[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Ngoại Truyện ABO
Ngoại Truyện ABO
Dù là khi nào ở đâu, đều là mùi vị mà em yêu nhất
*Phiên ngoại là một mẩu chuyện lẻ độc lập không liên quan tới mạch truyện chính.
Lịch Tân Tinh năm 451, Liêu Đình Nhạn theo người nhà từ Trung bộ Sao H-2 chuyển đến Sao Thủ đô A.
Vì bố cô đã lên chức, từ Sĩ quan lên Trung uý, còn anh lớn cô cũng lập được chiến công, vì thế cả gia đình cuối cùng cũng có tư cách chuyển đến Sao Thủ đô.
Nhà họ Liêu có bảy người, bố mẹ Liêu, cặp đôi AO điển hình, còn năm đứa con của họ, bao gồm cả Liêu Đình Nhạn, toàn bộ đều là A. Liêu Đình Nhạn có anh chị ở trên, em trai em gái ở dưới, khi xếp một hàng năm anh chị em lại với nhau thì người đứng thứ ba là cô không cao lớn khỏe khoắn như anh với chị, cũng không kiêu hãnh hoạt bát như em trai em gái, vì thế bố mẹ Liêu thường hay than thở với cô: “Bé Ba à, con trông không giống A, giống B hay O gì hơn ấy.”
Cái gọi là A, B, O là ba loại hệ thống phân biệt giới tính lớn nhất hiện nay. A chỉ một nhóm người có lực chiến đấu với tinh thần vượt xa người bình thường, chỉ cần là A, dù là nam hay nữ cũng sẽ là “trâu bò” trong số các “trâu bò”. O hoàn toàn ngược lại với A, lực chiến đấu hay thể lực đều không cao, còn thường nhạy cảm dịu dàng, thể chất trời sinh thích hợp sinh đẻ, sẽ nảy sinh tình cảm với A vì Pheromone, Pheromone có độ dung hợp càng cao, tình cảm của cả hai sẽ càng thắm thiết.
Còn B thì chỉ là người bình thường, không có gì đặc biệt, cũng không có Pheromone, loại này chiếm phần lớn dân số hiện nay.
May mắn được là một A có tố chất cao hơn người bình thường, Liêu Đình Nhạn đáng ra phải là một “siêu nhân” dũng cảm kiên cường, thích tranh đấu, không bao giờ chịu thua như chị mình, tiếc thay, không biết có phải vì linh hồn trong cơ thể này là một người khách đến từ địa cầu xa xôi hay không, vậy nên tính cách của cô hoàn toàn không phải A.
Tóm lại thì những năm nay, anh chị em đều xấu hổ về cô, cảm thấy con gà như cô làm nhục danh tiếng cao cấp của quần thể A.
Liêu Đình Nhạn: Ok, tôi chả việc gì.
Họ đến Sao Thủ đô A chưa được bao lâu, bố Liêu đã đi thăm hỏi cấp trên, thực hiện xã giao cơ bản, tối hôm đó, bố Liêu dắt theo con trai lớn dự tiệc về phấn chấn lạ thường, gọi mấy đứa con của mình tới: “Có một chuyện rất quan trọng cần phải nói với mấy đứa!”
Bố Liêu nói, Thái tử của Đế Quốc đã đến tuổi dựng vợ gả chồng nhưng anh không tìm được đối tượng kết hôn nào có mức độ xứng đôi cao hơn 60% ở giai cấp thượng lưu, nhìn thấy thái tử đã hai mươi bốn tuổi rồi vẫn chưa tìm được đối tượng kết hôn thích hợp, Hoàng đế không còn cách nào khác chỉ có thể hạ thấp yêu cầu, đến con cái xuất thân gia đình cấp Uý quan cũng có thể có cơ hội tham gia vào tuyển chọn đối tượng kết hôn cho Thái tử.
Bố Liêu vui vẻ như thế là vì nhà họ có năm đứa con, cặp sinh đôi nhỏ nhất vừa tròn mười tám, con trai lớn hai mươi lăm tuổi, cả năm đều có thể có cơ hội trở thành Thái tử phi.
Ờm, vậy đấy, Thái tử Đế Quốc Tư Mã Tiêu là một O, vì vậy anh phải tìm một A.
Liêu Đình Nhạn nhìn cả gia đình hào hứng nói chuyện với nhau, nghe bố mẹ nói đến việc phải may quần áo mới, cảm thấy cảnh tượng cứ giống “Cô bé Lọ Lem” kiểu gì ấy.
Liêu Đình Nhạn cực kỳ lười nhác tiêu cực với việc này, cô là một A hoàn toàn không giống A, dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của các O bây giờ, dù gì cô chắc chắn cũng sẽ không được chọn.
