưng Đức đã ngồi đợi trong phòng khách được một lúc lâu rồi.
Gương mặt uy nghiêm của ông ấy trông rất nghiêm túc, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, ánh mắt sắc bén của ông ta lập tức bắn tới. Xe đưa Hoắc K2ỳ rời đi, Tần Nguyễn và Vu Phạm cũng không đi xa, bọn họ tìm một quán rượu tương đối sạch sẽ ở gần đấy.
Hai người ngồi trên ch7iếc ghế sô pha yên tĩnh trong góc, uống hết cốc này đến cốc khác. Cô cũng biết, tình cảm bảy năm làm sao có thể nói buông là buông ngay được.
Vu Phạm lại chửi rủa: “Tôi nguyền rủa Hoắc Kỳ không có nhân tính, mãi mãi cũng không có được tình yêu của Đoàn tiểu thư, để anh ta cô đơn cả đời!” Trông cái dáng vẻ kích động này của cô ấy mà Tần Nguyễn dở khóc dở cười: “Tôi cũng không biết, nhưng nhìn mặt cô thấy có biến động ở sao Hồng Loan là điềm báo hôn nhân, bây giờ cô đang độc thân, người chồng trong số mệnh của cô chắc chắn sẽ xuất hiện trong vòng một năm tới.”
Vu Phạm vừa khóc vừa cười: “Tôi đã bảo mà, tôi xinh đẹp như vậy làm sao lại thiếu đàn ông, tên Hoắc Kỳ khốn kiếp kia nói sẽ làm lễ cưới long trọng cho tôi, vĩnh viễn làm chỗ dựa cho tôi, anh ta cứ chờ đó! Đến ngày bà đây kết hôn sẽ khoắng hết sạch tài sản của nhà anh ta!” Cô ấy uống hết rượu trong cốc, cảm thấy chưa đã bèn cầm chai rượu lên tu.
Tần Nguyễn thấy cô ấy liều mạng uống rượu như vậy thì khuyên nhủ: “Được rồi, cô uống ít một chút, có hại cho sức khỏe lắm.” Vu Phạm ôm chai rượu, gục xuống bàn rồi nghẹn ngào lên tiếng: “Tôi không cam tâm, tình cảm bảy năm mà nói kết thúc là kết thúc, tôi không bao giờ có thể dành ra bảy năm để yêu một người nữa!”
Tần Nguyễn lại thản nhiên nói: “Có thể kịp thời dừng lại cũng rất tốt mà.” Hoắc Kỳ nói: “Không đâu ạ, chị dâu ba nói bên thủ đô đã quyết định để cháu đến đó rồi ạ.”
Nghe vậy, cuối cùng Hoắc Hưng Đức cũng nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi, quá tốt rồi. Cháu có tiền đồ ở thủ đô, chúng ta cũng đỡ nỗi lo về sau, thế lực ở bên thành phố Hải này phức tạp, tình cảnh của chúng ta vẫn có chút lúng túng.” Bọn họ vẫn luôn quan sát tình huống bên phía Tần Nguyễn, đề phòng có chuyện gì bất ngờ xảy ra.
... Vu Phạm nâng chai rượu trong tay lên, nói to: “Đi cái gì mà đi, tôi còn chưa uống đủ đâu, hôm nay không say không về, cứ uống tẹt bô đi!”
Hành động này của cô ấy dẫn tới việc những người xung quanh lần lượt lia những ánh mắt nghi ngờ và kỳ lạ về phía bọn họ. Tần Nguyễn chỉ có thể chiều theo Vu Phạm, tiếp tục uống với cô ấy.
Ở chiếc bàn chếch chếch đối diện với bàn của hai cô, có Hoắc Chi và ba tên thuộc hạ đang ngồi canh ở đấy. Hoắc Kỳ cảm thấy cực kỳ khó chịu, người lâng lâng, lông mày cau chặt lại: “Bác Tư, không còn việc gì nữa thì cháu lên lầu nghỉ ngơi đây ạ, cháu mệt quá.”
“Cháu đi đi, nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì ngày mai nói tiếp.” Hoắc Kỳ dùng một tay chống đầu, giọng mệt mỏi nói: “Không có việc gì đâu ạ, đã xong hết rồi. Đợt tới bác giải trừ hôn ước của anh Thừa Anh với bên nhà họ Đoàn đi ạ, sau này cũng đừng qua lại với họ nữa, nhà họ Đoàn không trụ được mấy năm nữa đâu.”
