Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi
Chương 909: Bị tam gia khống chế, đúng là sống không bằng chết
Hoắc Chi lại lấy một cái chăn dày hơn, đắp cho Tần Nguyễn, cô ta dặn dò: “Phu nhân, cô phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Cô ta biết kmấy ngày nay Tần Nguyễn bị chủ nhân giày vò, cơ thể cũng không khỏe như lúc bình thường, rất sợ chỉ cần sơ ý một chút là cô lại bị tái cphát bệnh. Hoắc Hưng Đức chào hỏi mọi người: “Vào nhà đi vào nhà đi, trong nhà đã chuẩn bị xong cơm nước rồi.”
Mọi người đi vào trong nhà. Bốn người Tần Nguyễn, Hoắc Thừa Anh, Hoắc Kỳ và Vu Phạm được người của chi nhánh nhà họ Hoắc ở thành phố Hải mang xe tới đón.
Dọc theo đường đi, Hoắc Thừa Anh và Hoắc Kỳ đều có vẻ mặt bất an, e sợ. Cả đường đi Hoắc Thừa Anh đều vô cùng lo lắng, khi nhìn thấy tình trạng của cha mình không tệ lắm, anh ta mới thở phào.
Anh ta bảo: “Con nghe nói ba bị bệnh nên lo lắng cho ba.” Rõ ràng là dùng quyền thế và lợi lộc để mua lòng người, nhưng lại nói thành là người khác chủ động xin gia nhập vào, đây chính là cách nói chuyện đến giọt nước cũng không lọt của người đứng ở vị trí cao.
Tần Nguyễn giả vờ như nghe không hiểu, cô nói: “Tôi muốn đường hoàng đi vào nhà bọn họ, vấn đề của Hoắc Kỳ rất có thể là rước lấy từ nhà họ Đoàn, hiện tại còn không biết nhà họ Đoàn đóng vai trò gì ở trong đấy, nhưng sớm hay muộn hai bên cũng phải vạch mặt nhau thôi.” Con dâu tương lai sắp chết, nhưng trong lòng ông ta cũng không có quá nhiều tiếc nuối.
Lúc ở thủ đô biết được con cháu nhà mình xảy ra chuyện, và có khả năng liên quan đến nhà họ Đoàn, thì ông ta đã biết mặc kệ tiểu thư nhà họ Đoàn có sống được hay không, thì chuyện kết hôn giữa hai nhà sợ là không thành rồi. “Ba còn chưa chết được! Có thể được ở lại khu nhà chính ăn tết là vinh hạnh cỡ nào chứ, con thì lại vội vàng chạy về, ai không biết còn tưởng con bị đuổi về đấy!”
Hoắc Hưng Đức rất không cao hứng, bắt đầu khiển trách con trai mình ngay trước mặt Tần Nguyễn. Tần Nguyễn nghe vậy thì vui vẻ: “Chú còn có con đường lén lút đi vào cơ à?”
Vẻ mặt của Hoắc Hưng Đức rất tự nhiên, ông ta cười hiền hòa: “Ài, với địa vị hiện giờ của nhà họ Hoắc ở thành phố Hải, khó đảm bảo sẽ không có người đâm sau lưng mình, nên có một số việc không thể không đề phòng được. Nhà họ Đoàn ở trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, vốn nội tình của bản thân cũng không phải rất trong sạch, không có gì đảm bảo những người dựa dẫm vào nhà họ Đoàn sẽ có người cùng đường mạt lộ, sau khi không có được sự che chở mà hướng về phía nhà họ Hoắc, đưa ra yêu cầu xin được gia nhập đội ngũ để tồn tại.” Tần Nguyễn ném di động sang một bên, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hai tiếng sau, máy bay riêng của nhà họ Hoắc đáp xuống đất. Cuộc điện thoại kia đã khiến cô rơi vào nanh vuốt của Tam gia, mùi vị ở trong đó chỉ có mình cô biết, đúng là sống không bằng chết mà.
Nếu như Kha Chí Tân thật sự có chuyện quan trọng, chắc chắn ông ta sẽ còn gọi lại cho cô. Cuộc sống của Kha Chí Tân mấy ngày này chắc hẳn không tốt lắm.
