Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi
Chương 915: Nguyền rủa các người đời đời kiếp kiếp đều đau thấu tâm can
Tần Nguyễn theo ánh mắt Đoàn tiểu thư, nhìn về phía hồ nước nhân tạo bị bao trùm bởi sát khí đen kịt và mùi máu tươi nồng đậm.
1
Nơi đó dường như còn lưu lại mấy oan hồn không cam lòng.
Cô thở dài, lạnh giọng nói: “Nhà họ Đoàn có kiếp nạn này, thậ2t đúng với một câu nói.” Đôi mắt ngân ngấn huyết lệ của nữ quỷ lại nhìn về phía Hoắc Kỳ, hỏi lần cuối: “Chàng, thật sự không cưới ta?”
Bàn tay đang cầm tay Vu Phạm run lên, trên mặt Hoắc Kỳ lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, nhưng giọng nói lại lạnh lùng vô tình: “Ta không muốn, cũng không thể cưới nàng.” Hai tay Hoắc Kỳ siết chặt lại, cậu ta nói, giọng khàn khàn: “Em sẽ không hối hận đâu, lúc nào thì chị làm?”
“Bây giờ luôn.” Tần Nguyễn liếc nhìn Vu Phạm vẫn còn mù mờ, cô bèn nói với Hoắc Kỳ: “Nhưng cậu có muốn giải thích một chút với cô ấy không?” Không thể phụ Vu Phạm, lại phải cứu Đoàn tiểu thư, nếu có biện pháp vẹn toàn cả đôi bên thì cậu ta không ngại dùng mạng sống của mình để đổi.
Năm đó, cô tiểu thư dòng chính nhà họ Đoàn ở Nam Triều xinh đẹp biết bao, không thiếu những vương tôn quý tộc muốn cầu hôn với nàng ấy, nhưng nàng ấy lại thương cậu ta, không tiếc làm trái ý cha mẹ mà đợi cậu ta ba năm. Cậu ta lộ vẻ áy náy, nét mặt vì đau đớn mà trở nên nhăn nhó, nhưng giọng nói của cậu ta lại rất kiên định: “Không hối hận.”
Cậu ta không thể đồng ý cưới Đoàn tiểu thư, là bởi vì cậu ta đã ở bên Vu Phạm bảy năm, cậu ta không thể phụ bạc Vu Phạm, nhưng từ đầu đến cuối tình cảm này vẫn luôn có sự ngăn cách. Từ xa ông ta nhìn thấy ông cả Đoàn mang vẻ mặt vui mừng, cùng đám người Tần Nguyễn thần sắc trang nghiêm, trong lòng Hoắc Hưng Đức thầm lẩm bẩm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Ông ta nhanh chóng bước lên đón rồi hỏi Hoắc Kỳ: “Thế nào rồi, tra ra được cái gì không?” Nữ quỷ trợn trừng mắt, hình như có dấu hiệu ma hóa, cô ta vốn đã là lệ quỷ dưới Địa Phủ, dù bị nhốt ở nhân gian hơn 20 năm cũng vẫn luôn cố gắng kìm nén, có thể thấy được sự nhẫn nại của cô ta cực kỳ mạnh mẽ.
Đôi mắt đỏ như máu của cô ta nhìn chằm chằm vào Hoắc Kỳ, trái tim vốn đã không còn đập nữa, giờ phút này lại nhói lên từng cơn. Nỗi tuyệt vọng và đau đớn muốn khóc ra máu khiến cô ta chỉ muốn cho mình nổ tung để được giải thoát. Nữ quỷ cười lạnh tiếp lời: “Lòng người không bờ, lòng tham không đáy!”
Trong lời nói thể 7hiện sự căm hận đối với hành vi trơ trẽn của nhà họ Đoàn! Nhưng, sau khi ra khỏi cửa nhà họ Đoàn, nhìn thấy Hoắc Hưng Đức đã lên xe, Tần Nguyễn bỗng dừng bước chân, một lần nữa hỏi Hoắc Kỳ: “Cậu thật sự sẽ không hối hận?”