Hoắc Hưng Đức lại không phản bác mà thận trọng gật đầu: “Phải làm chứ, thế còn cháu thì sao? Có bị ảnh hưởng bởi vụ việc lần này không?” Hoắc Kỳ đáp lại, sau đó đứng dậy đi lên lầu.
Hoắc Hưng Đức ở sau lưng đột nhiên nói: “A Kỳ này, vừa rồi ở nhà chờ mọi người về, hình như bác đã nhớ ra đoạn ký ức bị mất lúc ở nhà họ Đoàn.” Một lúc sau, vạt áo trước ngực Tần Nguyễn đã bị nước mắt thấm đẫm, lúc này Vu Phạm ngượng ngùng ngồi thẳng lên.
Cô ấy vuốt vuốt hai mắt mỏi nhừ, đành phải chấp nhận sự thật mà nói: “Trên đời này chẳng có chuyện rời khỏi ai là không thể sống được cả! Là tôi không thèm Hoắc Kỳ, tôi không muốn miễn cưỡng ở bên anh ấy. Nếu mối quan hệ đã có vấn đề, thì cho dù có ở bên cạnh nhau, sau này cũng khó tránh khỏi hai bên càng ngày càng ghét nhau. Bà đây xinh đẹp như hoa, vừa có tiền vừa có năng lực, lại còn có thể khống chế được tính mạng của nhiều người khác, làm sao cứ bắt buộc phải là anh ta! Sau này tôi nhất định sẽ tìm được một người còn giàu hơn anh ta, đẹp trai hơn, dịu dàng quan tâm hơn anh ta! Cho anh ta tức chết!” Trông dáng vẻ mệt mỏi của Hoắc Kỳ, Hoắc Hưng Đức hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ông ta không cho rằng lúc này Tần Nguyễn sẽ có tâm tư đi dạo một vòng quanh thành phố Hải, lúc vừa nãy ở cửa nhà họ Đoàn, cô nói thế chẳng qua là muốn đẩy ông ta ra ngoài mà thôi. Cô ấy cầm hai chai rượu trên bàn lên, đưa cho Tần Nguyễn một chai: “Từ hôm nay trở đi, cô chính là anh em tốt của tôi. Nào! Chúng ta cạn ly!”
Nghe tiếng hai chai rượu va chạm vào nhau, Vu Phạm đưa lên miệng uống ừng ực. Hoắc Hưng Đức thở dài: “Bác làm sao mà ngủ được.”
Giống như không cảm nhận được sự lo lắng của bác mình, Hoắc Kỳ lê bước chân mỏi mệt đi tới, ngồi xuống ghế sô pha phía đối diện, người cậu ta như không có xương cốt mà ngồi liệt trên ghế. Phần lớn thời gian đều là Vu Phạm uống rượu, Tần Nguyễn thỉn7h thoảng nhấp môi, lặng lẽ uống cùng cô ấy.
Đột nhiên, Vu Phạm nổi giận mắng: “Tên ngốc đó, từ đầu đến cuối Đoàn tiểu thư cũng2 không hề biết anh ta đã hy sinh cái gì, trên đời này chẳng có ai ngu hơn anh ta cả!” Tần Nguyễn nhíu mày, thầm nghĩ sao uống rượu vào rồi còn trở thành anh em tốt nữa.
Cô đành phải uống một ngụm rồi đặt chai rượu xuống, liếc mắt nhìn điện thoại thấy thời gian không còn sớm nữa: “Vu Phạm, chúng ta về thôi.” Hoắc Kỳ kinh ngạc, quay đầu lại khàn giọng hỏi: “Bác Tư nhớ ra cái gì ạ?”
Hoắc Hưng Đức gãi đầu, tỏ ra kỳ quái, nói: “Bác mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ thời cổ trang hành lễ với bác, còn gọi bác là bác cả, bác cảm giác như đang nằm mơ vậy.” Vu Phạm nhào vào trong ngực Tần Nguyễn, thương tâm quá mà khóc nấc lên: “Cô thật tốt!”
Cô ấy khóc nức nở, như trút hết nỗi đau bị kìm nén vì tình cảm bảy năm lại không có kết quả. Hoắc Kỳ nuốt nước bọt, ánh mắt cậu ta nhìn vào gương mặt của Hoắc Hưng Đức, thấy đúng là khá giống với bác cả của cậu ta ở kiếp trước.
Cậu ta nhếch khóe môi tái nhợt, trên mặt hiện lên một chút chua xót cùng buồn bã.
Đoàn tiểu thư à, sao nàng lại dành nhiều tình cảm cho ta như vậy.