Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi
Chương 917: Sự sống của nguyễn nguyễn bị đánh cắp, em trai này là ai?
Tần Nguyễn nghe vậy thì cau mày, nhưng vẻ mặt vẫn ung dung như trước: “Tôi còn sống, vẫn sống thật khỏe, thoáng một cái đã hơn mườ1i năm, tôi không ngờ lại có thể gặp cô ở nhân gian.”
Đoàn tiểu thư cười ngọt ngào, màu máu trong mắt rút đi, chỉ để lại đ2ôi mắt tối đen.
Cô ta lập tức thở dài: “Chỉ là vận mệnh của tôi không tốt, tôi bị hành hạ mấy trăm năm vì không cam chịu 7số mệnh, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, cánh tay vĩnh viễn không thể dài hơn đùi, phép tắc của Thiên Đạo không thể bị vi phạm.”
<7br>Chấp niệm mấy trăm năm, cuối cùng khiến cô ta rơi vào kết cục hồn phách tan biến. Tần Nguyễn không quen tiếp xúc thân mật với người khác, huống chi người trước mắt lại là một con quỷ.
Vào lúc Tần Nguyễn định dùng thủ đoạn mạnh mẽ kéo đối phương ra thì nghe thấy giọng nói bi thương của Đoàn tiểu thư, cô hơi thả lỏng tay, nhỏ giọng an ủi: “Người và quỷ có con đường khác nhau.”
Đoàn tiểu thư lau nước mắt, nức nở nói: “Tôi và chàng mến nhau từ tuổi cập kê, tôi đã đau khổ chờ đợi chàng ba năm, vắt kiệt cả thanh xuân đẹp nhất của người con gái. Cuối cùng, đến lúc chàng đỗ Trạng Nguyên rồi đến cưới tôi, tôi lại phải xuống Âm Phủ. Dù là vậy, chàng ấy cũng không nên lấy người khác, đặc biệt đó lại là cô em họ luôn ganh đua so sánh với tôi!” Bây giờ Đoàn tiểu thư lại nói rằng, năm đó có người đổ thêm dầu vào lửa, khiến nỗi đau cô càng nhân lên gấp bội, làm trong lòng Tần Nguyễn hơi khó chịu.
Cô hỏi: “Cô có nhớ cậu ta trông thế nào không?”
Đoàn tiểu thư vừa định gật đầu thì trong đầu đột nhiên đau như bị kim châm. Tần Nguyễn dở khóc dở cười khi nghe thấy câu nói trẻ con cuối cùng: “Rốt cuộc thì cô tức giận vì cậu ta lấy người khác, hay là vì cưới em họ cô?”
Đoàn tiểu thư hùng hồn nói: “Cả hai! Người ta nói thư sinh là lũ bạc tình bạc nghĩa nhất, tôi thấy năm đó chàng ấy chỉ lừa gạt tôi mà thôi!”
Nghe đến đây thì Tần Nguyễn đã hiểu, đối phương chỉ muốn tìm người để trút bầu tâm sự. Từ sau khi sống lại, Tần Nguyễn cảm thấy mọi chuyện ngày càng mất kiểm soát, cô luôn cảm thấy có một bàn tay vô hình điều khiển mọi thứ từ phía sau lưng.
Tần Nguyễn giơ tay đỡ Đoàn tiểu thư: “Không sao đâu, tôi đưa cô vào luân hồi trước đã.”
Đối phương dính chặt vào người Tần Nguyễn không đứng dậy nổi, cô ta ôm cánh tay Tần Nguyễn, khóc lóc nói: “Tôi vẫn không cam lòng, tôi chờ chàng ấy nhiều năm như vậy, tại sao chàng ấy không cưới tôi, rõ ràng trước đó tôi và chàng ấy có tình cảm, chàng đã hứa sẽ cưới tôi.” Nụ cười trên mặt Tần Nguyễn hơi thu 2lại, đầu ngón tay vẫn đang nắm quả cầu ánh sáng, cô nhẹ giọng nói: “Không cam lòng cũng tốt, tôi đến đây là để giúp cô.”
