Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi
Chương 910: Nhà họ đoàn tuyệt hậu, nghiệp chướng nặng nề
                        Bảy giờ rưỡi tối, đoàn người Tần Nguyễn đúng giờ đến nhà họ Đoàn. Trước khi tới, Hoắc Hưng Đức đã chào hỏi qua bên nhà họ Đoàn rồi. k
Ba chiếc xe sang trọng màu đen lái vào trong nhà họ Đoàn, người ngồi ở trong xe chỉ cần liếc mắt ra bên ngoài là thấy, có mcột đám người đang đứng trên bậc thang ở trước cửa biệt thự.
Người cầm đầu là một người đàn ông đứng tuổi, trông khoảng bảy,a tám chục tuổi, trên người mặc bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn bằng gấm màu đen. “Đâu có đâu có, Hoắc phu nhân có thể tới là may mắn của nhà họ Đoàn chúng tôi rồi.”
Ông cụ Đoàn đưa tay ra mời mọi người vào nhà.
Hoắc Hưng Đức đứng tại chỗ không nhúc nhích, ông ấy quay sang nhìn Tần Nguyễn, chờ đợi cô đáp lại. Hoắc Hưng Đức từ tốn nói: “Chú Đoàn à, chúng ta là người ngoài nghề nên không hiểu mấy thứ quỷ thần này, cháu cũng chỉ là đến tham gia cho vui thôi.”
Hai câu ba lời đã đẩy sự việc cho người trong nghề.
Mà người trong nghề này, còn chẳng phải chính là Tần Nguyễn từ thủ đô tới đấy sao. Hoắc Hưng Đức ngồi ở phía trước làm như không nghe thấy cuộc đối thoại của Tần Nguyễn và Vu Phạm, sắc mặt ông ta còn chẳng thay đổi lấy một chút, chỉ có đôi mắt là càng thêm thâm trầm không nhìn thấy ánh sáng.
Sau khi xe dừng hẳn, ông ta lập tức đi xuống xe, mặt mũi thân thiện giống như mỗi lần đến nhà họ Đoàn.
“Chú Đoàn, sao chú lại đích thân ra đây vậy?” Trên khuôn mặt dữ tợn của ông cụ Đoàn lộ ra vẻ không vui, ông ta dùng ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, nhất định phải yêu cầu cô cho một lời giải thích.
Tần Nguyễn không hề hoang mang đi đến trước người ông cụ, và dùng tay không chộp lấy phía sau lưng ông ta, sát khí màu đen như sợi tơ bị cô tóm gọn trong tay.
Cô bóp chặt rồi bỗng nhiên kéo một cái. Trên mặt ông cụ lộ ra vẻ kích động, cảm thấy vinh hạnh vì được Tần Nguyễn đến thăm.
Tuy nhiên, Tần Nguyễn có thể nhìn thấy một chút hoảng sợ và bất an trong mắt ông ta.
Cô mỉm cười chào hỏi: “Chào ngài, xin lỗi vì tôi đã tự tiện đến nhà thăm hỏi thế này.” Nhà họ Hoắc là danh môn vọng tộc đứng đầu ở thủ đô, trong đám thế hệ trẻ tuổi cũng chỉ có Hoắc Tam gia là có thanh danh hiển hách.
Hoắc Hưng Đức nhẹ gật đầu, tự hào nói: “Đúng vậy.”
Ông cụ Đoàn nghe vậy thì buông tay con gái ra, cung kính nói với Tần Nguyễn: “Xin chào Hoắc phu nhân, không ngờ lại có khách quý từ thủ đô đến thăm, chúng tôi vinh dự quá.” Tần Nguyễn hỏi Vu Phạm ngồi ở bên cạnh: “Cô nhìn ra cái gì không?”
Vu Phạm Cũng đang quan sát người của nhà họ Đoàn, nghe vậy thì lên tiếng: “Ác linh quấn thân, tuổi thọ sẽ bị giảm.”
Nói đúng trọng tâm, đáng tiếc đây chỉ là mặt ngoài. Cô không có hứng thú đánh Thái Cực với người của nhà họ Đoàn, không bằng đi thẳng vào vấn đề, bắt luôn nữ quỷ đang ẩn nấp ở trong nhà họ Đoàn.
Hoắc Hưng Đức thản nhiên gật đầu: “Cũng tốt, vất vả cho thiếu phu nhân rồi.”
