Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi
Chương 912: Nữ quỷ xuất hiện, không uổng công ta chờ chàng mấy trăm năm
Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên tia tăm tối, cô nhìn chằm chằm vào hàng vạn sợi tơ đen mảnh như đầu kim sau lưng ông cả Đoàn, vẻ mặt cô đầy uy1 nghiêm.
Đôi môi đỏ mọng của cô hơi hé mở, cô trầm giọng cảnh cáo: “Ông mau tránh ra, sát khí lạnh lẽo tuôn ra từ mặt hồ đang hấp t2hu sinh mệnh của ông đấy, cũng chính là tuổi thọ còn ít ỏi của ông.”
Nghe Tần Nguyễn nói vậy, ông cả Đoàn còn chưa kịp suy nghĩ lời7 này là thật hay giả thì đã nhảy tránh ra rồi. Từ trên người cô ta tràn ra quỷ lực âm u lạnh lẽo, làm bầu không khí vốn đã lạnh giá càng trở nên âm trầm khủng khiếp.
Đôi mắt lạnh giá của Tần Nguyễn hơi nheo lại, giọng nói lạnh như băng dần trở nên nguy hiểm: “Nhiều sinh linh chết dưới tay cô như vậy, cô nói muốn như thế nào à? Tất nhiên là ném cô vào Luyện Ngục chịu đủ loại đau đớn thống khổ để đền bù tội lỗi của cô, sau đó tiến vào cõi súc sinh để tiếp tục chuộc tội!”
Nữ quỷ cười lạnh: “A! Đúng là bọn họ chết do tôi, nhưng cũng không phải tôi tự tay giết chết bọn họ, chỉ trách người nhà họ Đoàn quá tham lam mà thôi, món nợ này có tính toán thế nào cũng không đổ lên trên đầu của tôi được đâu.” Cô ta bay đến bên mép hồ nước, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn chậm rãi lộ ra, gương mặt quá mức xinh đẹp kia hiện lên trong mắt Tần Nguyễn, Hoắc Kỳ, và Vu Phạm.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, nữ quỷ này ấy vậy mà lại trông hơi giống Vu Phạm.
Sau khi thấy rõ khuôn mặt thật của nữ quỷ, ánh sáng nguy hiểm trong mắt Tần Nguyễn biến mất, trong lòng cô giật thót một cái. “Hoắc Kỳ!”
Vu Phạm vội vàng kêu lên.
Tần Nguyễn cau mày nhìn Hoắc Kỳ đang lao về phía hồ nước nhân tạo, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt chìm xuống. “Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ!”
Vu Phạm lại đưa tay kéo cánh tay của cậu ta.
Hoắc Kỳ đã không còn thần chí, hoàn toàn bị nữ quỷ bay lơ lửng trên mặt hồ khống chế, mà liều mạng bước sâu vào trong hồ. Cái nhìn này khiến nữ quỷ cảm thấy lạnh cả người, như thể bị một người ở Minh giới nắm quyền sinh quyền sát trong tay nhìn chằm chằm vậy.
Thứ mà nữ quỷ e ngại chính là cây roi vàng trong tay Tần Nguyễn, phía trên có ánh sáng vàng nhàn nhạt, là thần lực mà chỉ Minh Vương mới có.
Đôi mắt không ai nhìn thấy được của cô ta nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, cô ta tức giận hỏi: “Cô là ai?” Không ngờ qua mấy chục năm sau, đối phương đã từ Địa Phủ đi tới trần gian.
Nữ quỷ không biết Tần Nguyễn, cô ta không hề có chút ấn tượng nào, cũng không có hứng thú với cô.
Vong hồn của nữ quỷ bay tới trước mặt Hoắc Kỳ và Vu Phạm, đôi mắt đen của cô ta sắc bén và nguy hiểm, nhất là khi nhìn chằm chằm vào Vu Phạm, trong đáy mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, muốn xé xác cô ấy thành từng mảnh cho hả giận. Cô ta suy đoán thân phận của Tần Nguyễn: “Cô là người của Địa Phủ?”