0Đoàn tiểu thư lắc đầu cười, tiếp tục kể về hồi ức khi ở Luyện Ngục: “Cô không biết sao, năm đó tất cả ma quỷ trong Luyện Ngục đều cho rằng cô sẽ trở thành Quỷ Vương mới, muốn cô lãnh đạo để dẫn dắt bọn chúng lao ra khỏi Địa Ngục, sau đó đến nhân gian và làm bất cứ điều gì chúng muốn. Thực lực của cô quá mạnh, không có linh hồn nào có thể chịu đựng những cơn đau mà cô đã trải qua, không có ma quỷ nào có thể chịu đựng ngọn lửa Địa Ngục, những linh hồn yếu ớt dính vào sẽ bị tan biến, vậy mà cô có thể chịu đựng vài chục năm.”
Tần Nguyễn thản nhiên nói: “Là chín mươi tư năm.” Đoàn tiểu thư tự giễu: “Tôi sinh ra trong một gia đình quyền quý, gia thế hiển hách, được vương hầu quý tộc cầu hôn mới là môn đăng hộ đối, nhưng bọn họ không phải công tử Vô Song. Trên đời này chỉ có một công tử Vô Song, ngoài chàng ấy ra thì không có ai chạm được vào trái tim tôi. Ở nhân gian tôi cố chấp chờ đợi chàng năm năm, dưới Địa Phủ chớp mắt đã vài trăm năm, nhưng tôi vẫn không quên được chàng ấy. Tôi kiên trì với chấp niệm trong nhiều năm như vậy chỉ vì muốn chàng cưới tôi.”
Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên sự không đành lòng: “Thực ra Hoắc Kỳ đối với cô…”
“Chị dâu ba!” Tần Nguyễn đỡ cánh tay Đoàn tiểu thư, cô không nói lời nào, vẻ mặt trầm xuống.
Đoàn tiểu thư dựa đầu vào vai Tần Nguyễn, yếu ớt tự nói: “Có lẽ mấy trăm năm qua tôi cứ ngơ ngơ ngác ngác khiến ký ức rối loạn, đợi tôi nhớ ra sẽ nói cho cô.”
Tần Nguyễn nghĩ thầm, có lẽ cô sẽ không nhớ được nữa đâu. Đoàn tiểu thư khâm phục nói: “Gần trăm năm, thật là can đảm.”
Tần Nguyễn nghiêng đầu hỏi: “Cô còn nhớ được những gì về chuyện năm đó?”
Xuất phát từ sự ngưỡng mộ chân thành mà Đoàn tiểu thư dành cho mình, Tần Nguyễn luôn cảm thấy cho dù tiếp nhận ngọn lửa Địa Ngục cũng sẽ không khiến cô ta cảm thấy thương hại, cô hơi tò mò về những gì đã xảy ra mà mình không biết. Ngoài Minh Vương, Tần Nguyễn không đoán được ai sẽ đến thăm mình.
Đoàn tiểu thư khẽ mỉm cười: “Cậu ta chỉ xuất hiện khi cô bất tỉnh.”
Cô ta lại nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt thương hại: “Cô còn thảm hơn tôi nhiều, cậu em đẹp trai đó luôn ăn cắp quỷ lực của cô, khiến linh hồn vốn đã yếu ớt của cô lại càng dễ tổn thương. Điều này cũng dẫn đến việc mỗi khi cô bị ngọn lửa Địa Ngục đốt cháy, sự đau đớn sẽ tăng lên gấp bội, khi thấy tình trạng của cô ngày càng xấu đi, rất nhiều ma quỷ không còn đặt hy vọng vào cô nữa. Sau đó, có một ngày cô biến mất, rất nhiều ma quỷ thường xuyên bàn tán về cô, bọn họ nói cô trốn khỏi Minh giới rồi ẩn nấp ở Nhân giới, cũng có người nói cô không chịu nổi ngọn lửa Địa Ngục nên hồn phách đã tan biến.” Cô ta đưa tay lên đỡ trán, lông mày nhăn lại, khuôn mặt tái nhợt trở nên méo mó.