Tần Nguyễn nhẹ nhàng nói: “Chú nói gì vậy, đều là người trong nhà cả, tôi cũng đâu thể trơ mắt nhìn Thất thiếu bị nữ quỷ lấy mạng được.” Vu Phạm không hiểu: “Bị cắn nuốt?”
Tần Nguyễn chỉ cười không nói gì, cô quay đầu lại nhìn vô số những sợi tơ đen ở phía sau người nhà họ Đoàn, bọn chúng kéo rất dài, xuyên qua rừng cây cách đấy mấy trăm mét, và vẫn còn đang lan vào chỗ sâu hơn.
Họ không hề biết nơi đó cất giấu một thứ bí mật, đang không ngừng hấp thụ sức sống của tất cả mọi người trong nhà họ Đoàn, thậm chí đến cả trẻ con cũng không tha. Hoắc Hưng Đức không để ý từ thông gia mà ông cụ nói, ông ta nở một nụ cười xa cách khách sáo, sau đó giới thiệu Tần Nguyễn và Vu Phạm với ông cụ Đoàn.
“Vị này phu nhân của Tam gia ở dòng chính bên thủ đô, Tần Nguyễn. Còn cô bé này là bạn gái của Hoắc Kỳ, Vu Phạm.”
Đôi mắt minh mẫn của ông cụ Đoàn đánh giá Tần Nguyễn, thăm dò hỏi: “Tam gia? Là vị kia của nhà họ Hoắc à?” Hoắc Hưng Đức bước nhanh đi về phía người nhà họ Đoàn, trên mặt lộ ra thái độ đúng mực của đám con cháu.
Ông cụ Đoàn đầu tóc chải gọn gàng, khuôn mặt đầy nếp nhăn như vỏ cây, hốc mắt sâu hoắm, trong mắt ánh lên tia sáng lạnh lùng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy hai chân của ông ta hơi cong lại, chỉ đứng đấy thôi cũng đã rất phí sức.
Được con cái nâng đỡ, ông cụ nở một nụ cười trên gương mặt nhăn nheo: “Bộ xương già này của tôi còn chưa gãy, nhà thông gia đến thăm không thể mất cấp bậc lễ nghĩa được.” Trong mắt Tần Nguyễn nở nụ cười: “Sao cô biết là ác linh quấn thân? Cô nhìn ra được từ đâu?”
Trong mắt Vu Phạm thoáng lóe lên vẻ chán ghét: “Ấn đường biến thành màu đen là dấu hiệu của cái chết. Lúc trước khi tôi gặp bọn họ còn chưa nghiêm trọng đến mức này, nếu như không phải bị ác linh ám thì số mệnh làm sao có thể thay đổi đột ngột như vậy được.”
Tần Nguyễn lại hỏi: “Vậy cô có thể nhìn ra được, những người này ngoại trừ bị quỷ ám ra, thì sự sống trên người cũng đang bị cắn nuốt không?” Ánh mắt trầm tĩnh của Tần Nguyễn nhìn đám người nhà họ Đoàn, rồi men theo sợi tơ đen trên người bọn họ nhìn về phía rừng cây xa xa.
Cô chỉ vào rừng cây đằng xa, và hỏi người nhà họ Đoàn có mặt ở đây: “Phía sau rừng cây kia là nơi nào vậy?”
Cô vừa dứt lời, sắc mặt của các thành viên trong nhà họ Đoàn đều thay đổi, tất cả đều hoảng sợ. Tần Nguyễn ngồi ở trong xe, đánh giá đám người nhà họ Đoàn này, đôi mắt hồ ly của cô hơi nheo lại.
Cô nhìn thấy trên thân của những người này đều có sát khí vờn quanh, sát khí này còn đậm hơn cả đám người chi thứ của nhà họ Hoắc đã đến thủ đô.
Cô gần như kết luận ngay, là người nhà họ Đoàn ngày ngày ở bên cạnh quỷ. “Shh! Á...”
Ông cụ Đoàn kêu lên, giọng đầy đau đớn.
“Ba, ba không sao chứ?”
“Cô đã làm cái gì?”
“Cô ả này, rốt cuộc là cô muốn làm cái gì? Nhà họ Đoàn không chào đón cô, xin rời đi cho!”
Tần Nguyễn chậm rãi buông sợi tơ đen ra, cô nhếch môi cười nhẹ nhìn về phía đám người nhà họ Đoàn đang tràn ngập thù địch.