Vừa rồi lúc ở hồ nước nhân tạo, khi nữ quỷ Đoàn tiểu thư hỏi Hoắc Kỳ một lần cuối cùng có cưới cô ta hay không, Tần Nguyễn đã truyền âm cho Hoắc Kỳ và nói cho cậu ta biết, ngoài việc cưới Đoàn tiểu thư ra thì còn có một biện pháp khác có thể giúp cô ta vào được luân hồi. Vu Phạm mang tâm trạng hoảng hốt đuổi theo bước chân của hai người.
Hoắc Hưng Đức không đi vào nhà họ Đoàn mà vẫn luôn đứng ở cửa chờ mấy người Tần Nguyễn. Đoàn tiểu thư lạnh lùng không thèm nhìn Hoắc Kỳ lấy một cái, cô ta mím chặt môi, xoay người lao về phía hồ nước nhân tạo, và lại bị áp chế dưới đáy hồ.
Cô ta không thể rời khỏi hồ nước này, nếu ở trên bờ lâu, hồn thể của cô ta sẽ bị tổn thương. “Được! Được lắm! Kể từ hôm nay trở đi, ta và chàng ân đoạn nghĩa tuyệt, tất cả những gì chúng ta có trong quá khứ đều sẽ thoảng qua như mây khói!”
“Ta, con gái dòng chính nhà họ Đoàn không cần bất cứ kẻ nào che chở, dù hồn phách có tan biến cũng chỉ cầu không thẹn với lương tâm!” Một người con gái ở thời cổ đại đã phải chịu áp lực lớn đến mức nào, bị người khác chỉ trỏ xì xào bàn tán mà vẫn chờ cậu ta ba năm.
Thời gian ba năm đủ để làm cơ thể của một người con gái mảnh mai sụp đổ. Phút chốc, biểu cảm trên mặt cậu ta hơi thay đổi, cậu ta cắn răng quay mặt lại nhìn thẳng vào đôi mắt vô cùng bình tĩnh của nữ quỷ, và trầm giọng nói ra những lời tuyệt tình: “Ta sẽ không lấy nàng.”
Cậu ta không còn bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh trước đó, biểu cảm trên khuôn mặt cũng mất đi sự áy náy, cậu ta cự tuyệt rất gọn gàng dứt khoát. Công tử Vô Song, là chàng nợ ta, chàng vĩnh viễn nợ ta! Ta nguyền rủa chàng vĩnh viễn gánh chịu phần tình duyên mà chàng nợ ta, mỗi lần chỉ cần nghĩ đến là chàng sẽ đau thấu tâm can! Trừ phi ta có thể tái sinh làm người, thì chàng mới được giải thoát!”
Nói xong lời nguyền rủa, trái tim Hoắc Kỳ lập tức đau nhói, đau đến mức cậu ta gập cả người lại, ôm tim cũng cảm thấy đau đến hít thở không thông. Cảm giác áy náy chôn sâu trong linh hồn Vu Phạm, và thân phận là em họ của Đoàn tiểu thư ở kiếp trước, khiến trong lòng cô ấy có một sự phức tạp và thương hại khó nói thành lời.
Tất nhiên, Vu Phạm cũng không thánh mẫu đến mức có ý định dâng tặng bạn trai của mình cho Đoàn tiểu thư. Rút tơ tình trong ba hồn bảy vía của cậu ta, bổ khuyết vào linh hồn bất ổn của Đoàn tiểu thư, giúp cô ta vào luân hồi, chuyển thế làm người.
Vu Phạm thắc mắc nhìn Tần Nguyễn và Hoắc Kỳ, cô ấy hỏi: “Hai người đang giấu giếm tôi cái gì vậy?” Là cậu ta có lỗi với nàng ấy.