Nhớ đến chuyện tối hôm qua nhận được điện thoại của đối phương, Tần Nguyễn day day huyệt Thái Dương, cô có hơi không muốn nói chuyện với ông ta. Hoắc Thừa Anh đỡ lấy cánh tay của cha mình, hai mắt đánh giá ông ta từ trên xuống dưới.
Khuôn mặt Hoắc Hưng Đức rất bình tĩnh, ông ta có vẻ không vui nhìn con trai: “Ba làm sao có chuyện gì được, chỉ là bị cảm với hơi sốt thôi. Con với Hoắc Kỳ không ở yên tại thủ đô đi, chạy về đây làm cái gì?” Ngoài miệng nói ghét bỏ, nhưng trong mắt ông ta lại tỏ ra hài lòng vì sự hiếu thảo của con trai.
Hoắc Kỳ nắm tay Vu Phạm, nói với Hoắc Hưng Đức: “Bác Tư à, chúng ta vào nhà nói chuyện đi, mấy hôm nay sức khỏe của chị dâu ba không được tốt lắm.” Trong mắt bất giác hiện lên một tia sáng, cô hỏi: “Có kiểm tra ra được là bệnh gì không?”
Hoắc Hưng Đức lắc đầu: “Bọn họ mời rất nhiều chuyên gia nhưng vẫn không kiểm tra ra được bất cứ bệnh gì, con bé như thể một đóa hoa khô héo vì không có nước vậy.” Tần Nguyễn hơi nheo mắt lại, nhìn sắc mặt tái nhợt ốm yêu của Hoắc Hưng Đức, cô rũ mắt xuống trầm tư một lát rồi nói: “Tôi muốn đến nhà họ Đoàn một chuyến.”
Hoắc Hưng Đức cũng không kinh ngạc, ông ta nói như đã chuẩn bị sẵn sàng rồi: “Chúng ta công khai đi vào, hay là lẻn vào?” Ánh mắt trầm tĩnh của Tần Nguyễn đánh giá Hoắc Hưng Đức, trong mắt cô toát ra cảm xúc kỳ dị.
Trên người Hoắc Hưng Đức cũng không có sát khí, nhưng ông ấy lại không giống như bị bệnh bình thường, mà giống bị dọa sợ, ba hồn bảy vía không ổn định hơn. Phu nhân bỏ nhà ra đi vốn đã khiến cô ta “nặng tội” rồi, lỡ mà mắc bệnh là lại thêm tội.
Tần Nguyễn không ngahe ra Hoắc Chi nói bóng gió, cô để mặc cho cô ta đổi chăn cho mình, cô nói: “Lục thiếu và Thất thiếu đang làm gì?” Tần Nguyễn hỏi: “Hôm trước chú tra ra được nhà họ Đoàn có vấn đề, sau đấy có thêm được thông tin gì không?”
“Cái này...” Trên mặt Hoắc Hưng Đức lộ ra vẻ khó tả. “Vu tiểu thư đang ngồi một mình ở trong phòng ăn, trông tâm trạng của cô ấy không được tốt lắm.”
Tần Nguyễn ừ một tiếng, không tiếp tục nói nữa mà xem mấy tin tức hot trên mạng. Hoắc Chi trả lời: “Ở trong phòng ạ.”
“Vu Phạm đâu?” Nghe những lời này, Tần Nguyễn cười nói: “Chú trách oan Lục thiếu rồi, tôi mới là người muốn về đây, vấn đề trên người Hoắc Kỳ cần giải quyết sớm, không nên để chậm trễ.”
Trên khuôn mặt ốm yếu của Hoắc Hưng Đức nở nụ cười, ông ta lịch sự nói với Tần Nguyễn: “Thiếu phu nhân không cần nói đỡ cho chúng nó đâu, chẳng lẽ tôi còn không biết hai thằng nhóc này nữa chắc, xảy ra chuyện cũng không biết bình tĩnh mà làm, cứ thích sợ bóng sợ gió.” Sau khi cơm nước xong xuôi, Tần Nguyễn đi thẳng vào vấn đề, cô hỏi Hoắc Hưng Đức: “Cháu nghe nói tiểu thư nhà họ Đoàn bị bệnh nặng?”
Hoắc Hưng Đức vừa uống thuốc, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt: “Nghe nói con bé ốm nặng nằm liệt giường, hôm qua tôi và mẹ của Thừa Anh cũng sang nhà họ Đoàn để thăm, trông con bé tiều tụy lắm, chắc sắp ra đi rồi.” Tần Nguyễn hơi nhướng mày, hỏi: “Có liên quan đến chuyện Hoắc Kỳ bị quỷ ám lần này ạ?”
