Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi
Chương 914: Cố nhân đã qua đời, sao còn có thể trông mong tấm lòng của quân cũng giống như của ta
Vu Phạm cũng không có chút đồng tình nào với lời nói của nữ quỷ, ngược lại cô ấy còn mỉa mai: “Chỉ có thể nói rằng hai người có kduyên mà không có phận, nếu đã bỏ lỡ nhau rồi thì cần gì phải dây dưa đau khổ như thế chứ!”
Nữ quỷ lạnh lùng chế giễu: c“Cô vẫn cay nghiệt như thế nhỉ!” Vu Phạm đứng im tại chỗ, đưa tay che đi gương mặt mờ mịt luống cuống.
Thì ra lại là như thế này. Những chiếc móng dài sắc nhọn màu đen chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, chỉ thẳng vào Vu Phạm.
Ở cái triều đại đó cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, thân là con cái không thể cãi lại lời cha mẹ, nếu không sẽ bị mang tiếng là bất hiếu. Vậy mà bây giờ họ lại nói với cô rằng, sự tình chỉ đơn giản có như vậy, đúng là khiến người ta không kịp trở tay.
Nữ quỷ cắn môi, nói tiếp: “Sau khi tôi chết, công tử Vô Song lấy cô ta.” Nước mắt máu trào ra từ hốc mắt của nữ quỷ.
Vong hồn chết mấy trăm năm, một chút tình cảm còn sót lại bị móc sạch, phút chốc cô ta bị cảm xúc mất hết can đảm bao phủ. Hoắc Kỳ nghe vậy mà hai mắt đỏ ửng, kinh ngạc nhìn Đoàn tiểu thư duyên dáng yêu kiều trước mắt.
Cái nhìn này dường như xuyên qua mấy trăm năm, nhìn thấy người con gái xinh đẹp mặc bộ áo lụa, được đám tôi tớ tiền hô hậu ủng, vén rèm xe lên nở nụ cười xinh đẹp với cậu ta. Gương mặt của nữ quỷ Đoàn tiểu thư đầy bi thương, cô ta thấp giọng giải thích: “Tôi bị người nhà họ Đoàn nhốt ở chỗ này, bọn chúng lợi dụng quỷ lực của tôi mang đến trăm năm hưng thịnh cho gia tộc.”
Tần Nguyễn giật mình: “Cho nên cô mới khiến nhà họ Đoàn tuyệt hậu?” Bảy năm bên nhau, từ lúc ban đầu cô ấy tiếp cận Hoắc Kỳ là vì có ý đồ, đến sau này là tình cảm chân thành, chẳng lẽ cũng bởi vì sự xuất hiện của nữ quỷ từ kiếp trước mà khiến tình cảm của họ rạn nứt.
Tần Nguyễn dùng ánh mắt hờ hững nhìn hai người và một quỷ trước mặt, mắt cô dán chặt vào đường chỉ nhân duyên màu đen giữa Hoắc Kỳ và nữ quỷ, trong lòng biết Hoắc Kỳ còn chưa biết việc này. Chẳng trách mỗi lần cô ấy mơ thấy mình và Hoắc Kỳ ở cùng nhau, có một vài chi tiết khiến cô ấy nghĩ mãi không hiểu.
Hoắc Kỳ ở trong mơ chưa từng thân mật với cô ấy, thường xuyên nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô ấy mà ngẩn người, trong mắt toát ra cảm xúc cực kỳ bi ai. Đối phương được gả cho công tử Vô Song hình như cũng không có gì là không thỏa đáng cả.
Trong mắt nữ quỷ nhuốm một tia cô đơn, giọng nói của cô ta trở nên sa sút buồn bã: “Sau khi tôi chết xuống Địa Phủ vẫn luôn một lòng chờ đợi công tử Vô Song. Lúc biết được tin chàng kết hôn với em họ, tôi trở nên điên điên khùng khùng, ý thức không được tỉnh táo lắm, chỉ biết đau khổ đi tìm chàng trong Luyện Ngục. Cho đến hơn hai mươi năm trước tôi mới hoàn toàn tỉnh táo lại, không ngờ một lần tình cờ đi lên trần gian lại bị con cháu mang dòng máu nhà họ Đoàn nhốt ở chỗ này. Rồi bảy năm trước tôi gặp được chuyển thế của công tử Vô Song, cũng nhìn thấy cô em họ đã chuyển thế kia của tôi.” Vu Phạm phản pháo: “Làm sao bằng kẻ mặt dày đi cướp bạn trai của người khác như cô đượac!”