Tần Nguyễn hờ hững nói: “Đi thôi.” Sau đó quay người đi thẳng. Cô ấy hơi nâng cằm, dùng thái độ bố thí mà nói với nữ quỷ: “Để Hoắc Kỳ lấy cô trước cũng được, chờ cô đi đầu thai rồi, ân oán giữa hai người coi như xóa bỏ!”
Nhưng Đoàn tiểu thư lại giống như bị xúc phạm vậy, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp và tái nhợt của cô ta tức hổn hển, cô ta mỉa mai: “Làm như tôi báu lắm vậy!” Hoắc Kỳ mặt xám như tro lắc đầu, cậu ta không nói một lời nào.
Tần Nguyễn nói với Hoắc Hưng Đức: “Chúng ta đi thôi, mọi chuyện được giải quyết hòm hòm rồi.” Tần Nguyễn liếc nhìn Vu Phạm hoàn toàn không biết gì cả, cô lại hỏi một câu đầy ẩn ý: “Không hối hận?”
Hoắc Kỳ cũng quay đầu nhìn Vu Phạm và thấy gương mặt mất hồn mất vía của cô ấy. Hoắc Hưng Đức phóng khoáng phất tay: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Ông ta chẳng buồn chào hỏi với người nhà họ Đoàn mà mang theo người của mình rời đi. “Thật à?!” Hoắc Hưng Đức cũng mừng rỡ như ông cả nhà họ Đoàn.
Tần Nguyễn gật đầu. Vẻ mặt Tần Nguyễn bình tĩnh, thuận miệng hỏi: “Bây giờ cô định l7àm gì?”
Đoàn tiểu thư bị nhà họ Đoàn giam cầm nhiều năm, vong hồn đã sớm bị tổn hại, muốn trở về Địa Phủ cũng khó chứ đừng2 nói gì là vào luân hồi. Chỉ có kết hôn với Hoắc Kỳ, có thân phận đi lại dưới Địa Phủ rồi, cô ta mới có thể vào luân hồi, cũng chấm dứt nỗi giày vò chờ đợi mấy trăm năm, hoàn thành mong đợi.
Sắc mặt cô ta không vui cũng không buồn, như thể chấp nhận số phận của mình, lại giống như tất cả mọi thứ đã kết thúc, mình đã chết tâm vậy. Ánh mắt trầm tĩnh của Tần Nguyễn nhìn hồ nước, cô nhẹ giọng hỏi Hoắc Kỳ ở bên cạnh: “Cậu nghĩ kỹ chưa?”
Hoắc Kỳ run giọng, đau lòng trả lời: “Nghĩ kỹ rồi.” Hoắc Kỳ không dám nhìn thẳng vào nữ quỷ, cậu ta liếc nhìn Tần Nguyễn.
Khóe môi Tần Nguyễn khẽ nhếch lên, trong mắt hiện lên luồng ánh sáng màu vàng kim mà mắt thường không thể nhìn thấy được, một giọng nói bí mật truyền vào trong tai Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ nhìn mặt hồ yên lặng rồi cũng lê bước chân nặng nề rời đi.
Lần này, cậu ta không nắm tay Vu Phạm. Vu Phạm bị sự thay đổi trong thái độ của Hoắc Kỳ làm cho giật mình, trong mắt toát ra ánh nhìn vi diệu, cô ấy chậm rãi buông tay Hoắc Kỳ ra, lùi về phía sau hai bước.
Do ký ức về kiếp trước không rõ ràng, nên cô ấy chỉ cảm thấy mọi chuyện đã phát triển ngoài dự kiến. Trong những ngày tháng tươi đẹp nhất, cậu ta đã hứa sẽ chỉ yêu mình nàng ấy, còn nói rất hay rằng muốn dẫn nàng ấy đi khắp mọi nơi ngắm sông ngắm núi, ngắm biển, ăn hết các món ngon của mọi miền đất nước.
Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn nuốt lời. Tần Nguyễn không biết bản thân Vu Phạm đúng hay sai, cô cũng không có lập trường đi đánh giá.
