Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 907: Nguyễn nguyễn bỏ nhà đi, tam gia chĩa mũi dùi về phía anh cả

Hoắc Chi lắc đầu quá nhanh làm Tần Nguyễn không khỏi nghi ngờ cô ta thật sự không bí mật báo cáo sao.

Tần Nguyễn nửa đùa nửa thậtk, nửa chân thành nói: “Tiểu Chi à, cô thật sự không nói cho Tam gia biết à? Dù cô có nói ra thật thì tôi cũng không thể khai trừ cô đâu,c dù sao cô cũng là một trong những thủ lĩnh ám vệ.” Anh ta biết hôm nay bị gọi tới đây tình huống có lẽ sẽ không quá tốt, rất có thể sẽ bị chất vấn chuyện mấy hôm trước đội cảnh vệ của Nội Các bắt Tần Nguyễn, suýt chút nữa đã giết chết cô.

Bây giờ cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính, Hoắc Quân Tín không quá căng thẳng mà thấy nhẹ nhõm nhiều hơn, và anh ta có hơi thấp thỏm về những phiền phức không biết sắp xảy ra.
Anh ta không ngần ngại bán ngay em trai ruột, cứ như thể Hoắc Vân Tiêu mới là em trai cùng mẹ cùng cha với anh ta vậy.

Hoắc Vân Tiêu nghiêng đầu nhìn anh ta, trong mắt mang theo ý cười: “Lúc đầu em cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó lại nghĩ dù sao cũng là sản nghiệp của nhà mình, cái thân tàn tạ này của em có thể giúp đỡ mọi người, thì mọi người sẽ có được cái tết bình an sum họp, đáng tiếc...”
Hoắc Quân Tín nhíu mày, sắc mặt hơi thay đổi: “Nếu sức khỏe của em không tốt thì giao cho người ở phía dưới xử lý, em cần gì phải đến hàng ngày chứ.”

Nhìn thấy sắc mặt Hoắc Vân Tiêu hơi tái nhợt, trên mặt anh ta lộ ra vẻ lo lắng, trong mắt tràn đầy ý không tán đồng.
Hoắc Chi kiên định lắc đầu: “Thuộc hạ không dám vi phạm mệnh lệnh của phu nhaân.”

Vẻ mặt cô ta rất thành khẩn, không hề có một chút chột dạ nào.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, anh ta cảm thấy việc này vẫn nên giải quyết càng sớm càng tốt, anh ta sợ đêm dài lắm mộng.

Chỉ là, chuyện Tần Nguyễn bỏ nhà ra đi làm anh ta rất kinh ngạc, chuyện này không nằm trong tất cả các dự đoán của anh ta.
Tập đoàn HEA.

Khi Hoắc Vân Tiêu nhận được báo cáo của ám vệ, biết được tin Tần Nguyễn bỏ nhà ra đi, thì cô đã ở trên máy bay riêng của nhà họ Hoắc và bay đến thành phố Hải rồi.
Hoắc Kỳ đứng ở bên cạnh Vu Phạm, nắm tay cô ấy rồi nói với Tần Nguyễn: “Anh Thừa Anh còn nhiều đồ cần phải thu dọn, cũng sắp xong rồi.”

Tần Nguyễn gật đầu: “Tôi lên lầu thay quần áo, lát nữa xuống chúng ta sẽ đi luôn.”
Hoắc Vân Tiêu thở dài: “Anh cả à, anh cũng biết mà, thời gian trước bên Fuluo lại có động tĩnh, trong khi đó công ty phải vận chuyển rất nhiều vũ khí ra ngoài. Trong ba năm nay, số lượng vũ khí bán ra đã tăng gấp mấy lần, nếu em không ở nơi này trấn thủ thì người ở phía dưới nào có gan ký?”

Hoắc Quân Tín biết những hoạt động gần đây của Tập đoàn HEA, cũng biết rõ Nội Các đã bắt đầu can thiệp vào hoàng gia Fuluo, thế nên trong khoảng thời gian này tình hình cũng tương đối căng thẳng.
Hoắc Quân Tín đau lòng quá đỗi, bao nhiêu năm qua em ba chưa bao giờ bị liên lụy tới như vậy.

Trong lòng anh ta cực kỳ hận hoàng thất nước Fuluo, nếu như không phải bọn họ lòng lang dạ thú, thì em ba cũng không phải chịu đựng khổ sở như thế này.
Bị em ba nhà mình nhìn như vậy, Hoắc Đại gia thấy chột dạ vô cùng: “Em ba à, chuyện mấy hôm trước chỉ là hiểu lầm thôi, anh hoàn toàn không hề biết người mà đội cảnh vệ muốn bắt lại là em dâu.”

Hoắc Vân Tiêu vô cùng thấu hiểu mà gật đầu, trên mặt nở nụ cười ôn hòa: “Nhưng Tần Nguyễn rất tức giận, cô ấy chạy tới thành phố Hải rồi, tết này em cùng A Diêu và An Kỳ buồn rồi.”
Nhưng ngay lập tức Hoắc Quân Tín lại thấy nghi ngờ, chẳng phải mấy hôm nay em ba và em dâu ở bên nhau tốt đẹp lắm à.