Sắc mặt Hoắc Hưng Đức nhăn nhó, ông ta thở dài một tiếng: “Tôi tra ra được mấy năm gần đây bên nhà họ Đoàn, năm nào cũng có người hầu chết không rõ nguyên nhân. Nhà họ Đoàn đã tốn không ít tiền để bịt miệng người nhà của những người chết đó.” Tần Nguyễn gật đầu: “Còn gì nữa không?”
Hoắc Hưng Đức nói tiếp: “Trong vườn của nhà họ Đoàn có một khu cấm địa, chính là hồ nước nhân tạo phía sau sân golf, điều kỳ lạ là nhà họ Đoàn lại cho quây cái hồ kia lại, và không cho bất cứ ai đến gần. Tôi còn điều tra được, trong số những người hầu bị chết kia, thì có hai người chết đuối dưới hồ. Ngoài hôm qua ra, mấy hôm trước tôi cũng có đến nhà họ Đoàn, muốn mon men đi xem thử hồ nước kia như thế nào. Nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, tôi không biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng là tôi mở cửa hàng rào, đứng quan sát hồ nước ở khoảng cách gần. Nhưng trong quá trình này hình như tôi bị mất đi một ít trí nhớ, cuối cùng là được người nhà họ Đoàn mang đi.” Mấy ngày nay công ty Giải trí Á Hoàng liên tục bị lên tin tức nóng, tất cả nội dung các bài đăng đều liên quan đến việc Tiêu Vân Sâm giải nghệ và Hà Niệm Chân qua đời.
Cư dân mạng có rất nhiều suy đoán, một số cảm thấy đáng tiếc vì Tiêu Vân Sâm giải nghệ, một số lại đau lòng vì cái chết của Hà Niệm Chân, còn có những phỏng đoán ác ý và lời chỉ trích nhằm vào công ty Giải trí Á Hoàng. Thời gian không đợi người, chuyện này càng kéo dài thì càng thêm nguy hiểm.
Đợi đến ngày mai mới tới nhà họ Đoàn, thì còn chẳng biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Cô ta biết kmấy ngày nay Tần Nguyễn bị chủ nhân giày vò, cơ thể cũng không khỏe như lúc bình thường, rất sợ chỉ cần sơ ý một chút là cô lại bị tái cphát bệnh. Hoắc Hưng Đức chào hỏi mọi người: “Vào nhà đi vào nhà đi, trong nhà đã chuẩn bị xong cơm nước rồi.”
Mọi người đi vào trong nhà. Bốn người Tần Nguyễn, Hoắc Thừa Anh, Hoắc Kỳ và Vu Phạm được người của chi nhánh nhà họ Hoắc ở thành phố Hải mang xe tới đón.
Dọc theo đường đi, Hoắc Thừa Anh và Hoắc Kỳ đều có vẻ mặt bất an, e sợ. Cả đường đi Hoắc Thừa Anh đều vô cùng lo lắng, khi nhìn thấy tình trạng của cha mình không tệ lắm, anh ta mới thở phào.
Anh ta bảo: “Con nghe nói ba bị bệnh nên lo lắng cho ba.” Rõ ràng là dùng quyền thế và lợi lộc để mua lòng người, nhưng lại nói thành là người khác chủ động xin gia nhập vào, đây chính là cách nói chuyện đến giọt nước cũng không lọt của người đứng ở vị trí cao.
Tần Nguyễn giả vờ như nghe không hiểu, cô nói: “Tôi muốn đường hoàng đi vào nhà bọn họ, vấn đề của Hoắc Kỳ rất có thể là rước lấy từ nhà họ Đoàn, hiện tại còn không biết nhà họ Đoàn đóng vai trò gì ở trong đấy, nhưng sớm hay muộn hai bên cũng phải vạch mặt nhau thôi.” Con dâu tương lai sắp chết, nhưng trong lòng ông ta cũng không có quá nhiều tiếc nuối.