Tần Nguyễn đỡ tay cô ta: “Cô sao thế?”
Đoàn tiểu thư ngẩn người: “Hình như tôi không nhớ rõ, thật kỳ quái, vừa rồi rõ ràng tôi còn nhớ khuôn mặt của người đó, bây giờ lại quên mất.” Tần Nguyễn vỗ tấm lưng lạnh lẽo của đối phương: “Được rồi, đừng khóc nữa, nếu cậu ta thất hứa trước thì cứ mặc kệ là được, sau khi cô vào luân hồi rồi chuyển thế đầu thai, cô sẽ tìm được người đàn ông hơn cậu ta cả trăm lần.”
Đoàn tiểu thư thất vọng lắc đầu: “Không có ai tốt hơn chàng ấy cả.”
Tần Nguyễn lơ đãng liếc nhìn bóng người lộ ra ở cách đó không xa trong rừng cây, cô hỏi: “Cô thích cậu ta đến vậy à?” Hoắc Kỳ đang nấp sau lùm cây đột nhiên xuất hiện và hô lên.
Cậu ta bước nhanh về phía họ, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng vô cảm.
Tần Nguyễn nhìn người đi tới, cô cười cười: “Sao cậu lại tới đây?”
Hoắc Kỳ đánh giá Đoàn tiểu thư, ánh mắt cậu ta lạnh nhạt không cảm xúc, gương mặt đẹp trai đầy vẻ lạnh lùng.
Cậu ta thản nhiên nói: “Đoàn tiểu thư, cô và tôi có duyên không phận, cô hãy mau chóng đầu thai đi.”
Nữ quỷ ôm cánh tay Tần Nguyễn, cô ta vùi khuôn mặt rơi đầy huyết lệ vào trong ngực cô.
Đoàn tiểu thư cười ngọt ngào, màu máu trong mắt rút đi, chỉ để lại đ2ôi mắt tối đen.
Cô ta lập tức thở dài: “Chỉ là vận mệnh của tôi không tốt, tôi bị hành hạ mấy trăm năm vì không cam chịu 7số mệnh, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, cánh tay vĩnh viễn không thể dài hơn đùi, phép tắc của Thiên Đạo không thể bị vi phạm.”
<7br>Chấp niệm mấy trăm năm, cuối cùng khiến cô ta rơi vào kết cục hồn phách tan biến. Tần Nguyễn không quen tiếp xúc thân mật với người khác, huống chi người trước mắt lại là một con quỷ.
Vào lúc Tần Nguyễn định dùng thủ đoạn mạnh mẽ kéo đối phương ra thì nghe thấy giọng nói bi thương của Đoàn tiểu thư, cô hơi thả lỏng tay, nhỏ giọng an ủi: “Người và quỷ có con đường khác nhau.”
Đoàn tiểu thư lau nước mắt, nức nở nói: “Tôi và chàng mến nhau từ tuổi cập kê, tôi đã đau khổ chờ đợi chàng ba năm, vắt kiệt cả thanh xuân đẹp nhất của người con gái. Cuối cùng, đến lúc chàng đỗ Trạng Nguyên rồi đến cưới tôi, tôi lại phải xuống Âm Phủ. Dù là vậy, chàng ấy cũng không nên lấy người khác, đặc biệt đó lại là cô em họ luôn ganh đua so sánh với tôi!” Bây giờ Đoàn tiểu thư lại nói rằng, năm đó có người đổ thêm dầu vào lửa, khiến nỗi đau cô càng nhân lên gấp bội, làm trong lòng Tần Nguyễn hơi khó chịu.