Nhưng kiếp này, trên danh nghĩa cô ấy là bạn gái của Hoắc Kỳ, tình cảm bảy năm của hai người họ không phải chỉ dăm ba câu là có thể giải quyết được.
1
Nơi đó dường như còn lưu lại mấy oan hồn không cam lòng.
Cô thở dài, lạnh giọng nói: “Nhà họ Đoàn có kiếp nạn này, thậ2t đúng với một câu nói.” Đôi mắt ngân ngấn huyết lệ của nữ quỷ lại nhìn về phía Hoắc Kỳ, hỏi lần cuối: “Chàng, thật sự không cưới ta?”
Bàn tay đang cầm tay Vu Phạm run lên, trên mặt Hoắc Kỳ lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, nhưng giọng nói lại lạnh lùng vô tình: “Ta không muốn, cũng không thể cưới nàng.” Hai tay Hoắc Kỳ siết chặt lại, cậu ta nói, giọng khàn khàn: “Em sẽ không hối hận đâu, lúc nào thì chị làm?”
“Bây giờ luôn.” Tần Nguyễn liếc nhìn Vu Phạm vẫn còn mù mờ, cô bèn nói với Hoắc Kỳ: “Nhưng cậu có muốn giải thích một chút với cô ấy không?” Không thể phụ Vu Phạm, lại phải cứu Đoàn tiểu thư, nếu có biện pháp vẹn toàn cả đôi bên thì cậu ta không ngại dùng mạng sống của mình để đổi.
Năm đó, cô tiểu thư dòng chính nhà họ Đoàn ở Nam Triều xinh đẹp biết bao, không thiếu những vương tôn quý tộc muốn cầu hôn với nàng ấy, nhưng nàng ấy lại thương cậu ta, không tiếc làm trái ý cha mẹ mà đợi cậu ta ba năm. Cậu ta lộ vẻ áy náy, nét mặt vì đau đớn mà trở nên nhăn nhó, nhưng giọng nói của cậu ta lại rất kiên định: “Không hối hận.”
Cậu ta không thể đồng ý cưới Đoàn tiểu thư, là bởi vì cậu ta đã ở bên Vu Phạm bảy năm, cậu ta không thể phụ bạc Vu Phạm, nhưng từ đầu đến cuối tình cảm này vẫn luôn có sự ngăn cách. Từ xa ông ta nhìn thấy ông cả Đoàn mang vẻ mặt vui mừng, cùng đám người Tần Nguyễn thần sắc trang nghiêm, trong lòng Hoắc Hưng Đức thầm lẩm bẩm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Ông ta nhanh chóng bước lên đón rồi hỏi Hoắc Kỳ: “Thế nào rồi, tra ra được cái gì không?” Nữ quỷ trợn trừng mắt, hình như có dấu hiệu ma hóa, cô ta vốn đã là lệ quỷ dưới Địa Phủ, dù bị nhốt ở nhân gian hơn 20 năm cũng vẫn luôn cố gắng kìm nén, có thể thấy được sự nhẫn nại của cô ta cực kỳ mạnh mẽ.
Đôi mắt đỏ như máu của cô ta nhìn chằm chằm vào Hoắc Kỳ, trái tim vốn đã không còn đập nữa, giờ phút này lại nhói lên từng cơn. Nỗi tuyệt vọng và đau đớn muốn khóc ra máu khiến cô ta chỉ muốn cho mình nổ tung để được giải thoát. Nữ quỷ cười lạnh tiếp lời: “Lòng người không bờ, lòng tham không đáy!”
Trong lời nói thể 7hiện sự căm hận đối với hành vi trơ trẽn của nhà họ Đoàn! Nhưng, sau khi ra khỏi cửa nhà họ Đoàn, nhìn thấy Hoắc Hưng Đức đã lên xe, Tần Nguyễn bỗng dừng bước chân, một lần nữa hỏi Hoắc Kỳ: “Cậu thật sự sẽ không hối hận?”
