Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi
Chương 918: Hẹn gặp lại kiếp sau, tôi sẽ báo đáp ân tình
Hoắc Kỳ nói mấy câu vô tình khiến hồn thể Đoàn tiểu thư run rẩy.
Cô ta tự hỏi rằng liệu công tử Vô Song dịu dàng lễ1 độ trong trí nhớ có phải do mình tưởng tượng ra hay không. Đoàn tiểu thư đột nhiên hỏi Vu Phạm: “Nếu cô yêu chàng, cô có biết bình thường chàng ấy thích gì nhất không?”
Vu Phạm ngơ ngác: “Cái gì?” Đoàn tiểu thư quay đầu, đôi mắt đỏ lóe lên ánh sáng tàn nhẫn: “Câm mồm!”
Vu Phạm bước đến bên Hoắc Kỳ, vòng tay ôm lấy cánh tay cậu ta, sau đó nép vào người Hoắc Kỳ như một chú chim nhỏ. Vu Phạm cười lạnh, chế nhạo nói: “Tại sao em không biết anh thích đồ ngọt và đồ cay? Chẳng phải anh thích ăn rau nhất sao?”
Hoắc Kỳ chậm rãi ngậm miệng, ánh mắt trống rỗng, trong mắt hiện lên một chút không dám tin. Ngay cả khi Đoàn tiểu thư sắp chết, cô ta cũng không thể nhận được sự tiếc thương của công tử Vô Song, dường như tình cảm trước đây của họ đã đổ xuống sông xuống biển.
Đoàn tiểu thư kích động muốn giết người, đôi mắt đỏ lòm của cô ta nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của Hoắc Kỳ và Vu Phạm, đột nhiên ánh mắt cô ta khẽ lóe lên. Bị lời nói của người yêu làm cho tức giận, nhưng Đoàn tiểu thư vẫn cố gắng kìm nén cơn tức gi0ận trong lòng vì không muốn hóa thành lệ quỷ, khả năng kiềm chế của cô ta có thể nói là rất mạnh.
Đoàn tiểu thư thấp giọng cầu xin Tần Nguyễn: “Cô hãy đưa tôi đi, tôi không muốn gặp lại kẻ phụ tình này nữa!” “Khi đến Địa Phủ, cô sẽ đi thẳng tới trạm thứ mười ba, vách đá Hoàn Hồn. Bên vách núi có một chiếc cầu, trên cầu có một bà già bê nước trà, đó là trà cho các hồn ma uống, bà già đó chính là thần Mạnh Bà, nước trà là canh Mạnh Bà. Sau khi uống canh sẽ quên hết ân oán kiếp trước, chúc kiếp sau của cô sẽ đầu thai vào gia đình hạnh phúc.”
Đoàn tiểu thư không tập trung nghe lời dặn dò của Tần Nguyễn, đôi mắt đỏ như máu của cô ta nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng trước mặt: “Đây là cái gì?” Tần Nguyễn không đồng tình với cách làm của Hoắc Kỳ, cô cảm thấy thủ đoạn của cậu ta quá ác.
Tần Nguyễn biết đối phương không muốn Đoàn tiểu thư biết cậu ta rút ra sợi tơ tình, Hoắc Kỳ muốn Đoàn tiểu thư không bị ràng buộc, cho dù hận cậu ta, chỉ cần cô ta đi đầu thai là được. Nhìn thấy Đoàn tiểu thư ôm lấy trái tim, ánh mắt cầu xin, Tần Nguyễn thở dài, giơ sợi tơ tình của Hoắc Kỳ lên.
Một quả cầu ánh sáng trắng lơ lửng trước mặt Đoàn tiểu thư, nó chiếu sáng đôi mắt màu máu âm trầm kinh khủng của cô ta. Vu Phạm đi theo Hoắc Kỳ đến đây, cô ấy bước ra từ bóng tối.
Vẻ mặt cô ấy đầy kiêu ngạo, cao giọng chế nhạo: “Bởi vì cô không cam tâm, kiếp trước tôi cưới người yêu của cô, kiếp này tôi cũng sắp lấy anh ấy. Cô đau khổ chờ đợi mấy trăm năm, lãng phí một đống thời gian mà chẳng được gì, sao có thể cam tâm rời đi như vậy!” Tính cách hiền lành, luôn bao dung đã in sâu trong tâm hồn của Đoàn tiểu thư, vào giờ phút này đã bị phá hủy.