Nữ quỷ: “Miệng lưỡi sắc bén lắm!” Đúng là trên người nữ quỷ và Hoắc Kỳ có một sợi tơ tỏa ra khí đen.
Hoắc Kỳ cúi đầu nhìn, hình ảnh sợi tơ đen đập vào mắt khiến cậu ta lộ vẻ kinh hãi, đưa tay ra muốn kéo đứt. Vu Phạm nghe vậy, trong mắt bắn ra ánh nhìn vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Ngược lại, hai mắt nữ quỷ như lồi ra, trợn trừng muốn rách cả mí mắt, khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn: “Chàng không cưới ta?!” Thấy vậy, sắc mặt vốn ảm đảm của nữ quỷ càng thêm tái nhợt.
Đầu ngón tay Tần Nguyễn nắm lấy sợi tơ nhân duyên màu đen của bọn họ, phút chốc, trên mặt cô hiện lên vẻ kinh ngạc: “Đoàn tiểu thư, hơn hai mươi năm qua cô đã làm cái gì ở nhân gian mà lại rơi vào hoàn cảnh không thể luân hồi, hồn phách cũng sắp tan biến như thế này?” Khi mở mắt ra một lần nữa, Hoắc Kỳ nói với Đoàn tiểu thư đã biến thành quỷ: “Thật sự xin lỗi, đã để nàng chờ lâu như vậy.”
Nữ quỷ lạnh lùng hừ một tiếng, cô ta dùng giọng điệu ban ơn, nói: “Thế thì mau thành hôn với ta đi!” Nhưng không khó để nghe ra sự nuông chiều trong lời nói của cô ta. “Cuộc âm hôn giữa cậu và vị tiểu thư họ Đoàn này là được Thập Điện Diêm La đồng ý, tạo thành sợi tơ nhân duyên giữa hai người.”
Tần Nguyễn đi tới trước mặt Hoắc Kỳ, vung vẩy tay ở trước mắt cậu ta: “Cậu nhìn xuống cổ tay của mình và Đoàn tiểu thư đi, đây chính là tơ nhân duyên của hai người.” Đôi môi đỏ mọng của cô hơi hé mở: “Sợ là không cưới không được ấy.”
Hoắc Kỳ không ngờ Tần Nguyễn lại nói chuyện giúp Đoàn tiểu thư, giọng cậu ta run run, thắc mắc: “Vì sao?” Hô hấp của Vu Phạm cũng biến thành chật vật.
Cô ấy và Hoắc Kỳ ở bên nhau bảy năm, sao cô ấy lại không hiểu rõ từng cử chỉ hành động của cậu ta chứ. “Hoắc Kỳ, thu khổ sở của cậu lại, đừng cho cô ta hy vọng! Đoàn tiểu thư nhất định phải đi luân hồi chuyển thế, nếu không hồn phách cô ta sẽ tan biến đấy!”
Tiếng cảnh cáo đầy nghiêm nghị truyền vào trong tai Hoắc Kỳ rõ ràng là của Tần Nguyễn, và chỉ có một mình Hoắc Kỳ mới có thể nghe thấy. Hoắc Kỳ lại hờ hững lắc đầu.
Cậu ta đi đến bên cạnh Vu Phạm và nắm thật chặt tay cô ấy, trên môi nở một nụ cười rất nhẹ: “Nàng và ta đã là người của hai thế giới, mà ta đã có người làm bạn cả đời rồi.” “Em họ?!” Tam quan của Tần Nguyễn nổ tung.
Sau đó cô nhớ ra, ở thời đại Nam Triều đến anh em họ cũng có thể kết hôn với nhau, chứ đừng nói gì là em họ của Đoàn tiểu thư. Vu Phạm: “Đồ mặt dày vô liêm sỉ!”
Tần Nguyễn nhíu chặt mày: “Hai người dừng lại một chút, muốn đánh nhau thì chờ chuyện này kết thúc, hai người đi tìm một chỗ mà đánh cho đã đời. Còn trước mắt phải giải quyết cho xong việc đã.” Tần Nguyễn trừng mắt nhìn: “Thế thôi?”
Thông qua đoạn đối thoại giữa Vu Phạm và nữ quỷ, trong đầu Tần Nguyễn đã tưởng tượng ra một câu chuyện ngôn tình đấu đá bi thảm khoảng mấy triệu chữ. Tình cảnh như thế này, nào có vô tình với Đoàn tiểu thư như lời cậu ta nói, e rằng là tình cảm của cậu ta rất sâu đậm mới đúng.
