Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 908: Hoắc tam gia làm to chuyện, đến nội các cũng không tha

Cây bút bi trong tay Hoắc Vân Tiêu rơi xuống bàn, một đầu bút nhẹ nhàng cào lên mặt bàn gỗ quý hiếm, phát ra tiếng vang trầm thấp.

Hoắc 1Quân Tín cúi đầu nhìn, trên mặt bàn cách xa anh ta, một đường kẻ ngang vô hình được vẽ bằng bút bi.

Trái tim anh ta bỗng nhiên nảy lên 2một cái, dự cảm không lành lại ập tới. Nhà họ Hoắc không thể khoanh tay đứng nhìn sự thay đổi lần này của hoàng thất nước Fuluo.

Anh ta đưa tay xoa mi tâm, trầm giọng nói: “Em ba, có một số việc hăng quá hoá dở, em không sợ hoàng thất Fuluo phản công, cuối cùng rơi vào thế đôi bên cùng thiệt hại sao? So sánh thời gian mười năm với ba năm, những biến cố phát sinh trong đó cùng mức độ nguy hiểm phải tăng thêm gấp mấy lần, và cũng không thể ước tính con số cụ thể về số lượng thương vong được.”

Trên gương mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu nở một nụ cười giảo hoạt như hồ ly: “Em sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, Hoắc Xuyên đã khống chế được một bộ phận thế lực ở Fuluo. Trên đời này, chỉ cần còn được sống thì chắc chắn không có người nào muốn chịu chết cả.”
“Ba năm?!”

Đầu Hoắc Quân Tín nổ vang một tiếng.

Nội bộ hoàng thất trong nước Fuluo thâm căn cố đế, muốn hoàn toàn thu nạp thế lực của nó cũng không thể chỉ trong ba năm mà đạt được.
Hoắc Vân Tiêu ngồi trong tư thế thả lỏng, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng: “Giờ anh xuất phát, có lẽ vẫn còn kịp gặp được chị dâu đấy.”

“Tiêu Tiêu, em chờ đó cho anh, anh sẽ đi tìm ông nội và nói cho ông biết em phá hoại hôn nhân của anh!”

Hoắc Quân Tín tức giận lao ra khỏi văn phòng, bóng lưng rời đi rất chật vật, miệng nói những lời đe dọa đầy giận dữ.
Hoắc Vân Tiêu có khí chất nho nhã, giọng nói ấm áp, anh lên tiếng: “Anh cả à, nước Fuluo quá khô7ng an phận. Năng lực ngoại giao của chị dâu rất giỏi, nhưng mấy năm nay cơ hội thăng tiến rất ít, chị ấy cần phải tích lũy thêm công trạng để l7ên thêm một bậc, chi bằng để chị dâu sang nước Fuluo giải quyết hậu quả. Nói thế nào thì nhà họ Long cũng là một trong bốn gia tộc lớn, nếu để 2chị dâu sang Fuluo làm việc, nhà họ Long cũng có thể kiếm được lợi ích từ lần cung biến này, thế chẳng phải là vẹn toàn cả đôi bên sao.”
“Không được!”

Hoắc Quân Tín từ chối ngay lập tức.

Anh ta và Long Vi vốn đã chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nếu vợ anh ta bị cử đi Fuluo thì khoảng thời gian tới anh ta sẽ phải phòng không gối chiếc mất.
Thế này là anh cũng đã châm chước rồi đấy, ai bảo bọn họ là người một nhà cơ.

Hoắc Vân Tiêu xoay ghế lại, đôi mắt đào hoa thâm thúy nhìn những tòa nhà cao tầng phía xa, anh nhàm chán nghịch cây bút trong tay.

Anh dùng đầu ngón tay đẹp đẽ chạm vào chiếc bút bi, nét mặt tuấn tú tinh xảo hơi thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ là nội dung của những lời này lại khiến người ta dở khóc dở cười, giống như học sinh tiểu học đi mách người lớn vậy.

Hoắc Vân Tiêu ngồi trước bàn làm việc, đưa mắt nhìn theo bóng lưng vội vã của anh cả mà khóe môi cong lên vui sướng.

Thời gian được tính toán vừa vặn, chỉ cần trên đường đi không chậm trễ quá mười phút thì anh cả nhất định sẽ gặp được chị dâu.
“Anh cả, chiến dịch lật đổ hoàng thất Fuluo đã rất gấp rút rồi.”

Hoắc Quân Tín sầu khổ, thấp giọng nói: “Cho dù tình thế có nghiêm trọng như thế nào thì cũng không thể phái chị dâu em đi được, thời gian này bọn anh đang chuẩn bị mang thai.”

Hai người họ kết hôn đã nhiều năm nhưng chưa có con, trong nhà có thêm hai tên nhóc Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ khiến hai vợ chồng bọn họ nhìn mà thấy thèm.
Không được, kiên quyết không được!

Hoắc Quân Tín quanh năm đều nghiêm túc, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ uy nghiêm của anh ta thoáng vặn vẹo.