Ánh mắt Đoàn tiểu thư lóe lên tia sáng nguy hiểm, như thể cô ta muốn xé nát Vu Phạm trong giây tiếp theo. Đoàn tiểu thư đột nhiên hét lên.
Đoàn tiểu thư dùng hai tay nắm chặt cổ tay Tần Nguyễn, mắt trợn lên nhìn chằm chằm vào cô: “Rốt cuộc thì cô cho tôi cái gì? Tại sao tôi càng đau khổ hơn, trái tim đau đến mức không thể thở nổi!” Ngay cả Tần Nguyễn cũng phải ngạc nhiên khi nghe thấy 2những lời nói bạc tình như vậy.
Toàn thân Đoàn tiểu thư tỏa ra hơi thở lạnh lẽo của ma quỷ, đôi mắt không chút tìn7h cảm đỏ bừng lên, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra bi thương và oán hận mãnh liệt. Vu Phạm tiếp tục chọc tức Đoàn tiểu thư: “Theo quan hệ của hai chúng ta ở kiếp trước, tôi phải gọi cô là chị họ mới đúng. Chị họ tốt của tôi à, chuyện có duyên nhưng vô phận thì không ai ép buộc được, cô yên tâm lên đường đi, tôi sẽ sống thật tốt bên Hoắc Kỳ, cũng giống như kiếp trước sống với công tử Vô Song vậy.”
Đoàn tiểu thư tức đến mức không để ý đến việc hỏi Tần Nguyễn đã cho gì vào trong người mình nữa, đôi mắt đỏ bừng của cô ta âm trầm nhìn chằm chằm vào Vu Phạm. Muốn trách thì trách cô ta mắt mù, yêu nhầm kẻ phụ tình.
Nhưng tại sao trái tim lại đau đến thế. Cô ta không thể chịu đựng được tình cảm mong đợi của mình lại bị người khác phá hủy như thế này.
Đoàn tiểu thư là trưởng nữ cao quý của nhà họ Đoàn, sự kiêu ngạo từ sâu trong xương khiến cô ta không thể cúi đầu, cũng không thể quay đầu cầu xin. Vu Phạm dựa vào người Hoắc Kỳ, cô ấy cười rạng rỡ: “Nhưng kiếp trước chúng tôi là vợ chồng, kiếp này cũng ở bên nhau cả đời.”
Đây là nỗi đau muôn thuở trong lòng Đoàn tiểu thư, đó là điều cô ta mong muốn nhưng không đạt được. Cô ta thả tay Tần Nguyễn ra, đổi 7thành nắm lấy ống tay áo.
Tần Nguyễn bị ánh mắt nồng đậm bi thương, cùng yêu hận đan xen ẩn sâu bên trong của cô t2a làm cho giật mình. Đoàn tiểu thư cười chế giễu: “Công tử Vô Song thích đồ ngọt và đồ cay, quần áo thích nhất là màu trắng và xanh, bề ngoài hiền lành dễ gần, nhưng thực chất lại thâm trầm không lộ ra ngoài, khiến người khác khó mà thăm dò, chàng ấy hơi có bệnh thích sạch sẽ, chàng ấy đã hôn cô bao giờ chưa?”
Nhìn thấy vẻ mặt trầm xuống của Vu Phạm, Đoàn tiểu thư khôi phục phong thái đoan trang, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười hài lòng. Đoàn tiểu thư thậm chí không nhìn Hoắc Kỳ, vong hồn áo trắng từ từ biến mất giữa trời đất.
“Chị dâu ba của công tử Vô Song, hôm nay cảm ơn cô! Nếu kiếp sau gặp lại, tôi nhất định báo đáp ơn của cô!” Tần Nguyễn đưa sợi tơ tình vào linh hồn bị tổn hại của Đoàn tiểu thư, sợ nếu để lâu sẽ có rắc rối xảy ra, cô giơ tay đẩy cô ta vào Địa Phủ.