Vậy còn cô ấy thì sao, cô ấy là cái gì? Nữ quỷ nhìn Hoắc Kỳ bằng đôi mắt đẫm huyết lệ và đầy oán hận: “Ta nên sớm biết mới phải, sau khi chàng cưới em họ thì ta nên hiểu rõ rồi, người cũ đã qua đời, làm sao có thể mong được tấm lòng của quân cũng giống như của ta đây.”
Hoắc Kỳ bị cảm giác ngạt thở cực độ bao trùm, nếu không phải cậu ta đang nắm chặt tay Vu Phạm, thì e là ngay cả đứng cũng không đứng vững được. Ngay sau đó, một lượng ký ức khổng lồ tràn vào trong đầu Hoắc Kỳ, từng hình ảnh từng tiếng cười nói dịu dàng ngọt ngào, như sóng biển cuồn cuộn trào dâng thành bão tố.
Nước mắt bất giác rơi xuống, xúc cảm ươn ướt trên mặt kéo thần chí của Hoắc Kỳ quay về, cảm giác áy náy và buồn bã phút chốc bao phủ lấy cậu ta. Hoắc Kỳ sững sờ, đứng ngây người trước khuôn mặt xinh đẹp của đối phương.
Cô gái che miệng cười khúc khích, trêu ghẹo cậu ta: Đây là công tử nhà nào mà tuấn tú thế. Nữ quỷ chỉ tay về phía Hoắc Kỳ, bá đạo nói: “Tôi muốn chàng ấy cưới tôi!”
Vu Phạm phản đối ngay: “Không được!” Ánh mắt Tần Nguyễn đảo qua đảo lại giữa hai người này, cô hỏi: “Kiếp trước đã xảy ra chuyện gì giữa ba người vậy?”
Nữ quỷ bất chấp tất cả, nói: “Chẳng có gì để nói cả, đơn giản là số mệnh tôi không tốt, lúc công tử Vô Song cưới tôi thì bị bệnh nặng, chết sớm thôi.” Hoắc Kỳ gật nhẹ đầu, trên mặt không có chút biểu cảm nào, ánh mắt cũng không còn áy náy.
Ngoại trừ Vu Phạm đang bị cậu ta nắm tay rất chặt ra, thì không có ai biết giờ phút này Hoắc Kỳ đã phải kiềm chế như thế nào, và bàn tay đang nắm tay Vu Phạm dùng sức đến mức nào.
Nữ quỷ lạnh lùng chế giễu: c“Cô vẫn cay nghiệt như thế nhỉ!” Vu Phạm đứng im tại chỗ, đưa tay che đi gương mặt mờ mịt luống cuống.
Thì ra lại là như thế này. Những chiếc móng dài sắc nhọn màu đen chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, chỉ thẳng vào Vu Phạm.
Ở cái triều đại đó cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, thân là con cái không thể cãi lại lời cha mẹ, nếu không sẽ bị mang tiếng là bất hiếu. Vậy mà bây giờ họ lại nói với cô rằng, sự tình chỉ đơn giản có như vậy, đúng là khiến người ta không kịp trở tay.
Nữ quỷ cắn môi, nói tiếp: “Sau khi tôi chết, công tử Vô Song lấy cô ta.” Nước mắt máu trào ra từ hốc mắt của nữ quỷ.
Vong hồn chết mấy trăm năm, một chút tình cảm còn sót lại bị móc sạch, phút chốc cô ta bị cảm xúc mất hết can đảm bao phủ. Hoắc Kỳ nghe vậy mà hai mắt đỏ ửng, kinh ngạc nhìn Đoàn tiểu thư duyên dáng yêu kiều trước mắt.
Cái nhìn này dường như xuyên qua mấy trăm năm, nhìn thấy người con gái xinh đẹp mặc bộ áo lụa, được đám tôi tớ tiền hô hậu ủng, vén rèm xe lên nở nụ cười xinh đẹp với cậu ta. Gương mặt của nữ quỷ Đoàn tiểu thư đầy bi thương, cô ta thấp giọng giải thích: “Tôi bị người nhà họ Đoàn nhốt ở chỗ này, bọn chúng lợi dụng quỷ lực của tôi mang đến trăm năm hưng thịnh cho gia tộc.”