Vẻ mặt Tần Nguyễn lạnh như băng, cô hỏi lại: “Phải hay không phải có quan hệ gì với cô?”
Nữ quỷ châm chọc: “Nếu đúng, vậy thì cô phải biết, tôi đã có thể ở dưới Địa Phủ lên đây thì tức là đã nhận được đặc quyền của Thập Điện Diêm Vương. Còn nếu không phải thì bớt lo chuyện của người khác, cút xa một chút đi!” Nữ quỷ vừa kiêu ngạo vừa phách lối, cũng không vì trong tay Tần Nguyễn có roi vàng mà nhượng bộ một chút nào.
“Mạnh miệng lắm!” Tần Nguyễn tức giận cười nói: “Xin hỏi là ai cho cô đặc quyền được tuyệt hậu cả một gia tộc? Là ai cho phép cô giết hại sinh linh vô tội? Trong cái hồ nước này ít nhất phải có hơn mười mạng người táng thân ở đây, cô dám nói đây không phải là tội ác do mình gây ra?”
“Là tôi làm thì như thế nào!” Hồn thể của nữ quỷ chậm rãi bay trên mặt hồ. Một cái hồ nhân tạo không ngừng thả ra sát khí0 có thể làm hại đến tính mạng của con người.
Còn một người thì đứng ở ngoài cửa, hài lòng hấp thu hết kho báu kéo dài tuổi thọ mà có tiền cũng không mua được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, kẻ đầu tiên rút lui chính là bà cô tổ của nhà họ Đoàn ở trong hồ nhân tạo. Vu Phạm là người thứ hai xông vào, cô ấy vừa hét vừa đuổi theo.
Tần Nguyễn ra lệnh cho đám người Hoắc Chi đi phía sau: “Mấy người chờ ở bên ngoài, không có lệnh của tôi, không ai được phép vào.”
“Vâng, thưa phu nhân.” Đối phương cảm giác được Tần Nguyễn sắp đem mình ép khô, bèn lập tức đình chỉ việc thả ra quỷ lực, sau đó chậm rãi từ dưới đáy hồ nổi lên.
Tần Nguyễn thấy không hút được sát khí nữa thì đành thu tay về, miệng nói: “Chậc... tiếc quá.”
Cô có thể cảm giác hơi nóng truyền tới từ mặt trong của cánh tay rõ ràng hơn bao giờ hết. Hoắc Chi cùng thuộc hạ nhanh chóng tản ra, canh giữ ở cửa vào.
Tần Nguyễn từng bước điềm tĩnh đi về phía hồ nước nhân tạo.
Hoắc Kỳ và Vu Phạm đang đứng tranh cãi ở gần mép nước. Cô đã từng gặp qua nữ quỷ này, năm đó khi cô đang khổ luyện hồn thể trong Luyện Ngục thì đối phương cũng đang lang thang trong đó, cứ hễ gặp ai là cô ta lại hỏi có nhìn thấy tướng công của cô ta hay không.
Hỏi cô ta tên tướng công là gì thì lại lắc đầu không biết.
Hỏi tuổi của tướng công bao nhiêu, gương mặt trông như thế nào, cô ta cũng lắc đầu kêu không biết nốt. Nhưng giữa hai người họ còn có một sợi tơ nhân duyên màu đen mà Tần Nguyễn không thể nào can thiệp vào được.
Vu Phạm nhân cơ hội này kéo Hoắc Kỳ đang ở dưới nước đến bên bờ, vẻ mặt vừa lo lắng vừa tức giận, thỉnh thoảng lại trừng mắt với nữ quỷ trên mặt hồ.