Không!” Khuôn mặt thanh tú của Vu Phạm hơi vặn vẹo, cô ấy cố chấp ngẩng đầu, trừng mắt với người đàn ông trước mặt: “Anh bị bệnh thích sạch sẽ à? Đó là nguyên nhân khiến anh không hôn em?”
Hoắc Kỳ há hốc mồm: “…” “Đó là thứ tốt giúp cô đầu thai, nếu có nó, cô có thể rời khỏi nơi này, đi tới Địa Phủ để đầu thai chuyển kiếp.”
“Tôi có cảm giác rất buồn khi nhìn thấy nó.” Đoàn tiểu thư cười lạnh, tàn nhẫn xé rách sự không hòa hợp giữa hai người: “Từ bé cô đã thích ganh đua so sánh với tôi, cho dù cô cưới công tử Vô Song, cô có thực sự hiểu rõ chàng ấy không? Chàng ấy sẽ không bao giờ mở lòng với cô!”
Cô ta nói bằng giọng rất chắc chắn, nhưng cũng có một chút ghen ghét. Nếu không đi, Đoàn tiểu thư sợ rằng mình không chịu đựng nổi.
Hai người năm xưa đã từng quen biết nhau, hiểu nhau như tri kỷ, thề nguyện bên nhau trọn đời, bọn họ yêu nhau nhưng bị lễ tiết ước thúc. Tuy nhiên, vào thời khắc này như bị người khác giẫm đạp trên mặt đất. Trước khi rời đi, Đoàn tiểu thư đã cảm ơn Tần Nguyễn, cô ta không hỏi về sợi tơ tình đã giúp mình chuyển thế luân hồi nữa, đồng thời còn dạy cho Vu Phạm một bài học.
Sau khi Đoàn tiểu thư rời đi, Vu Phạm hất tay Hoắc Kỳ ra với vẻ mặt cáu kỉnh. Vu Phạm cảnh giác nhìn người bạn trai bảy năm, trong mắt hiện lên sự xa lạ và nghi hoặc: “Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, sao em không biết anh là người đầy mưu mô, anh đã làm gì giấu em à?”
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì ở đây?
Hoắc Kỳ trợn tròn mắt, bàn tay đang nâng lên giữa không trung vẫn giữ nguyên một lúc lâu không hề nhúc nhích.
Cô ta tự hỏi rằng liệu công tử Vô Song dịu dàng lễ1 độ trong trí nhớ có phải do mình tưởng tượng ra hay không. Đoàn tiểu thư đột nhiên hỏi Vu Phạm: “Nếu cô yêu chàng, cô có biết bình thường chàng ấy thích gì nhất không?”
Vu Phạm ngơ ngác: “Cái gì?” Đoàn tiểu thư quay đầu, đôi mắt đỏ lóe lên ánh sáng tàn nhẫn: “Câm mồm!”
Vu Phạm bước đến bên Hoắc Kỳ, vòng tay ôm lấy cánh tay cậu ta, sau đó nép vào người Hoắc Kỳ như một chú chim nhỏ. Vu Phạm cười lạnh, chế nhạo nói: “Tại sao em không biết anh thích đồ ngọt và đồ cay? Chẳng phải anh thích ăn rau nhất sao?”
Hoắc Kỳ chậm rãi ngậm miệng, ánh mắt trống rỗng, trong mắt hiện lên một chút không dám tin. Ngay cả khi Đoàn tiểu thư sắp chết, cô ta cũng không thể nhận được sự tiếc thương của công tử Vô Song, dường như tình cảm trước đây của họ đã đổ xuống sông xuống biển.
Đoàn tiểu thư kích động muốn giết người, đôi mắt đỏ lòm của cô ta nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của Hoắc Kỳ và Vu Phạm, đột nhiên ánh mắt cô ta khẽ lóe lên. Bị lời nói của người yêu làm cho tức giận, nhưng Đoàn tiểu thư vẫn cố gắng kìm nén cơn tức gi0ận trong lòng vì không muốn hóa thành lệ quỷ, khả năng kiềm chế của cô ta có thể nói là rất mạnh.