Tần Nguyễn giật mình: “Cho nên cô mới khiến nhà họ Đoàn tuyệt hậu?” Bảy năm bên nhau, từ lúc ban đầu cô ấy tiếp cận Hoắc Kỳ là vì có ý đồ, đến sau này là tình cảm chân thành, chẳng lẽ cũng bởi vì sự xuất hiện của nữ quỷ từ kiếp trước mà khiến tình cảm của họ rạn nứt.
Tần Nguyễn dùng ánh mắt hờ hững nhìn hai người và một quỷ trước mặt, mắt cô dán chặt vào đường chỉ nhân duyên màu đen giữa Hoắc Kỳ và nữ quỷ, trong lòng biết Hoắc Kỳ còn chưa biết việc này. Chẳng trách mỗi lần cô ấy mơ thấy mình và Hoắc Kỳ ở cùng nhau, có một vài chi tiết khiến cô ấy nghĩ mãi không hiểu.
Hoắc Kỳ ở trong mơ chưa từng thân mật với cô ấy, thường xuyên nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô ấy mà ngẩn người, trong mắt toát ra cảm xúc cực kỳ bi ai. Đối phương được gả cho công tử Vô Song hình như cũng không có gì là không thỏa đáng cả.
Trong mắt nữ quỷ nhuốm một tia cô đơn, giọng nói của cô ta trở nên sa sút buồn bã: “Sau khi tôi chết xuống Địa Phủ vẫn luôn một lòng chờ đợi công tử Vô Song. Lúc biết được tin chàng kết hôn với em họ, tôi trở nên điên điên khùng khùng, ý thức không được tỉnh táo lắm, chỉ biết đau khổ đi tìm chàng trong Luyện Ngục. Cho đến hơn hai mươi năm trước tôi mới hoàn toàn tỉnh táo lại, không ngờ một lần tình cờ đi lên trần gian lại bị con cháu mang dòng máu nhà họ Đoàn nhốt ở chỗ này. Rồi bảy năm trước tôi gặp được chuyển thế của công tử Vô Song, cũng nhìn thấy cô em họ đã chuyển thế kia của tôi.” Vu Phạm phản pháo: “Làm sao bằng kẻ mặt dày đi cướp bạn trai của người khác như cô đượac!”
Nữ quỷ: “Miệng lưỡi sắc bén lắm!” Đúng là trên người nữ quỷ và Hoắc Kỳ có một sợi tơ tỏa ra khí đen.
Hoắc Kỳ cúi đầu nhìn, hình ảnh sợi tơ đen đập vào mắt khiến cậu ta lộ vẻ kinh hãi, đưa tay ra muốn kéo đứt. Vu Phạm nghe vậy, trong mắt bắn ra ánh nhìn vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Ngược lại, hai mắt nữ quỷ như lồi ra, trợn trừng muốn rách cả mí mắt, khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn: “Chàng không cưới ta?!” Thấy vậy, sắc mặt vốn ảm đảm của nữ quỷ càng thêm tái nhợt.
Đầu ngón tay Tần Nguyễn nắm lấy sợi tơ nhân duyên màu đen của bọn họ, phút chốc, trên mặt cô hiện lên vẻ kinh ngạc: “Đoàn tiểu thư, hơn hai mươi năm qua cô đã làm cái gì ở nhân gian mà lại rơi vào hoàn cảnh không thể luân hồi, hồn phách cũng sắp tan biến như thế này?” Khi mở mắt ra một lần nữa, Hoắc Kỳ nói với Đoàn tiểu thư đã biến thành quỷ: “Thật sự xin lỗi, đã để nàng chờ lâu như vậy.”
Nữ quỷ lạnh lùng hừ một tiếng, cô ta dùng giọng điệu ban ơn, nói: “Thế thì mau thành hôn với ta đi!” Nhưng không khó để nghe ra sự nuông chiều trong lời nói của cô ta. “Cuộc âm hôn giữa cậu và vị tiểu thư họ Đoàn này là được Thập Điện Diêm La đồng ý, tạo thành sợi tơ nhân duyên giữa hai người.”
Tần Nguyễn đi tới trước mặt Hoắc Kỳ, vung vẩy tay ở trước mắt cậu ta: “Cậu nhìn xuống cổ tay của mình và Đoàn tiểu thư đi, đây chính là tơ nhân duyên của hai người.” Đôi môi đỏ mọng của cô hơi hé mở: “Sợ là không cưới không được ấy.”
Hoắc Kỳ không ngờ Tần Nguyễn lại nói chuyện giúp Đoàn tiểu thư, giọng cậu ta run run, thắc mắc: “Vì sao?” Hô hấp của Vu Phạm cũng biến thành chật vật.