Vừa rồi lúc ở hồ nước nhân tạo, khi nữ quỷ Đoàn tiểu thư hỏi Hoắc Kỳ một lần cuối cùng có cưới cô ta hay không, Tần Nguyễn đã truyền âm cho Hoắc Kỳ và nói cho cậu ta biết, ngoài việc cưới Đoàn tiểu thư ra thì còn có một biện pháp khác có thể giúp cô ta vào được luân hồi. Vu Phạm mang tâm trạng hoảng hốt đuổi theo bước chân của hai người.
Hoắc Hưng Đức không đi vào nhà họ Đoàn mà vẫn luôn đứng ở cửa chờ mấy người Tần Nguyễn. Đoàn tiểu thư lạnh lùng không thèm nhìn Hoắc Kỳ lấy một cái, cô ta mím chặt môi, xoay người lao về phía hồ nước nhân tạo, và lại bị áp chế dưới đáy hồ.
Cô ta không thể rời khỏi hồ nước này, nếu ở trên bờ lâu, hồn thể của cô ta sẽ bị tổn thương. “Được! Được lắm! Kể từ hôm nay trở đi, ta và chàng ân đoạn nghĩa tuyệt, tất cả những gì chúng ta có trong quá khứ đều sẽ thoảng qua như mây khói!”
“Ta, con gái dòng chính nhà họ Đoàn không cần bất cứ kẻ nào che chở, dù hồn phách có tan biến cũng chỉ cầu không thẹn với lương tâm!” Một người con gái ở thời cổ đại đã phải chịu áp lực lớn đến mức nào, bị người khác chỉ trỏ xì xào bàn tán mà vẫn chờ cậu ta ba năm.
Thời gian ba năm đủ để làm cơ thể của một người con gái mảnh mai sụp đổ. Phút chốc, biểu cảm trên mặt cậu ta hơi thay đổi, cậu ta cắn răng quay mặt lại nhìn thẳng vào đôi mắt vô cùng bình tĩnh của nữ quỷ, và trầm giọng nói ra những lời tuyệt tình: “Ta sẽ không lấy nàng.”
Cậu ta không còn bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh trước đó, biểu cảm trên khuôn mặt cũng mất đi sự áy náy, cậu ta cự tuyệt rất gọn gàng dứt khoát. Công tử Vô Song, là chàng nợ ta, chàng vĩnh viễn nợ ta! Ta nguyền rủa chàng vĩnh viễn gánh chịu phần tình duyên mà chàng nợ ta, mỗi lần chỉ cần nghĩ đến là chàng sẽ đau thấu tâm can! Trừ phi ta có thể tái sinh làm người, thì chàng mới được giải thoát!”
Nói xong lời nguyền rủa, trái tim Hoắc Kỳ lập tức đau nhói, đau đến mức cậu ta gập cả người lại, ôm tim cũng cảm thấy đau đến hít thở không thông. Cảm giác áy náy chôn sâu trong linh hồn Vu Phạm, và thân phận là em họ của Đoàn tiểu thư ở kiếp trước, khiến trong lòng cô ấy có một sự phức tạp và thương hại khó nói thành lời.
Tất nhiên, Vu Phạm cũng không thánh mẫu đến mức có ý định dâng tặng bạn trai của mình cho Đoàn tiểu thư. Rút tơ tình trong ba hồn bảy vía của cậu ta, bổ khuyết vào linh hồn bất ổn của Đoàn tiểu thư, giúp cô ta vào luân hồi, chuyển thế làm người.
Vu Phạm thắc mắc nhìn Tần Nguyễn và Hoắc Kỳ, cô ấy hỏi: “Hai người đang giấu giếm tôi cái gì vậy?” Là cậu ta có lỗi với nàng ấy.
Tần Nguyễn hờ hững nói: “Đi thôi.” Sau đó quay người đi thẳng. Cô ấy hơi nâng cằm, dùng thái độ bố thí mà nói với nữ quỷ: “Để Hoắc Kỳ lấy cô trước cũng được, chờ cô đi đầu thai rồi, ân oán giữa hai người coi như xóa bỏ!”