Tần Nguyễn đứng ở bên cạnh bọn họ, đôi mắt đẹp của cô liếc nhìn nữ quỷ trong hồ, trong mắt lộ rõ vẻ khinh miệt. Nếu có thể tiếp tục hấp thu sát khí của nữ quỷ, thì cô cũng kéo dài được kha khá tuổi thọ đấy.
Bên trong đôi mắt của Tần Nguyễn nổi lên ánh nhìn dữ dội, cô đưa đôi mắt nặng nề nhìn đám sát khí màu đen hình người đang lơ lửng trên mặt hồ nhân tạo.
Cô nhấc chân bước vào, nhưng có một bóng người đã lao vào trước cô. “Hoắc Kỳ, anh tỉnh táo một chút, chỗ đó có quỷ đấy, anh bị nữ quỷ mê hoặc tâm trí rồi!”
“Không, anh biết cô ấy, anh biết cô ấy!”
Hoắc Kỳ nhìn chằm chằm vào bóng đen trong hồ nước, cậu ta cố gắng hết sức để tránh thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình của Vu Phạm, sau đó bước về phía trước và giẫm vào làn nước lạnh giá của hồ. Khi Tần Nguyễn đến nơi thì nhìn thấy cảnh tượng này, cây roi vàng trong tay cô nhanh chóng xuất hiện.
Cây roi dài khắc những bông hoa Bỉ Ngạn của Địa Phủ bị ném vào không trung kêu bốp một tiếng.
Một sợi sát khí màu đen kết nối giữa Hoắc Kỳ và nữ quỷ bị lực Minh Thần do roi vàng phóng ra cắt đứt. Vu Phạm đón nhận ánh mắt đầy sát khí của nữ quỷ mà không hề tránh né, trên môi cô ấy nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
Hoắc Kỳ ngã ngồi ở bên hồ, ngửa đầu ngây ngốc nhìn nữ quỷ, miệng vô thức kêu lên: “Phàm Phàm?”
Vu Phạm tưởng đang gọi mình nên đưa tay ôm lấy cánh tay của Hoắc Kỳ, rồi nhẹ nhàng trấn an: “Đừng sợ, em sẽ không để cô ta làm tổn thương anh đâu.”
Đôi môi đỏ mọng của cô hơi hé mở, cô trầm giọng cảnh cáo: “Ông mau tránh ra, sát khí lạnh lẽo tuôn ra từ mặt hồ đang hấp t2hu sinh mệnh của ông đấy, cũng chính là tuổi thọ còn ít ỏi của ông.”
Nghe Tần Nguyễn nói vậy, ông cả Đoàn còn chưa kịp suy nghĩ lời7 này là thật hay giả thì đã nhảy tránh ra rồi. Từ trên người cô ta tràn ra quỷ lực âm u lạnh lẽo, làm bầu không khí vốn đã lạnh giá càng trở nên âm trầm khủng khiếp.
Đôi mắt lạnh giá của Tần Nguyễn hơi nheo lại, giọng nói lạnh như băng dần trở nên nguy hiểm: “Nhiều sinh linh chết dưới tay cô như vậy, cô nói muốn như thế nào à? Tất nhiên là ném cô vào Luyện Ngục chịu đủ loại đau đớn thống khổ để đền bù tội lỗi của cô, sau đó tiến vào cõi súc sinh để tiếp tục chuộc tội!”
Nữ quỷ cười lạnh: “A! Đúng là bọn họ chết do tôi, nhưng cũng không phải tôi tự tay giết chết bọn họ, chỉ trách người nhà họ Đoàn quá tham lam mà thôi, món nợ này có tính toán thế nào cũng không đổ lên trên đầu của tôi được đâu.” Cô ta bay đến bên mép hồ nước, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn chậm rãi lộ ra, gương mặt quá mức xinh đẹp kia hiện lên trong mắt Tần Nguyễn, Hoắc Kỳ, và Vu Phạm.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, nữ quỷ này ấy vậy mà lại trông hơi giống Vu Phạm.