Cô hỏi: “Cô có nhớ cậu ta trông thế nào không?”
Đoàn tiểu thư vừa định gật đầu thì trong đầu đột nhiên đau như bị kim châm. Tần Nguyễn dở khóc dở cười khi nghe thấy câu nói trẻ con cuối cùng: “Rốt cuộc thì cô tức giận vì cậu ta lấy người khác, hay là vì cưới em họ cô?”
Đoàn tiểu thư hùng hồn nói: “Cả hai! Người ta nói thư sinh là lũ bạc tình bạc nghĩa nhất, tôi thấy năm đó chàng ấy chỉ lừa gạt tôi mà thôi!”
Nghe đến đây thì Tần Nguyễn đã hiểu, đối phương chỉ muốn tìm người để trút bầu tâm sự. Từ sau khi sống lại, Tần Nguyễn cảm thấy mọi chuyện ngày càng mất kiểm soát, cô luôn cảm thấy có một bàn tay vô hình điều khiển mọi thứ từ phía sau lưng.
Tần Nguyễn giơ tay đỡ Đoàn tiểu thư: “Không sao đâu, tôi đưa cô vào luân hồi trước đã.”
Đối phương dính chặt vào người Tần Nguyễn không đứng dậy nổi, cô ta ôm cánh tay Tần Nguyễn, khóc lóc nói: “Tôi vẫn không cam lòng, tôi chờ chàng ấy nhiều năm như vậy, tại sao chàng ấy không cưới tôi, rõ ràng trước đó tôi và chàng ấy có tình cảm, chàng đã hứa sẽ cưới tôi.” Nụ cười trên mặt Tần Nguyễn hơi thu 2lại, đầu ngón tay vẫn đang nắm quả cầu ánh sáng, cô nhẹ giọng nói: “Không cam lòng cũng tốt, tôi đến đây là để giúp cô.”
0Đoàn tiểu thư lắc đầu cười, tiếp tục kể về hồi ức khi ở Luyện Ngục: “Cô không biết sao, năm đó tất cả ma quỷ trong Luyện Ngục đều cho rằng cô sẽ trở thành Quỷ Vương mới, muốn cô lãnh đạo để dẫn dắt bọn chúng lao ra khỏi Địa Ngục, sau đó đến nhân gian và làm bất cứ điều gì chúng muốn. Thực lực của cô quá mạnh, không có linh hồn nào có thể chịu đựng những cơn đau mà cô đã trải qua, không có ma quỷ nào có thể chịu đựng ngọn lửa Địa Ngục, những linh hồn yếu ớt dính vào sẽ bị tan biến, vậy mà cô có thể chịu đựng vài chục năm.”
Tần Nguyễn thản nhiên nói: “Là chín mươi tư năm.” Đoàn tiểu thư tự giễu: “Tôi sinh ra trong một gia đình quyền quý, gia thế hiển hách, được vương hầu quý tộc cầu hôn mới là môn đăng hộ đối, nhưng bọn họ không phải công tử Vô Song. Trên đời này chỉ có một công tử Vô Song, ngoài chàng ấy ra thì không có ai chạm được vào trái tim tôi. Ở nhân gian tôi cố chấp chờ đợi chàng năm năm, dưới Địa Phủ chớp mắt đã vài trăm năm, nhưng tôi vẫn không quên được chàng ấy. Tôi kiên trì với chấp niệm trong nhiều năm như vậy chỉ vì muốn chàng cưới tôi.”
Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên sự không đành lòng: “Thực ra Hoắc Kỳ đối với cô…”
“Chị dâu ba!” Tần Nguyễn đỡ cánh tay Đoàn tiểu thư, cô không nói lời nào, vẻ mặt trầm xuống.