Hôm qua ông nội còn nói nhà họ Hoắc có thể sẽ có thêm nhân khẩu mới, mặt mũi của ông tràn đầy vẻ cảm thán, vui mừng, cùng mong đợi, những ký ức đó vẫn còn rất mới ở trong đầu của Hoắc Quân Tín.
Tần Nguyễn bỏ nhà đi?

Hoắc Quân Tín lập tức cảm thấy đau cả đầu.
Anh đặt điện thoại xuống, cầm ly cà phê trên bàn đưa lên môi nhấp một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn người ngồi ở phía đối diện bàn làm việc, trên mặt nở một nụ cười hoàn mỹ.

“Anh cả, uống thử loại cà phê này đi, rang vừa đủ độ, hậu vị ngọt kéo dài.”
Nghe thấy Hoắc Vân Tiêu nói được một nửa thì ngừng, Hoắc Quân Tín ấm giọng hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”

Hoắc Vân Tiêu dùng đôi mắt u ám và đau lòng nhìn anh ta, anh nói, giọng mang theo tiếng thở dài bất đắc dĩ, buồn tủi, thậm chí có chút bi thương: “Đáng tiếc, Nguyễn Nguyễn tức giận nên đã bỏ nhà đi rồi.”
Sau khi nhấp một ngụm cà phê, Hoắc Quân Tín cười nói: “Hương vị cân bằng êm dịu, còn kèm theo mùi thơm đặc trưng của ca cao, chắc chắn là được làm từ bàn tay của vị trợ lý lâu năm kia rồi.”

Hoắc Vân Tiêu nói, giọng điệu không nhanh không chậm: “Đúng vậy, mấy ngày nay em xử lý việc của công ty nên luôn cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi, ngày nào em cũng nhờ anh ấy pha cho mấy tách.”
Hai người là anh em gần ba mươi năm, làm sao lại không hiểu rõ nhau chứ.

Trong nháy mắt anh ta hiểu ngay, bèn nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Hoắc Vân Tiêu, ngồi trở lại vị trí vừa rồi.
Giọng anh hơi yếu, nói xong thì ho mấy tiếng.

“Khụ khụ...” Hoắc Vân Tiêu cầm khăn tay trên bàn, che kín miệng rồi ho.
“Vâng.”

...
Những cơn ho liên tục khiến khuôn mặt vốn đã tái nhợt của anh, nay chẳng còn chút sắc máu nào.

Hoắc Quân Tín đột nhiên đứng lên, đi ra phía sau vỗ nhẹ vào lưng anh, sau đó gắt giọng ra lệnh: “Bắt đầu từ ngày mai em đừng quan tâm đến chuyện của công ty nữa, chờ Dịch Dung bình phục rồi, cứ để cho nó thu dọn đống lộn xộn này.”
Hoắc Quân Tín ngồi vắt chân, người dựa vào lưng ghế, nghe vậy thì nghiêng người cầm tách cà phê trên bàn lên.

Động tác của anh ta thong dong tao nhã, mỗi một động tác đều là lễ nghi hoàn mỹ do gia tộc bồi dưỡng ra.
Bắt gặp ánh mắt quan tâm chân thành của anh cả, trong lòng Hoắc Vân Tiêu thầm thở dài một tiếng, thế này thì tiếp theo anh làm sao nói với anh cả rằng anh đang rất khó chịu, thôi thì mọi người cùng nhau khó chịu đi, em đã tìm xong mấy việc phiền phức cho anh làm trong mấy tháng tới rồi, để cho anh loay hoay bận đến mức chân không chạm đất luôn, thậm chí cả chị dâu cũng phải đi nơi khác, xa cách với anh mấy tháng.

Hoắc Vân Tiêu cười rất tự nhiên, anh chậm rãi nói: “Công việc cũng sắp kết thúc rồi, hôm nay nhà máy sẽ vận chuyển nốt lô hàng cuối cùng của năm nay.”
Anh ta đặt ly cà phê trong tay xuống, rồi để tay lên bàn làm việc và gõ nhẹ, tâm tình có chút bực bội, giọng điệu cũng bất giác để lộ ra sự cường thế.

“Tất cả những chuyện này đều không quan trọng bằng sức khỏe của em, Dịch Dung đã bồi dưỡng được nhiều người ở trong công ty như vậy, không phải là để bọn họ ăn không ngồi rồi.”
Hoắc Vân Tiêu cười giảo hoạt như hồ ly, anh xoa tay, chống cằm, dùng đôi mắt hoa đào nhìn xoáy sâu vào Hoắc Quân Tín: “Anh cả à, ngày nào em cũng gắng sức làm việc vất vả ở công ty, nhưng anh lại ở sau lưng đốt nhà của em, làm thế anh không thấy thất đức à?”

“Khụ khụ khụ...” Hoắc Quân Tín dùng ngón trỏ chạm nhẹ chóp mũi, không được tự nhiên ho một tiếng.
Anh cô đơn cảm thán, toàn thân toát ra sự mất mát cùng nụ cười gượng gạo trên gương mặt, làm Hoắc Quân Tín nhìn mà thấy da đầu siết chặt.