Cô khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười mang theo ý khinh thường cùng châm chọc: “Chính các người tự tìm đường chết thì cần gì phải liên lụy đến người khác, cả nhà đều sắp tuyệt hậu đến nơi rồi, đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy tội nghiệt nặng như vậy đấy.”
                    
                    
                    
                     
                Ba chiếc xe sang trọng màu đen lái vào trong nhà họ Đoàn, người ngồi ở trong xe chỉ cần liếc mắt ra bên ngoài là thấy, có mcột đám người đang đứng trên bậc thang ở trước cửa biệt thự.
Người cầm đầu là một người đàn ông đứng tuổi, trông khoảng bảy,a tám chục tuổi, trên người mặc bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn bằng gấm màu đen. “Đâu có đâu có, Hoắc phu nhân có thể tới là may mắn của nhà họ Đoàn chúng tôi rồi.”
Ông cụ Đoàn đưa tay ra mời mọi người vào nhà.
Hoắc Hưng Đức đứng tại chỗ không nhúc nhích, ông ấy quay sang nhìn Tần Nguyễn, chờ đợi cô đáp lại. Hoắc Hưng Đức từ tốn nói: “Chú Đoàn à, chúng ta là người ngoài nghề nên không hiểu mấy thứ quỷ thần này, cháu cũng chỉ là đến tham gia cho vui thôi.”
Hai câu ba lời đã đẩy sự việc cho người trong nghề.
Mà người trong nghề này, còn chẳng phải chính là Tần Nguyễn từ thủ đô tới đấy sao. Hoắc Hưng Đức ngồi ở phía trước làm như không nghe thấy cuộc đối thoại của Tần Nguyễn và Vu Phạm, sắc mặt ông ta còn chẳng thay đổi lấy một chút, chỉ có đôi mắt là càng thêm thâm trầm không nhìn thấy ánh sáng.
Sau khi xe dừng hẳn, ông ta lập tức đi xuống xe, mặt mũi thân thiện giống như mỗi lần đến nhà họ Đoàn.
“Chú Đoàn, sao chú lại đích thân ra đây vậy?” Trên khuôn mặt dữ tợn của ông cụ Đoàn lộ ra vẻ không vui, ông ta dùng ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, nhất định phải yêu cầu cô cho một lời giải thích.
Tần Nguyễn không hề hoang mang đi đến trước người ông cụ, và dùng tay không chộp lấy phía sau lưng ông ta, sát khí màu đen như sợi tơ bị cô tóm gọn trong tay.
Cô bóp chặt rồi bỗng nhiên kéo một cái. Trên mặt ông cụ lộ ra vẻ kích động, cảm thấy vinh hạnh vì được Tần Nguyễn đến thăm.
Tuy nhiên, Tần Nguyễn có thể nhìn thấy một chút hoảng sợ và bất an trong mắt ông ta.
Cô mỉm cười chào hỏi: “Chào ngài, xin lỗi vì tôi đã tự tiện đến nhà thăm hỏi thế này.” Nhà họ Hoắc là danh môn vọng tộc đứng đầu ở thủ đô, trong đám thế hệ trẻ tuổi cũng chỉ có Hoắc Tam gia là có thanh danh hiển hách.
Hoắc Hưng Đức nhẹ gật đầu, tự hào nói: “Đúng vậy.”
Ông cụ Đoàn nghe vậy thì buông tay con gái ra, cung kính nói với Tần Nguyễn: “Xin chào Hoắc phu nhân, không ngờ lại có khách quý từ thủ đô đến thăm, chúng tôi vinh dự quá.” Tần Nguyễn hỏi Vu Phạm ngồi ở bên cạnh: “Cô nhìn ra cái gì không?”
Vu Phạm Cũng đang quan sát người của nhà họ Đoàn, nghe vậy thì lên tiếng: “Ác linh quấn thân, tuổi thọ sẽ bị giảm.”
Nói đúng trọng tâm, đáng tiếc đây chỉ là mặt ngoài. Cô không có hứng thú đánh Thái Cực với người của nhà họ Đoàn, không bằng đi thẳng vào vấn đề, bắt luôn nữ quỷ đang ẩn nấp ở trong nhà họ Đoàn.
Hoắc Hưng Đức thản nhiên gật đầu: “Cũng tốt, vất vả cho thiếu phu nhân rồi.”
Tần Nguyễn nhẹ nhàng nói: “Chú nói gì vậy, đều là người trong nhà cả, tôi cũng đâu thể trơ mắt nhìn Thất thiếu bị nữ quỷ lấy mạng được.” Vu Phạm không hiểu: “Bị cắn nuốt?”