Lúc ở thủ đô biết được con cháu nhà mình xảy ra chuyện, và có khả năng liên quan đến nhà họ Đoàn, thì ông ta đã biết mặc kệ tiểu thư nhà họ Đoàn có sống được hay không, thì chuyện kết hôn giữa hai nhà sợ là không thành rồi. “Ba còn chưa chết được! Có thể được ở lại khu nhà chính ăn tết là vinh hạnh cỡ nào chứ, con thì lại vội vàng chạy về, ai không biết còn tưởng con bị đuổi về đấy!”
Hoắc Hưng Đức rất không cao hứng, bắt đầu khiển trách con trai mình ngay trước mặt Tần Nguyễn. Tần Nguyễn nghe vậy thì vui vẻ: “Chú còn có con đường lén lút đi vào cơ à?”
Vẻ mặt của Hoắc Hưng Đức rất tự nhiên, ông ta cười hiền hòa: “Ài, với địa vị hiện giờ của nhà họ Hoắc ở thành phố Hải, khó đảm bảo sẽ không có người đâm sau lưng mình, nên có một số việc không thể không đề phòng được. Nhà họ Đoàn ở trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, vốn nội tình của bản thân cũng không phải rất trong sạch, không có gì đảm bảo những người dựa dẫm vào nhà họ Đoàn sẽ có người cùng đường mạt lộ, sau khi không có được sự che chở mà hướng về phía nhà họ Hoắc, đưa ra yêu cầu xin được gia nhập đội ngũ để tồn tại.” Tần Nguyễn ném di động sang một bên, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hai tiếng sau, máy bay riêng của nhà họ Hoắc đáp xuống đất. Cuộc điện thoại kia đã khiến cô rơi vào nanh vuốt của Tam gia, mùi vị ở trong đó chỉ có mình cô biết, đúng là sống không bằng chết mà.
Nếu như Kha Chí Tân thật sự có chuyện quan trọng, chắc chắn ông ta sẽ còn gọi lại cho cô. Cuộc sống của Kha Chí Tân mấy ngày này chắc hẳn không tốt lắm.
Nhớ đến chuyện tối hôm qua nhận được điện thoại của đối phương, Tần Nguyễn day day huyệt Thái Dương, cô có hơi không muốn nói chuyện với ông ta. Hoắc Thừa Anh đỡ lấy cánh tay của cha mình, hai mắt đánh giá ông ta từ trên xuống dưới.
Khuôn mặt Hoắc Hưng Đức rất bình tĩnh, ông ta có vẻ không vui nhìn con trai: “Ba làm sao có chuyện gì được, chỉ là bị cảm với hơi sốt thôi. Con với Hoắc Kỳ không ở yên tại thủ đô đi, chạy về đây làm cái gì?” Ngoài miệng nói ghét bỏ, nhưng trong mắt ông ta lại tỏ ra hài lòng vì sự hiếu thảo của con trai.
Hoắc Kỳ nắm tay Vu Phạm, nói với Hoắc Hưng Đức: “Bác Tư à, chúng ta vào nhà nói chuyện đi, mấy hôm nay sức khỏe của chị dâu ba không được tốt lắm.” Trong mắt bất giác hiện lên một tia sáng, cô hỏi: “Có kiểm tra ra được là bệnh gì không?”
Hoắc Hưng Đức lắc đầu: “Bọn họ mời rất nhiều chuyên gia nhưng vẫn không kiểm tra ra được bất cứ bệnh gì, con bé như thể một đóa hoa khô héo vì không có nước vậy.” Tần Nguyễn hơi nheo mắt lại, nhìn sắc mặt tái nhợt ốm yêu của Hoắc Hưng Đức, cô rũ mắt xuống trầm tư một lát rồi nói: “Tôi muốn đến nhà họ Đoàn một chuyến.”
Hoắc Hưng Đức cũng không kinh ngạc, ông ta nói như đã chuẩn bị sẵn sàng rồi: “Chúng ta công khai đi vào, hay là lẻn vào?” Ánh mắt trầm tĩnh của Tần Nguyễn đánh giá Hoắc Hưng Đức, trong mắt cô toát ra cảm xúc kỳ dị.
Trên người Hoắc Hưng Đức cũng không có sát khí, nhưng ông ấy lại không giống như bị bệnh bình thường, mà giống bị dọa sợ, ba hồn bảy vía không ổn định hơn. Phu nhân bỏ nhà ra đi vốn đã khiến cô ta “nặng tội” rồi, lỡ mà mắc bệnh là lại thêm tội.