Nhưng Đoàn tiểu thư lại giống như bị xúc phạm vậy, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp và tái nhợt của cô ta tức hổn hển, cô ta mỉa mai: “Làm như tôi báu lắm vậy!” Hoắc Kỳ mặt xám như tro lắc đầu, cậu ta không nói một lời nào.
Tần Nguyễn nói với Hoắc Hưng Đức: “Chúng ta đi thôi, mọi chuyện được giải quyết hòm hòm rồi.” Tần Nguyễn liếc nhìn Vu Phạm hoàn toàn không biết gì cả, cô lại hỏi một câu đầy ẩn ý: “Không hối hận?”
Hoắc Kỳ cũng quay đầu nhìn Vu Phạm và thấy gương mặt mất hồn mất vía của cô ấy. Hoắc Hưng Đức phóng khoáng phất tay: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Ông ta chẳng buồn chào hỏi với người nhà họ Đoàn mà mang theo người của mình rời đi. “Thật à?!” Hoắc Hưng Đức cũng mừng rỡ như ông cả nhà họ Đoàn.
Tần Nguyễn gật đầu. Vẻ mặt Tần Nguyễn bình tĩnh, thuận miệng hỏi: “Bây giờ cô định l7àm gì?”
Đoàn tiểu thư bị nhà họ Đoàn giam cầm nhiều năm, vong hồn đã sớm bị tổn hại, muốn trở về Địa Phủ cũng khó chứ đừng2 nói gì là vào luân hồi. Chỉ có kết hôn với Hoắc Kỳ, có thân phận đi lại dưới Địa Phủ rồi, cô ta mới có thể vào luân hồi, cũng chấm dứt nỗi giày vò chờ đợi mấy trăm năm, hoàn thành mong đợi.
Sắc mặt cô ta không vui cũng không buồn, như thể chấp nhận số phận của mình, lại giống như tất cả mọi thứ đã kết thúc, mình đã chết tâm vậy. Ánh mắt trầm tĩnh của Tần Nguyễn nhìn hồ nước, cô nhẹ giọng hỏi Hoắc Kỳ ở bên cạnh: “Cậu nghĩ kỹ chưa?”
Hoắc Kỳ run giọng, đau lòng trả lời: “Nghĩ kỹ rồi.” Hoắc Kỳ không dám nhìn thẳng vào nữ quỷ, cậu ta liếc nhìn Tần Nguyễn.
Khóe môi Tần Nguyễn khẽ nhếch lên, trong mắt hiện lên luồng ánh sáng màu vàng kim mà mắt thường không thể nhìn thấy được, một giọng nói bí mật truyền vào trong tai Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ nhìn mặt hồ yên lặng rồi cũng lê bước chân nặng nề rời đi.
Lần này, cậu ta không nắm tay Vu Phạm. Vu Phạm bị sự thay đổi trong thái độ của Hoắc Kỳ làm cho giật mình, trong mắt toát ra ánh nhìn vi diệu, cô ấy chậm rãi buông tay Hoắc Kỳ ra, lùi về phía sau hai bước.
Do ký ức về kiếp trước không rõ ràng, nên cô ấy chỉ cảm thấy mọi chuyện đã phát triển ngoài dự kiến. Trong những ngày tháng tươi đẹp nhất, cậu ta đã hứa sẽ chỉ yêu mình nàng ấy, còn nói rất hay rằng muốn dẫn nàng ấy đi khắp mọi nơi ngắm sông ngắm núi, ngắm biển, ăn hết các món ngon của mọi miền đất nước.
Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn nuốt lời. Tần Nguyễn không biết bản thân Vu Phạm đúng hay sai, cô cũng không có lập trường đi đánh giá.
Nhưng kiếp này, trên danh nghĩa cô ấy là bạn gái của Hoắc Kỳ, tình cảm bảy năm của hai người họ không phải chỉ dăm ba câu là có thể giải quyết được.