Cô ấy và Hoắc Kỳ ở bên nhau bảy năm, sao cô ấy lại không hiểu rõ từng cử chỉ hành động của cậu ta chứ. “Hoắc Kỳ, thu khổ sở của cậu lại, đừng cho cô ta hy vọng! Đoàn tiểu thư nhất định phải đi luân hồi chuyển thế, nếu không hồn phách cô ta sẽ tan biến đấy!”
Tiếng cảnh cáo đầy nghiêm nghị truyền vào trong tai Hoắc Kỳ rõ ràng là của Tần Nguyễn, và chỉ có một mình Hoắc Kỳ mới có thể nghe thấy. Hoắc Kỳ lại hờ hững lắc đầu.
Cậu ta đi đến bên cạnh Vu Phạm và nắm thật chặt tay cô ấy, trên môi nở một nụ cười rất nhẹ: “Nàng và ta đã là người của hai thế giới, mà ta đã có người làm bạn cả đời rồi.” “Em họ?!” Tam quan của Tần Nguyễn nổ tung.
Sau đó cô nhớ ra, ở thời đại Nam Triều đến anh em họ cũng có thể kết hôn với nhau, chứ đừng nói gì là em họ của Đoàn tiểu thư. Vu Phạm: “Đồ mặt dày vô liêm sỉ!”
Tần Nguyễn nhíu chặt mày: “Hai người dừng lại một chút, muốn đánh nhau thì chờ chuyện này kết thúc, hai người đi tìm một chỗ mà đánh cho đã đời. Còn trước mắt phải giải quyết cho xong việc đã.” Tần Nguyễn trừng mắt nhìn: “Thế thôi?”
Thông qua đoạn đối thoại giữa Vu Phạm và nữ quỷ, trong đầu Tần Nguyễn đã tưởng tượng ra một câu chuyện ngôn tình đấu đá bi thảm khoảng mấy triệu chữ. Tình cảnh như thế này, nào có vô tình với Đoàn tiểu thư như lời cậu ta nói, e rằng là tình cảm của cậu ta rất sâu đậm mới đúng.
Vậy còn cô ấy thì sao, cô ấy là cái gì? Nữ quỷ nhìn Hoắc Kỳ bằng đôi mắt đẫm huyết lệ và đầy oán hận: “Ta nên sớm biết mới phải, sau khi chàng cưới em họ thì ta nên hiểu rõ rồi, người cũ đã qua đời, làm sao có thể mong được tấm lòng của quân cũng giống như của ta đây.”
Hoắc Kỳ bị cảm giác ngạt thở cực độ bao trùm, nếu không phải cậu ta đang nắm chặt tay Vu Phạm, thì e là ngay cả đứng cũng không đứng vững được. Ngay sau đó, một lượng ký ức khổng lồ tràn vào trong đầu Hoắc Kỳ, từng hình ảnh từng tiếng cười nói dịu dàng ngọt ngào, như sóng biển cuồn cuộn trào dâng thành bão tố.
Nước mắt bất giác rơi xuống, xúc cảm ươn ướt trên mặt kéo thần chí của Hoắc Kỳ quay về, cảm giác áy náy và buồn bã phút chốc bao phủ lấy cậu ta. Hoắc Kỳ sững sờ, đứng ngây người trước khuôn mặt xinh đẹp của đối phương.
Cô gái che miệng cười khúc khích, trêu ghẹo cậu ta: Đây là công tử nhà nào mà tuấn tú thế. Nữ quỷ chỉ tay về phía Hoắc Kỳ, bá đạo nói: “Tôi muốn chàng ấy cưới tôi!”
Vu Phạm phản đối ngay: “Không được!” Ánh mắt Tần Nguyễn đảo qua đảo lại giữa hai người này, cô hỏi: “Kiếp trước đã xảy ra chuyện gì giữa ba người vậy?”
Nữ quỷ bất chấp tất cả, nói: “Chẳng có gì để nói cả, đơn giản là số mệnh tôi không tốt, lúc công tử Vô Song cưới tôi thì bị bệnh nặng, chết sớm thôi.” Hoắc Kỳ gật nhẹ đầu, trên mặt không có chút biểu cảm nào, ánh mắt cũng không còn áy náy.
Ngoại trừ Vu Phạm đang bị cậu ta nắm tay rất chặt ra, thì không có ai biết giờ phút này Hoắc Kỳ đã phải kiềm chế như thế nào, và bàn tay đang nắm tay Vu Phạm dùng sức đến mức nào.