Hoắc Vân Tiêu thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt sâu thẳm, con ngươi đen láy thể hiện cảm xúc khó hiểu.
Anh ta vẫn dựa vào lí lẽ để biện luận, nhưng lại thiếu tự tin: “Em ba à, em không thể tính toán chi li như thế được, chuyện em dâu bị vây bắt cũng không thể chỉ trách mỗi mình anh được.”

Khóe môi Hoắc Vân Tiêu gợi lên một độ cong hoàn mỹ, anh thong dong nói: “Đương nhiên rồi, thế nên năm nay ở trong Nội Các, từ chú Lục Thiên Vinh, cho tới mỗi một thành viên của đội cảnh vệ đều sẽ không có ngày nghỉ lễ.”

Anh vươn ngón trỏ ra lắc lắc, cười ấm áp nói: “Một ngày cũng không có.”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu trầm tĩnh, đôi mắt sâu thẳm như đầm nước không có chút xung động nào.

Đôi môi mỏng của anh hơi hé mở, anh khẽ nói: “Hôm nay Nội Các đã ban hành một văn bản, cử đi các thành viên và ứng cử viên quan trọng được đào tạo, tổng số gần một trăm người. Chị dâu cũng không đến Fuluo một mình, chị ấy sẽ dẫn theo người của nhà họ Hoắc và nhà họ Long đi cùng. Tuy từ trước đến nay nhà họ Hoắc không tranh đoạt vị trí cầm quyền tối cao kia, nhưng bất kỳ sự tình gì cũng đều phải để lại hậu chiêu chứ.”

Trong mắt Hoắc Quân Tín lộ ra vẻ phức tạp, trong lòng cũng biết đây không phải là em ba dùng việc công để trả thù việc riêng, mà là thật sự liên quan đến chuyện trọng đại.
Về phần người thích hợp nhất để khuấy động ván cờ này chính là Long Vi, cô ấy có xuất thân từ nhà họ Long, và cũng là vợ của anh ta, cô ấy đại biểu cho cả hai nhà.

Hoắc Vân Tiêu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, tỏ ra tiếc nuối lắc đầu với Hoắc Quan Tín: “Anh cả à, có lẽ không còn kịp nữa rồi.”

Hoắc Quân Tín không hiểu: “Cái gì không còn kịp rồi?”
Năm nay bọn họ đang cực kỳ muốn có con, tốt nhất là sinh một đứa con gái, bọn họ sẽ nuôi nó trong sự yêu thương chiều chuộng.

Hoắc Vân Tiêu khẽ nhướng mày, liếc Hoắc Quân Tín một cái: “Vậy anh cả có biết em đã bắt đầu chuẩn bị lễ thành hôn với Nguyễn Nguyễn vào năm sau không, chỉ cần cô ấy gật đầu là qua năm mới bọn em có thể kết hôn ngay rồi. Giờ lại xảy ra chuyện Nguyễn Nguyễn bị đội cảnh vệ Nội Các vây bắt, cô ấy tức giận quá mà chạy tới thành phố Hải, em phải làm sao để dỗ được cô ấy đây? Sang năm có thể thuận lợi kết hôn hay không cũng là một vấn đề lớn đấy.”

Em ba không thể hiện phong độ quân tử như thế khiến Hoắc Quân Tín ngày càng cảm thấy không có chỗ để xoay chuyển tình thế.
Đã muốn báo thù cho Tần Nguyễn thì đương nhiên là phải tính sổ hết với tất cả mọi người rồi.

Gương mặt đẹp trai điềm tĩnh của Hoắc Quân Tín rạn nứt, anh ta không dám tin, nói: “Em đã làm cái gì?”

Hoắc Vân Tiêu mân mê cây bút trong tay, chính trực nói: “Em đã rút ngắn kế hoạch thu phục Vương quốc Fuluo từ mười năm xuống còn ba năm.”
Nhà họ Hoắc có tiền, có quyền, còn có vũ khí, hoàn toàn xứng đáng là một kẻ mạnh nổi bật.

Chỉ cần họ muốn là có thể mua được hầu hết các thế lực trên thế giới.

Nghe thấy Hoắc Xuyên ở bên kia có thu hoạch, Hoắc Quân Tín chậm rãi thở ra một hơi.
Không lâu sau, văn phòng rộng lớn đầy áp suất thấp tràn ra từ cơ thể anh.

Nếu có người thứ hai ở đây, nhất định sẽ bị cảm giác áp bách vô hình này làm cho sợ hãi.

“Khục khục...”

Trong phòng làm việc vắng vẻ yên tĩnh, vang lên tiếng ho khan trầm thấp khó kìm nén.

Tần Nguyễn, người đã lên máy bay và bay đến thành phố Hải, đang nằm trên ghế sô pha trong phòng và đọc tin tức nóng nhất của ngày hôm nay, trên đùi cô được đắp tấm chăn do Hoắc Chi chuẩn bị.

Đột nhiên, Tần Nguyễn cảm thấy sau lưng truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, giống như là bị cái gì theo dõi vậy.