Tần Nguyễn không ngahe ra Hoắc Chi nói bóng gió, cô để mặc cho cô ta đổi chăn cho mình, cô nói: “Lục thiếu và Thất thiếu đang làm gì?” Tần Nguyễn hỏi: “Hôm trước chú tra ra được nhà họ Đoàn có vấn đề, sau đấy có thêm được thông tin gì không?”
“Cái này...” Trên mặt Hoắc Hưng Đức lộ ra vẻ khó tả. “Vu tiểu thư đang ngồi một mình ở trong phòng ăn, trông tâm trạng của cô ấy không được tốt lắm.”
Tần Nguyễn ừ một tiếng, không tiếp tục nói nữa mà xem mấy tin tức hot trên mạng. Hoắc Chi trả lời: “Ở trong phòng ạ.”
“Vu Phạm đâu?” Nghe những lời này, Tần Nguyễn cười nói: “Chú trách oan Lục thiếu rồi, tôi mới là người muốn về đây, vấn đề trên người Hoắc Kỳ cần giải quyết sớm, không nên để chậm trễ.”
Trên khuôn mặt ốm yếu của Hoắc Hưng Đức nở nụ cười, ông ta lịch sự nói với Tần Nguyễn: “Thiếu phu nhân không cần nói đỡ cho chúng nó đâu, chẳng lẽ tôi còn không biết hai thằng nhóc này nữa chắc, xảy ra chuyện cũng không biết bình tĩnh mà làm, cứ thích sợ bóng sợ gió.” Sau khi cơm nước xong xuôi, Tần Nguyễn đi thẳng vào vấn đề, cô hỏi Hoắc Hưng Đức: “Cháu nghe nói tiểu thư nhà họ Đoàn bị bệnh nặng?”
Hoắc Hưng Đức vừa uống thuốc, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt: “Nghe nói con bé ốm nặng nằm liệt giường, hôm qua tôi và mẹ của Thừa Anh cũng sang nhà họ Đoàn để thăm, trông con bé tiều tụy lắm, chắc sắp ra đi rồi.” Tần Nguyễn hơi nhướng mày, hỏi: “Có liên quan đến chuyện Hoắc Kỳ bị quỷ ám lần này ạ?”
Sắc mặt Hoắc Hưng Đức nhăn nhó, ông ta thở dài một tiếng: “Tôi tra ra được mấy năm gần đây bên nhà họ Đoàn, năm nào cũng có người hầu chết không rõ nguyên nhân. Nhà họ Đoàn đã tốn không ít tiền để bịt miệng người nhà của những người chết đó.” Tần Nguyễn gật đầu: “Còn gì nữa không?”
Hoắc Hưng Đức nói tiếp: “Trong vườn của nhà họ Đoàn có một khu cấm địa, chính là hồ nước nhân tạo phía sau sân golf, điều kỳ lạ là nhà họ Đoàn lại cho quây cái hồ kia lại, và không cho bất cứ ai đến gần. Tôi còn điều tra được, trong số những người hầu bị chết kia, thì có hai người chết đuối dưới hồ. Ngoài hôm qua ra, mấy hôm trước tôi cũng có đến nhà họ Đoàn, muốn mon men đi xem thử hồ nước kia như thế nào. Nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, tôi không biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng là tôi mở cửa hàng rào, đứng quan sát hồ nước ở khoảng cách gần. Nhưng trong quá trình này hình như tôi bị mất đi một ít trí nhớ, cuối cùng là được người nhà họ Đoàn mang đi.” Mấy ngày nay công ty Giải trí Á Hoàng liên tục bị lên tin tức nóng, tất cả nội dung các bài đăng đều liên quan đến việc Tiêu Vân Sâm giải nghệ và Hà Niệm Chân qua đời.
Cư dân mạng có rất nhiều suy đoán, một số cảm thấy đáng tiếc vì Tiêu Vân Sâm giải nghệ, một số lại đau lòng vì cái chết của Hà Niệm Chân, còn có những phỏng đoán ác ý và lời chỉ trích nhằm vào công ty Giải trí Á Hoàng. Thời gian không đợi người, chuyện này càng kéo dài thì càng thêm nguy hiểm.
Đợi đến ngày mai mới tới nhà họ Đoàn, thì còn chẳng biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì đâu.