Tần Nguyễn chỉ cười không nói gì, cô quay đầu lại nhìn vô số những sợi tơ đen ở phía sau người nhà họ Đoàn, bọn chúng kéo rất dài, xuyên qua rừng cây cách đấy mấy trăm mét, và vẫn còn đang lan vào chỗ sâu hơn.
Họ không hề biết nơi đó cất giấu một thứ bí mật, đang không ngừng hấp thụ sức sống của tất cả mọi người trong nhà họ Đoàn, thậm chí đến cả trẻ con cũng không tha. Hoắc Hưng Đức không để ý từ thông gia mà ông cụ nói, ông ta nở một nụ cười xa cách khách sáo, sau đó giới thiệu Tần Nguyễn và Vu Phạm với ông cụ Đoàn.
“Vị này phu nhân của Tam gia ở dòng chính bên thủ đô, Tần Nguyễn. Còn cô bé này là bạn gái của Hoắc Kỳ, Vu Phạm.”
Đôi mắt minh mẫn của ông cụ Đoàn đánh giá Tần Nguyễn, thăm dò hỏi: “Tam gia? Là vị kia của nhà họ Hoắc à?” Hoắc Hưng Đức bước nhanh đi về phía người nhà họ Đoàn, trên mặt lộ ra thái độ đúng mực của đám con cháu.
Ông cụ Đoàn đầu tóc chải gọn gàng, khuôn mặt đầy nếp nhăn như vỏ cây, hốc mắt sâu hoắm, trong mắt ánh lên tia sáng lạnh lùng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy hai chân của ông ta hơi cong lại, chỉ đứng đấy thôi cũng đã rất phí sức.
Được con cái nâng đỡ, ông cụ nở một nụ cười trên gương mặt nhăn nheo: “Bộ xương già này của tôi còn chưa gãy, nhà thông gia đến thăm không thể mất cấp bậc lễ nghĩa được.” Trong mắt Tần Nguyễn nở nụ cười: “Sao cô biết là ác linh quấn thân? Cô nhìn ra được từ đâu?”
Trong mắt Vu Phạm thoáng lóe lên vẻ chán ghét: “Ấn đường biến thành màu đen là dấu hiệu của cái chết. Lúc trước khi tôi gặp bọn họ còn chưa nghiêm trọng đến mức này, nếu như không phải bị ác linh ám thì số mệnh làm sao có thể thay đổi đột ngột như vậy được.”
Tần Nguyễn lại hỏi: “Vậy cô có thể nhìn ra được, những người này ngoại trừ bị quỷ ám ra, thì sự sống trên người cũng đang bị cắn nuốt không?” Ánh mắt trầm tĩnh của Tần Nguyễn nhìn đám người nhà họ Đoàn, rồi men theo sợi tơ đen trên người bọn họ nhìn về phía rừng cây xa xa.
Cô chỉ vào rừng cây đằng xa, và hỏi người nhà họ Đoàn có mặt ở đây: “Phía sau rừng cây kia là nơi nào vậy?”
Cô vừa dứt lời, sắc mặt của các thành viên trong nhà họ Đoàn đều thay đổi, tất cả đều hoảng sợ. Tần Nguyễn ngồi ở trong xe, đánh giá đám người nhà họ Đoàn này, đôi mắt hồ ly của cô hơi nheo lại.
Cô nhìn thấy trên thân của những người này đều có sát khí vờn quanh, sát khí này còn đậm hơn cả đám người chi thứ của nhà họ Hoắc đã đến thủ đô.
Cô gần như kết luận ngay, là người nhà họ Đoàn ngày ngày ở bên cạnh quỷ. “Shh! Á...”
Ông cụ Đoàn kêu lên, giọng đầy đau đớn.
“Ba, ba không sao chứ?”
“Cô đã làm cái gì?”
“Cô ả này, rốt cuộc là cô muốn làm cái gì? Nhà họ Đoàn không chào đón cô, xin rời đi cho!”
Tần Nguyễn chậm rãi buông sợi tơ đen ra, cô nhếch môi cười nhẹ nhìn về phía đám người nhà họ Đoàn đang tràn ngập thù địch.
Cô khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười mang theo ý khinh thường cùng châm chọc: “Chính các người tự tìm đường chết thì cần gì phải liên lụy đến người khác, cả nhà đều sắp tuyệt hậu đến nơi rồi, đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy tội nghiệt nặng như vậy đấy.”