Sau khi thấy rõ khuôn mặt thật của nữ quỷ, ánh sáng nguy hiểm trong mắt Tần Nguyễn biến mất, trong lòng cô giật thót một cái. “Hoắc Kỳ!”
Vu Phạm vội vàng kêu lên.
Tần Nguyễn cau mày nhìn Hoắc Kỳ đang lao về phía hồ nước nhân tạo, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt chìm xuống. “Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ!”
Vu Phạm lại đưa tay kéo cánh tay của cậu ta.
Hoắc Kỳ đã không còn thần chí, hoàn toàn bị nữ quỷ bay lơ lửng trên mặt hồ khống chế, mà liều mạng bước sâu vào trong hồ. Cái nhìn này khiến nữ quỷ cảm thấy lạnh cả người, như thể bị một người ở Minh giới nắm quyền sinh quyền sát trong tay nhìn chằm chằm vậy.
Thứ mà nữ quỷ e ngại chính là cây roi vàng trong tay Tần Nguyễn, phía trên có ánh sáng vàng nhàn nhạt, là thần lực mà chỉ Minh Vương mới có.
Đôi mắt không ai nhìn thấy được của cô ta nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, cô ta tức giận hỏi: “Cô là ai?” Không ngờ qua mấy chục năm sau, đối phương đã từ Địa Phủ đi tới trần gian.
Nữ quỷ không biết Tần Nguyễn, cô ta không hề có chút ấn tượng nào, cũng không có hứng thú với cô.
Vong hồn của nữ quỷ bay tới trước mặt Hoắc Kỳ và Vu Phạm, đôi mắt đen của cô ta sắc bén và nguy hiểm, nhất là khi nhìn chằm chằm vào Vu Phạm, trong đáy mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, muốn xé xác cô ấy thành từng mảnh cho hả giận. Cô ta suy đoán thân phận của Tần Nguyễn: “Cô là người của Địa Phủ?”
Vẻ mặt Tần Nguyễn lạnh như băng, cô hỏi lại: “Phải hay không phải có quan hệ gì với cô?”
Nữ quỷ châm chọc: “Nếu đúng, vậy thì cô phải biết, tôi đã có thể ở dưới Địa Phủ lên đây thì tức là đã nhận được đặc quyền của Thập Điện Diêm Vương. Còn nếu không phải thì bớt lo chuyện của người khác, cút xa một chút đi!” Nữ quỷ vừa kiêu ngạo vừa phách lối, cũng không vì trong tay Tần Nguyễn có roi vàng mà nhượng bộ một chút nào.
“Mạnh miệng lắm!” Tần Nguyễn tức giận cười nói: “Xin hỏi là ai cho cô đặc quyền được tuyệt hậu cả một gia tộc? Là ai cho phép cô giết hại sinh linh vô tội? Trong cái hồ nước này ít nhất phải có hơn mười mạng người táng thân ở đây, cô dám nói đây không phải là tội ác do mình gây ra?”
“Là tôi làm thì như thế nào!” Hồn thể của nữ quỷ chậm rãi bay trên mặt hồ. Một cái hồ nhân tạo không ngừng thả ra sát khí0 có thể làm hại đến tính mạng của con người.
Còn một người thì đứng ở ngoài cửa, hài lòng hấp thu hết kho báu kéo dài tuổi thọ mà có tiền cũng không mua được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, kẻ đầu tiên rút lui chính là bà cô tổ của nhà họ Đoàn ở trong hồ nhân tạo. Vu Phạm là người thứ hai xông vào, cô ấy vừa hét vừa đuổi theo.
Tần Nguyễn ra lệnh cho đám người Hoắc Chi đi phía sau: “Mấy người chờ ở bên ngoài, không có lệnh của tôi, không ai được phép vào.”