Đoàn tiểu thư thấp giọng cầu xin Tần Nguyễn: “Cô hãy đưa tôi đi, tôi không muốn gặp lại kẻ phụ tình này nữa!” “Khi đến Địa Phủ, cô sẽ đi thẳng tới trạm thứ mười ba, vách đá Hoàn Hồn. Bên vách núi có một chiếc cầu, trên cầu có một bà già bê nước trà, đó là trà cho các hồn ma uống, bà già đó chính là thần Mạnh Bà, nước trà là canh Mạnh Bà. Sau khi uống canh sẽ quên hết ân oán kiếp trước, chúc kiếp sau của cô sẽ đầu thai vào gia đình hạnh phúc.”
Đoàn tiểu thư không tập trung nghe lời dặn dò của Tần Nguyễn, đôi mắt đỏ như máu của cô ta nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng trước mặt: “Đây là cái gì?” Tần Nguyễn không đồng tình với cách làm của Hoắc Kỳ, cô cảm thấy thủ đoạn của cậu ta quá ác.
Tần Nguyễn biết đối phương không muốn Đoàn tiểu thư biết cậu ta rút ra sợi tơ tình, Hoắc Kỳ muốn Đoàn tiểu thư không bị ràng buộc, cho dù hận cậu ta, chỉ cần cô ta đi đầu thai là được. Nhìn thấy Đoàn tiểu thư ôm lấy trái tim, ánh mắt cầu xin, Tần Nguyễn thở dài, giơ sợi tơ tình của Hoắc Kỳ lên.
Một quả cầu ánh sáng trắng lơ lửng trước mặt Đoàn tiểu thư, nó chiếu sáng đôi mắt màu máu âm trầm kinh khủng của cô ta. Vu Phạm đi theo Hoắc Kỳ đến đây, cô ấy bước ra từ bóng tối.
Vẻ mặt cô ấy đầy kiêu ngạo, cao giọng chế nhạo: “Bởi vì cô không cam tâm, kiếp trước tôi cưới người yêu của cô, kiếp này tôi cũng sắp lấy anh ấy. Cô đau khổ chờ đợi mấy trăm năm, lãng phí một đống thời gian mà chẳng được gì, sao có thể cam tâm rời đi như vậy!” Tính cách hiền lành, luôn bao dung đã in sâu trong tâm hồn của Đoàn tiểu thư, vào giờ phút này đã bị phá hủy.
Ánh mắt Đoàn tiểu thư lóe lên tia sáng nguy hiểm, như thể cô ta muốn xé nát Vu Phạm trong giây tiếp theo. Đoàn tiểu thư đột nhiên hét lên.
Đoàn tiểu thư dùng hai tay nắm chặt cổ tay Tần Nguyễn, mắt trợn lên nhìn chằm chằm vào cô: “Rốt cuộc thì cô cho tôi cái gì? Tại sao tôi càng đau khổ hơn, trái tim đau đến mức không thể thở nổi!” Ngay cả Tần Nguyễn cũng phải ngạc nhiên khi nghe thấy 2những lời nói bạc tình như vậy.
Toàn thân Đoàn tiểu thư tỏa ra hơi thở lạnh lẽo của ma quỷ, đôi mắt không chút tìn7h cảm đỏ bừng lên, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra bi thương và oán hận mãnh liệt. Vu Phạm tiếp tục chọc tức Đoàn tiểu thư: “Theo quan hệ của hai chúng ta ở kiếp trước, tôi phải gọi cô là chị họ mới đúng. Chị họ tốt của tôi à, chuyện có duyên nhưng vô phận thì không ai ép buộc được, cô yên tâm lên đường đi, tôi sẽ sống thật tốt bên Hoắc Kỳ, cũng giống như kiếp trước sống với công tử Vô Song vậy.”
Đoàn tiểu thư tức đến mức không để ý đến việc hỏi Tần Nguyễn đã cho gì vào trong người mình nữa, đôi mắt đỏ bừng của cô ta âm trầm nhìn chằm chằm vào Vu Phạm. Muốn trách thì trách cô ta mắt mù, yêu nhầm kẻ phụ tình.
Nhưng tại sao trái tim lại đau đến thế. Cô ta không thể chịu đựng được tình cảm mong đợi của mình lại bị người khác phá hủy như thế này.