Đoàn tiểu thư dựa đầu vào vai Tần Nguyễn, yếu ớt tự nói: “Có lẽ mấy trăm năm qua tôi cứ ngơ ngơ ngác ngác khiến ký ức rối loạn, đợi tôi nhớ ra sẽ nói cho cô.”
Tần Nguyễn nghĩ thầm, có lẽ cô sẽ không nhớ được nữa đâu. Đoàn tiểu thư khâm phục nói: “Gần trăm năm, thật là can đảm.”
Tần Nguyễn nghiêng đầu hỏi: “Cô còn nhớ được những gì về chuyện năm đó?”
Xuất phát từ sự ngưỡng mộ chân thành mà Đoàn tiểu thư dành cho mình, Tần Nguyễn luôn cảm thấy cho dù tiếp nhận ngọn lửa Địa Ngục cũng sẽ không khiến cô ta cảm thấy thương hại, cô hơi tò mò về những gì đã xảy ra mà mình không biết. Ngoài Minh Vương, Tần Nguyễn không đoán được ai sẽ đến thăm mình.
Đoàn tiểu thư khẽ mỉm cười: “Cậu ta chỉ xuất hiện khi cô bất tỉnh.”
Cô ta lại nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt thương hại: “Cô còn thảm hơn tôi nhiều, cậu em đẹp trai đó luôn ăn cắp quỷ lực của cô, khiến linh hồn vốn đã yếu ớt của cô lại càng dễ tổn thương. Điều này cũng dẫn đến việc mỗi khi cô bị ngọn lửa Địa Ngục đốt cháy, sự đau đớn sẽ tăng lên gấp bội, khi thấy tình trạng của cô ngày càng xấu đi, rất nhiều ma quỷ không còn đặt hy vọng vào cô nữa. Sau đó, có một ngày cô biến mất, rất nhiều ma quỷ thường xuyên bàn tán về cô, bọn họ nói cô trốn khỏi Minh giới rồi ẩn nấp ở Nhân giới, cũng có người nói cô không chịu nổi ngọn lửa Địa Ngục nên hồn phách đã tan biến.” Cô ta đưa tay lên đỡ trán, lông mày nhăn lại, khuôn mặt tái nhợt trở nên méo mó.
Tần Nguyễn đỡ tay cô ta: “Cô sao thế?”
Đoàn tiểu thư ngẩn người: “Hình như tôi không nhớ rõ, thật kỳ quái, vừa rồi rõ ràng tôi còn nhớ khuôn mặt của người đó, bây giờ lại quên mất.” Tần Nguyễn vỗ tấm lưng lạnh lẽo của đối phương: “Được rồi, đừng khóc nữa, nếu cậu ta thất hứa trước thì cứ mặc kệ là được, sau khi cô vào luân hồi rồi chuyển thế đầu thai, cô sẽ tìm được người đàn ông hơn cậu ta cả trăm lần.”
Đoàn tiểu thư thất vọng lắc đầu: “Không có ai tốt hơn chàng ấy cả.”
Tần Nguyễn lơ đãng liếc nhìn bóng người lộ ra ở cách đó không xa trong rừng cây, cô hỏi: “Cô thích cậu ta đến vậy à?” Hoắc Kỳ đang nấp sau lùm cây đột nhiên xuất hiện và hô lên.
Cậu ta bước nhanh về phía họ, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng vô cảm.
Tần Nguyễn nhìn người đi tới, cô cười cười: “Sao cậu lại tới đây?”
Hoắc Kỳ đánh giá Đoàn tiểu thư, ánh mắt cậu ta lạnh nhạt không cảm xúc, gương mặt đẹp trai đầy vẻ lạnh lùng.
Cậu ta thản nhiên nói: “Đoàn tiểu thư, cô và tôi có duyên không phận, cô hãy mau chóng đầu thai đi.”
Nữ quỷ ôm cánh tay Tần Nguyễn, cô ta vùi khuôn mặt rơi đầy huyết lệ vào trong ngực cô.