Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 911: Con gái nhà quý tộc ở nam triều, bà cô tổ của nhà họ đoàn

“Chân tướng mọi chuyện như thế nào, tôi tìm hiểu là biết liền.” Tần Nguyễn nói với người phụ nữ trung niên xong thì quay ra nhìn ông kcụ Đoàn: “Hôm nay tôi đã đến đây thì chắc chắn có quyết tâm tìm tòi đến cùng, ông định chờ tôi xông vào, hay là chủ động nói ra chânc tướng sự thật?”

Cô vừa dứt lời. Hoắc Chi không có chút cảm giác tồn tại nào ở phía sau bỗng đứng ra.

Dưới ánh sáng acủa đèn đường, đôi mắt và khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lộ ra. “Nói nhăng nói cuội!”

Trong đôi mắt sáng ngời của ông cụ Đoàn hiện lên ánh nhìn đầy thù hận.

Tần Nguyễn chỉ cười chứ không phí lời với đối phương nữa, cô quay người tiếp tục đi về phía rừng cây.
Người nhà họ Đoàn đứng sau lưng ông ta cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.

Tần Nguyễn không đợi ông ta đáp lại mà cười ra vẻ mình đã hiểu: “Tôi hiểu rồi.”

Dứt lời, cô xoay người đi về phía rừng cây, đám Hoắc Chi lập tức đi theo.
Đôi mắt cậu ta đờ đẫn, khuôn mặt đẹp trai phủ kín thần sắc cực kỳ bi ai, trong mắt cậu ta tràn đầy sương mù, trông vô cùng thê lương

Hoắc Kỳ dường như không nghe thấy tiếng gọi của Vu Phạm, đôi mắt cậu ta ngơ ngác nhìn chằm chằm vào điểm đến, cả người như rơi vào trạng thái ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Tần Nguyễn đi đến trước người cậu ta, ngón tay được bao quanh bởi lực Minh Thần búng một cái phát ra tiếng ở trước mắt Hoắc Kỳ.
Ông cụ Đoàn thấy thế bèn nói với con trai cả ở sau lưng: “Con đi cùng xem thế nào.”

Ông cả Đoàn mặt mũi tràn đầy sợ hãi: “Ba, con...”

Ông cụ Đoàn trầm giọng ra lệnh: “Đi nhanh!”
Những lời ông cả Đoàn nói là lời nói thật, nhưng ông ta lại không biết, yêu ma quỷ quái không cần rời khỏi cấm địa cũng có thể hại người.

Tần Nguyễn thu tay lại, trên mặt lộ ra vẻ cân nhắc.

Cô hỏi ông cả Đoàn: “Bà cô tổ này của nhà họ Đoàn các vị chết khi nào? Vì sao đến nay vẫn còn lưu luyến ở trần gian không chịu vào Địa Phủ?”
Tần Nguyễn nói: “Cậu bị lạc vào ảo cảnh, vừa rồi cậu nhìn thấy cái gì?”

Hoắc Kỳ không dám nhìn Vu Phạm, hai mắt chỉ yên lặng nhìn Tần Nguyễn: “Hình như em thấy được một bóng người, nhưng hình như không phải, đột nhiên trong lòng em xuất hiện cảm giác bi thương khổ sở đến mức làm cho em không thở nổi.”

Bây giờ trái tim cậu ta vẫn còn đang rất đau, và rất khó chịu.
“Không, em muốn đi!” Hoắc Kỳ đáp ngay không chút nghĩ ngợi, cậu ta có trực giác rằng có thứ gì đó đang kêu gọi mình.

Vu Phạm cũng lắc đầu, nói với Tần Nguyễn: “Nhỡ có gặp phải nguy hiểm, tôi cũng có thể giúp đỡ.”

Tần Nguyễn ừ một tiếng, tiếp tục tiến lên.
Đến ngay cả Hoắc Hưng Đức cũng không ngờ tới Tần Nguyễn còn có chiêu như vậy. Hôm nay ông ta đã dám đến nhà họ Đoàn thì chắc chắn là mang theo ý uy hiếp rồi, ông ta đã chuẩn bị sử dụng dự án cực kỳ quan trọng mà thời gian gần đây nhà họ Đoàn đang thực hiện để buộc bọn họ đi vào khuôn khổ.

Ai ngờ Tần Nguyễn không thèm nhiều lời mà trưng cái danh của nhà họ Hoắc ở thủ đô ra làm cho người ta khiếp sợ luôn.

Gương mặt vốn đã già nua của ông cụ Đoàn phút chốc tái mét.
Không dám vi phạm lời của ông cụ, ông cả Đoàn đành lảo đảo đuổi theo đoàn người phía trước.

Phía sau rừng cây nhỏ là một bãi cỏ trống, xa xa có một khu vực lớn được bao quanh bởi hàng rào.

Đây chắc hẳn là hồ nhân tạo mà Hoắc Hưng Đức đã nói tới.
Một đám người đi tới hồ nước nhân tạo, đứng ở trước cửa của hàng rào đơn sơ, Tần Nguyễn đi lên trước muốn đẩy cửa ra.

