Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 919: Lời hứa của hoắc kỳ

Một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Kỳ, cậu ta chậm rãi vươn tay đè lên trái tim, từ sau khi Đoàn tiểu kthư rời đi, nơi này dần trở nên đau đớn hơn.

Hoắc Kỳ bất đắc dĩ nói với Vu Phạm: “Thực ra anh sống thế nào cũng được, chỉ ccần ăn, uống ngủ nghỉ là xong.”

Vu Phạm lạnh lùng chất vấn: “Vậy còn bệnh thích sạch sẽ của anh thì sao?” Nhưng sau khi đã chặt đứt tơ tình, cậu ta không thể cảm nhận được nỗi đau của Vu Phạm nữa, và những ký ức đã qua nói với cậu ta rằng, giờ phút này cậu ta nên đối xử dịu dàng với cô gái này.

Hoắc Kỳ thương tiếc nhìn Vu Phạm, nhưng sâu trong đáy mắt lại ẩn chứa lạnh lùng, cậu ta nhẹ nhàng nói: “Nếu anh cưới Đoàn tiểu thư thì không chỉ bất kính với nàng ấy mà còn khiến cho em làm sao chịu nổi? Em và anh yêu nhau bảy năm, chẳng lẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra ư?”

Ký ức kiếp trước trở về, Hoắc Kỳ hiểu rõ Đoàn tiểu thư là người cao ngạo như thế nào, thứ đối phương muốn là một mình cậu ta, không cho phép chia sẻ với bất cứ ai cả.
Sắc mặt cậu ta tái nhợt, cậu ta lắc đầu với Vu Phạm rồi khẽ nói: “Sai là do anh, lỗi của anh năm đó là không chết theo nàng ấy, để nàng ấy đau khổ chờ đợi mấy trăm năm, lỗi của anh là không nên để em lãng phí bảy năm thanh xuân tốt đẹp.”

Vu Phạm điên tiết: “Nói tới nói lui còn không phải là do cô ta quan trọng hơn em sao, vậy anh cưới cô ta chẳng phải là được rồi à, tại sao lại từ chối?”

Làm sao Hoắc Kỳ lại không nghe ra được sự lo lắng trong lời nói của Vu Phạm chứ.
Tần Nguyễn đứng bên hồ, quay lưng về phía hai người, cô lấy thứ tà vật mà Đoàn tiểu thư đã nói ra khỏi hồ.

Lơ lửng giữa không trung là một khúc gỗ đen như mực, nồng nặc mùi máu.

Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên sự chán ghét, lực Minh Thần trong tay tỏa ra tia sáng chói mắt, khúc gỗ đen tà ác lập tức tan biến, bột mịn rơi xuống hồ rồi hòa tan vào trong làn nước.
Cậu ta cưới Đoàn tiểu thư xong lại đi cưới Vu Phạm là như thế nào, nói trắng ra là cậu ta đã phụ cả hai người mà thôi.

Hoắc Kỳ không thể vượt qua được chướng ngại về tâm lý đó, Đoàn tiểu thư cũng sẽ không chấp nhận, mà Vu Phạm kẹp ở giữa càng vô tội hơn.

Cậu ta không thể lại phụ Đoàn tiểu thư, vậy thì chi bằng để nàng ấy vào luân hồi đi.
Nghe thấy Vu Phạm cự tuyệt, Hoắc Kỳ cũng không ngạc nhiên, cậu ta nói: “Là anh có lỗi với em, sau này nếu em tìm được người yêu thương em cả đời, anh sẽ dùng toàn bộ quyền lực của nhà họ Hoắc ở thành phố Hải làm một lễ thành hôn long trọng cho em, vĩnh viễn làm chỗ dựa cho em.”

Vu Phạm nghe xong mà nước mắt rơi xuống: “Anh thích cô ta như vậy cơ à?”

Hai người họ đều hiểu cô ta ở đây là ai.
Tần Nguyễn thấy cậu ta không thích hợp, bèn tiến lên đỡ: “Sức khỏe cậu không được tốt lắm, rời khỏi nơi này trước đã.”

Hoắc Kỳ tựa nửa người vào Tần Nguyễn, cậu ta hỏi Vu Phạm: “Em trở về nhé?”

Vu Phạm xoay đầu sang một bên không nhìn cậu ta, chẳng thèm nói một câu.
Người kia nhìn như không còn cách nào khác, cũng không tranh đoạt gì, chẳng qua là không muốn phá hỏng mối quan hệ ấm áp tốt đẹp giữa bọn họ, đó là những ký ức kiếp trước đẹp nhất của bọn họ.