“Vâng, thưa phu nhân.” Đối phương cảm giác được Tần Nguyễn sắp đem mình ép khô, bèn lập tức đình chỉ việc thả ra quỷ lực, sau đó chậm rãi từ dưới đáy hồ nổi lên.
Tần Nguyễn thấy không hút được sát khí nữa thì đành thu tay về, miệng nói: “Chậc... tiếc quá.”
Cô có thể cảm giác hơi nóng truyền tới từ mặt trong của cánh tay rõ ràng hơn bao giờ hết. Hoắc Chi cùng thuộc hạ nhanh chóng tản ra, canh giữ ở cửa vào.
Tần Nguyễn từng bước điềm tĩnh đi về phía hồ nước nhân tạo.
Hoắc Kỳ và Vu Phạm đang đứng tranh cãi ở gần mép nước. Cô đã từng gặp qua nữ quỷ này, năm đó khi cô đang khổ luyện hồn thể trong Luyện Ngục thì đối phương cũng đang lang thang trong đó, cứ hễ gặp ai là cô ta lại hỏi có nhìn thấy tướng công của cô ta hay không.
Hỏi cô ta tên tướng công là gì thì lại lắc đầu không biết.
Hỏi tuổi của tướng công bao nhiêu, gương mặt trông như thế nào, cô ta cũng lắc đầu kêu không biết nốt. Nhưng giữa hai người họ còn có một sợi tơ nhân duyên màu đen mà Tần Nguyễn không thể nào can thiệp vào được.
Vu Phạm nhân cơ hội này kéo Hoắc Kỳ đang ở dưới nước đến bên bờ, vẻ mặt vừa lo lắng vừa tức giận, thỉnh thoảng lại trừng mắt với nữ quỷ trên mặt hồ.
Tần Nguyễn đứng ở bên cạnh bọn họ, đôi mắt đẹp của cô liếc nhìn nữ quỷ trong hồ, trong mắt lộ rõ vẻ khinh miệt. Nếu có thể tiếp tục hấp thu sát khí của nữ quỷ, thì cô cũng kéo dài được kha khá tuổi thọ đấy.
Bên trong đôi mắt của Tần Nguyễn nổi lên ánh nhìn dữ dội, cô đưa đôi mắt nặng nề nhìn đám sát khí màu đen hình người đang lơ lửng trên mặt hồ nhân tạo.
Cô nhấc chân bước vào, nhưng có một bóng người đã lao vào trước cô. “Hoắc Kỳ, anh tỉnh táo một chút, chỗ đó có quỷ đấy, anh bị nữ quỷ mê hoặc tâm trí rồi!”
“Không, anh biết cô ấy, anh biết cô ấy!”
Hoắc Kỳ nhìn chằm chằm vào bóng đen trong hồ nước, cậu ta cố gắng hết sức để tránh thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình của Vu Phạm, sau đó bước về phía trước và giẫm vào làn nước lạnh giá của hồ. Khi Tần Nguyễn đến nơi thì nhìn thấy cảnh tượng này, cây roi vàng trong tay cô nhanh chóng xuất hiện.
Cây roi dài khắc những bông hoa Bỉ Ngạn của Địa Phủ bị ném vào không trung kêu bốp một tiếng.
Một sợi sát khí màu đen kết nối giữa Hoắc Kỳ và nữ quỷ bị lực Minh Thần do roi vàng phóng ra cắt đứt. Vu Phạm đón nhận ánh mắt đầy sát khí của nữ quỷ mà không hề tránh né, trên môi cô ấy nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
Hoắc Kỳ ngã ngồi ở bên hồ, ngửa đầu ngây ngốc nhìn nữ quỷ, miệng vô thức kêu lên: “Phàm Phàm?”
Vu Phạm tưởng đang gọi mình nên đưa tay ôm lấy cánh tay của Hoắc Kỳ, rồi nhẹ nhàng trấn an: “Đừng sợ, em sẽ không để cô ta làm tổn thương anh đâu.”