Không được mở ra!” Ông cả Đoàn đuổi tới, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Ông ta vội vàng chạy tới trước mặt Tần Nguyễn, bối rối giải thích: “Trong này đúng là có thứ không sạch sẽ, là bà cô tổ của nhà họ Đoàn chúng tôi, bà ấy chưa từng bước ra khỏi nhà họ Đoàn nửa bước, tuyệt đối sẽ không đi hại người đâu, hay là các người đi nơi khác xem xét đi.”
Nếu Tần Nguyễn xảy ra chuyện gì ở thành phố Hải, thì đừng nói là nhà họ Đoàn xong đời, mà đến ngay cả nhà họ Hoắc của bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.

Hôm nay hai nhà xem như đã triệt để không nể mặt mũi của nhau, khuôn mặt già nua của ông cụ Đoàn bỗng trở nên xa cách, ông cụ cảnh cáo: “Dù nhà họ Hoắc có thế lực đến đâu, nếu hôm nay xông vào nhà họ Đoàn chúng tôi thì nhất định phải chuẩn bị sẵn tinh thần chết không có chỗ chôn!”

“Xin lỗi, tôi không đồng ý với lời này của ông.” Chẳng biết Tần Nguyễn đã xoay người từ lúc nào, cô mỉm cười và nói với ông cụ Đoàn: “Người chết không có chỗ chôn tuyệt đối không phải là tôi. Tôi thấy khối tài sản giàu có mà nhà họ Đoàn kiếm được trong mấy chục năm qua không đến từ con đường đúng đắn. Các người phải chuẩn bị sẵn tâm lý, tôi không lừa các người chuyện tuyệt hậu đâu, gia tộc nhà họ Đoàn sẽ bị chặt đứt ở thế hệ của các người.”
Ông cả Đoàn lắc đầu: “Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết là bà ấy chết từ mấy trăm năm trước, được ghi vào gia phả là con gái dòng chính nhà họ Đoàn, danh gia vọng tộc ở Nam Triều. Cũng không biết vì sao linh hồn của bà ấy lại bị nhốt trong khu đất này, chúng tôi cũng là chuyển đến đây ở rồi mới biết được.”

Tần Nguyễn kinh ngạc: “Sao lại nói là các người chuyển đến đây rồi mới biết?”

Ông cả Đoàn nói thật: “Hơn 20 năm trước, nhà họ Đoàn còn không có được thành tựu như bây giờ, mãi cho đến khi chuyển tới khu biệt thự này, cha tôi phát hiện trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện thì mới mời cao nhân bên Nam Dương đến, và biết được nội tình bên trong. Mấy trăm năm trước, nơi này là nhà tổ của nhà họ Đoàn, danh gia vọng tộc của Nam Triều, và bóng ma quanh quẩn trong khu nhà này, tạo ra các sự kiện linh dị chính là bà cô tổ của nhà họ Đoàn.”
Sau khi đã tụ tập đông đủ, Hoắc Chi dẫn đầu đám người xoay người cúi đầu chào Tần Nguyễn: “Phu nhân, chủ nhân biết cô đến thành phố Hải nên điều một nhóm thế lực ở đây đến cho cô sử dụng.”

Tần Nguyễn thản nhiên nói: “Tam gia có lòng.”

Người nhà họ Đoàn thấy cảnh này thì luống cuống.
Vu Phạm dùng ánh mắt thăm dò nhìn Hoắc Kỳ, bắt gặp cậu ta thẳng thắn nhìn lại, cô ấy nhếch khóe môi, bước nhanh theo bóng dáng Tần Nguyễn.

Ông cụ Đoàn mở to mắt nhìn bóng lưng rời đi của Tần Nguyễn, ông ta trầm giọng nói: “Hoắc phu nhân, hôm nay nếu cô dám xông vào cấm địa của nhà họ Đoàn, thì dù cô sống hay chết cũng không liên quan gì đến chúng tôi!”

Sắc mặt Hoắc Hưng Đức thay đổi, ông ta không để ý tới mặt mũi của hai nhà mà nói bằng giọng không vui: “Chú Đoàn, xin chú nói năng cho cẩn thận!”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Hoắc Chi để tay lên môi rồi huýt sáo một tiếng.

Ngoài cổng lớn nhà họ Đoàn bỗng có hơn 30 người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, người đầy sát khí xông vào.

Bọn họ bước nhanh một cách có trật tự về phía Hoắc Chi, tất cả họ đều có khí tràng mạnh mẽ, mặt mày hung dữ.
Trong nháy mắt Hoắc Kỳ trở lại bình thường, cậu ta hơi nhíu mày, sắc mặt mờ mịt, hỏi: “Em bị sao vậy?”

Cảm giác vừa rồi rất kỳ lạ, cậu ta bị nhốt trong làn sương mù màu trắng, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng gầy yếu.

Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, trái tim cậu ta tràn ngập nỗi bi thương, khiến cậu ta vô cùng thương tâm khổ sở.
“Nghe ông nói như vậy, tôi lại càng tò mò.”

Nếu nữ quỷ kia đã lang thang ở trên trần gian, vậy tại sao trên người cô ta lại có sát khí lạnh lẽo của vạn quỷ dưới Minh giới, chuyện này thật khó hiểu.

Lần này Tần Nguyễn không dùng tay đẩy cửa hàng rào gỗ nữa, mà là nhấc chân đá.

Cô cũng không dùng nhiều lực mà cánh cửa hàng rào đã bị đá văng, lung lay xiêu vẹo như sắp đổ đến nơi.