Còn Vu Phạm, cậu ta không thể phủ nhận mình đã từng rất thích cô ấy.

Nếu như không có tình cảm khắc cốt ghi tâm với Đoàn tiểu thư ở kiếp trước, cậu ta sẽ kết hôn và sinh con với Vu Phạm, sống cuộc đời bình yên ổn định bên cô ấy.
Nụ cười mỉa mai cuối cùng của Đoàn tiểu thư đọng lại rất lâu trong tâm trí Vu Phạm.

Hoắc Kỳ chịu đựng đau đớn trong tim, nhẹ giọng an ủi: “Vu Phạm, đừng nghĩ lung tung, anh chưa bao giờ lừa gạt em, đúng là khi yêu em, anh đã rất thật lòng muốn chúng ta ở bên nhau.”

Vu Phạm dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn Hoắc Kỳ từ trên xuống dưới, cô ấy cười tự giễu: “Thật lòng? Thật nực cười, nhiều năm như vậy tôi chưa từng nhìn thấu anh!”
Nghe thấy câu hỏi của Vu Phạm, Tần Nguyễn quay lại trả lời thay Hoắc Kỳ: “Năm sau cậu ấy sẽ lên thủ đô, nhà họ Hoắc có ý muốn bồi dưỡng cậu ấy, nếu cậu ấy không phải là người can đảm và có thủ đoạn, dòng chính nhà họ Hoắc sẽ không lãng phí thời gian để đào tạo một người không đáng đào tạo đâu.”

Khuôn mặt Vu Phạm bắt đầu vặn vẹo, cô ấy tức giận đến mức toàn thân phát run.

Ánh mắt cô ấy nhìn Hoắc Kỳ trở nên lạ lẫm, sắc bén: “Được lắm! Bao nhiêu năm qua tôi lại bị anh đùa giỡn như thế!”
Hoắc Kỳ lảng tránh, nói: “Kiếp này anh thích em không phải là giả, muốn cưới em cũng là thật lòng, chỉ đổ thừa vận mệnh trêu ngươi, em và anh có duyên mà không có phận.”

Vu Phạm không chấp nhận lí do thoái thác này, cô ấy nhìn chằm chằm vào Hoắc Kỳ: “Tại sao lại có duyên mà không có phận, rõ ràng là em gặp anh trước mà!”

Cơn đau ở ngực càng ngày càng rõ ràng, gần như khiến Hoắc Kỳ không thể đứng thẳng được.
Tần Nguyễn lên tiếng: “Có chuyện gì trở về rồi hẵng nói, chẳng lẽ hai người còn muốn trở mặt thành thù chắc?”

Giọng nói của cô hời hợt, nhưng lại mang theo một chút sức mạnh không cho phép tranh cãi.

Vu Phạm đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, tỏ ra khinh thường mà nói: “Tôi không rảnh hơi như vậy đâu!”
Vu Phạm nghiêng đầu đi, không cho nước mắt rơi xuống: “Em không cần anh phát thẻ người tốt!”

Hoắc Kỳ thật lòng nói: “Chúng ta yêu nhau bảy năm, nếu như em không cam lòng mà muốn kết hôn với anh, anh tuyệt đối sẽ không trốn tránh.”

Vu Phạm giống như bị sỉ nhục, vừa khóc vừa quát: “Ai mà thèm!”
Hoắc Kỳ agiật mình, thành thật nói: “Anh có một chút bệnh thích sạch sẽ, không thích người khác xâm nhập nơi riêng tư của mình.”

Sắc mặt Vu Phạm trầm xuống: “Anh luôn tỏ ra sống tự do thoải mái trước mặt em, giống một đứa trẻ không lo không nghĩ, chẳng lẽ điều này cũng là giả vờ à?”

Vẻ mặt Hoắc Kỳ phức tạp, không biết phải trả lời thế nào.
Ba người bước từng bước dưới ánh trăng.

Vu Phạm bước chậm hơn một bước, đi ở phía sau.

Mỗi một bước đi của cô ấy đều vừa vặn giẫm lên cái bóng của Hoắc Kỳ, không ai nhìn thấy, nước mắt trong mắt cô ấy đang lăn xuống từng giọt.

Lúc ba người rời đi đã kinh động đến người nhà họ Đoàn, lần thứ hai là bọn họ lén lút đi vào, không ngờ lại bị người của nhà họ Đoàn chặn lại, dây dưa một lúc mới rời đi được.

Cuối cùng cũng đi ra khỏi cổng nhà họ Đoàn, Tần Nguyễn giao Hoắc Kỳ cho ám vệ, để họ đưa cậu ta về nhà.