Đoàn tiểu thư là trưởng nữ cao quý của nhà họ Đoàn, sự kiêu ngạo từ sâu trong xương khiến cô ta không thể cúi đầu, cũng không thể quay đầu cầu xin. Vu Phạm dựa vào người Hoắc Kỳ, cô ấy cười rạng rỡ: “Nhưng kiếp trước chúng tôi là vợ chồng, kiếp này cũng ở bên nhau cả đời.”
Đây là nỗi đau muôn thuở trong lòng Đoàn tiểu thư, đó là điều cô ta mong muốn nhưng không đạt được. Cô ta thả tay Tần Nguyễn ra, đổi 7thành nắm lấy ống tay áo.
Tần Nguyễn bị ánh mắt nồng đậm bi thương, cùng yêu hận đan xen ẩn sâu bên trong của cô t2a làm cho giật mình. Đoàn tiểu thư cười chế giễu: “Công tử Vô Song thích đồ ngọt và đồ cay, quần áo thích nhất là màu trắng và xanh, bề ngoài hiền lành dễ gần, nhưng thực chất lại thâm trầm không lộ ra ngoài, khiến người khác khó mà thăm dò, chàng ấy hơi có bệnh thích sạch sẽ, chàng ấy đã hôn cô bao giờ chưa?”
Nhìn thấy vẻ mặt trầm xuống của Vu Phạm, Đoàn tiểu thư khôi phục phong thái đoan trang, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười hài lòng. Đoàn tiểu thư thậm chí không nhìn Hoắc Kỳ, vong hồn áo trắng từ từ biến mất giữa trời đất.
“Chị dâu ba của công tử Vô Song, hôm nay cảm ơn cô! Nếu kiếp sau gặp lại, tôi nhất định báo đáp ơn của cô!” Tần Nguyễn đưa sợi tơ tình vào linh hồn bị tổn hại của Đoàn tiểu thư, sợ nếu để lâu sẽ có rắc rối xảy ra, cô giơ tay đẩy cô ta vào Địa Phủ.
Không!” Khuôn mặt thanh tú của Vu Phạm hơi vặn vẹo, cô ấy cố chấp ngẩng đầu, trừng mắt với người đàn ông trước mặt: “Anh bị bệnh thích sạch sẽ à? Đó là nguyên nhân khiến anh không hôn em?”
Hoắc Kỳ há hốc mồm: “…” “Đó là thứ tốt giúp cô đầu thai, nếu có nó, cô có thể rời khỏi nơi này, đi tới Địa Phủ để đầu thai chuyển kiếp.”
“Tôi có cảm giác rất buồn khi nhìn thấy nó.” Đoàn tiểu thư cười lạnh, tàn nhẫn xé rách sự không hòa hợp giữa hai người: “Từ bé cô đã thích ganh đua so sánh với tôi, cho dù cô cưới công tử Vô Song, cô có thực sự hiểu rõ chàng ấy không? Chàng ấy sẽ không bao giờ mở lòng với cô!”
Cô ta nói bằng giọng rất chắc chắn, nhưng cũng có một chút ghen ghét. Nếu không đi, Đoàn tiểu thư sợ rằng mình không chịu đựng nổi.
Hai người năm xưa đã từng quen biết nhau, hiểu nhau như tri kỷ, thề nguyện bên nhau trọn đời, bọn họ yêu nhau nhưng bị lễ tiết ước thúc. Tuy nhiên, vào thời khắc này như bị người khác giẫm đạp trên mặt đất. Trước khi rời đi, Đoàn tiểu thư đã cảm ơn Tần Nguyễn, cô ta không hỏi về sợi tơ tình đã giúp mình chuyển thế luân hồi nữa, đồng thời còn dạy cho Vu Phạm một bài học.
Sau khi Đoàn tiểu thư rời đi, Vu Phạm hất tay Hoắc Kỳ ra với vẻ mặt cáu kỉnh. Vu Phạm cảnh giác nhìn người bạn trai bảy năm, trong mắt hiện lên sự xa lạ và nghi hoặc: “Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, sao em không biết anh là người đầy mưu mô, anh đã làm gì giấu em à?”
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì ở đây?
Hoắc Kỳ trợn tròn mắt, bàn tay đang nâng lên giữa không trung vẫn giữ nguyên một lúc lâu không hề nhúc nhích.