Mang theo suy nghĩ đi để mở mang tầm mắt và ăn một bữa ngon, nửa tháng sau, Liêu Đình Nhạn theo người nhà đi đến sảnh tiệc Hoàng gia rộng lớn tráng lệ. Đây là một sảnh tiệc Hoàng gia có tiếng ở Sao Thủ đô, có sức chứa đến chục ngàn người cùng tham gia tiệc, vừa bước vào, Liêu Đình Nhạn suýt nữa bị tia sáng loé mắt kia chiếu cho đui cả mắt.
Hơn trăm dải đèn thạch anh cực kỳ tráng lệ dài mấy chục mét, trần cong thuỷ tinh hình hoa rợp trời, sàn nhà ánh kim soi được cả người. Âm nhạc du dương, đám đông quần áo chỉnh tề, giữa hai hàng sĩ binh thẳng tắp mặc quân phục hai màu đỏ và ánh kim, còn có các người hầu nhã nhặn luồn lách qua giữa quan khách, tạo ra cầu vồng nhân công trong sảnh.
Liêu Đình Nhạn: … Hình như hơi lố thì phải.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ dự tiệc mới may, vì là một A nữ, không chọn váy mà hơi thiên về quần dài dự tiệc của nam nhưng thanh lịch nhẹ nhàng hơn, Liêu Đình Nhạn đã quen mặc áo phông rộng rãi có thế nào cũng không quen được, eo bị siết tới hoảng loạn.
Cô nghĩ rằng hôm nay có thể nhìn thấy được chủ nhân bữa tiệc, Thái tử Đế Quốc Tư Mã Tiêu trong truyền thuyết nhưng đến lúc tiệc sắp kết thúc, nhân vật chính cũng chẳng thấy xuất hiện. Liêu Đình Nhạn nghe được chút tin hóng hớt trong lúc những người khác thì thầm to nhỏ, nghe nói vị Thái tử kia rất không thích cái kiểu tuyển chọn bạn đời quy mô lớn này nên không muốn tới.
Tin tức của Hoàng thất rất khó lan truyền, đến tận bây giờ cô mới nghe ra, hình như vị Thái tử Điện hạ kia không giống O truyền thống lắm.
Anh chị em đều đã đang nói chuyện vui vẻ với bạn bè mới quen, chỉ có Liêu Đình Nhạn lại lạc bầy một mình, cô đau đầu vì tiếng ồn ào ong ong trong sảnh, muốn tìm một góc không có người ngồi nghỉ một lúc.
“Mày đi đâu đấy?” Anh lớn cực kỳ nhạy bén liếc mắt sang.
Liêu Đình Nhạn trả lời với khuôn mặt thật thà: “Đi giải quyết vấn đề sinh lí.”
Anh lớn: “Đi nhanh rồi về, đừng có chạy lung tung!”
Tuy là tất cả mọi người trong nhà đều cảm thấy cái A của cô rất hữu danh vô thực, khiến họ mất mặt nhưng ra ngoài vẫn sẽ dòm ngó cô kỹ càng, tránh cô bị người khác ăn hiếp. Nói ở một mức độ rộng lớn thì các A với ham muốn bảo vệ bùng nổ trong nhà đều đối xử với cô như một B hoặc O.
Chuồn ra khỏi tầm nhìn của người nhà, Liêu Đình Nhạn ngồi trên một cái bệ cửa bằng đá ở ngoài sảnh tiệc, ở đây khá hoang vu yên tĩnh, cô cuối cùng cũng có thể đờ đẫn ngồi xuống đây thở một hơi dài, tiện thể nơi lỏng cái eo bị siết chặt quá mức.
Vào lúc này, cô phát hiện ở phía cái bóng ở một bên cái cột đá có một người đang đứng yên lặng cách cô khoảng năm bước chân, mặt mũi mờ mịt, dáng người rất cao, chắc cũng là A đến dự tiệc. Hình như anh đã sớm ở đây, cả người u ám nhìn vào khóm hoa bên cạnh. Khóm hoa rất đẹp, hoa màu hồng Lady Forena, mùi thơm rất đặc biệt.
Ờm, ngoài trừ hương hoa, còn có một mùi thịt nướng cực kỳ thơm ngon, cái mùi thơm thịt còn trên vỉ nướng rắc thì là tươm dầu ấy.
Liêu Đình Nhạn nhìn trước ngó sau, thắc mắc đầy đầu, ở đây còn có người nướng thịt hả? Cô nhúc nhích cái mũi, cảm thấy mình tự nhiên lên cơn đói, ai mà ngờ được dạ tiệc này lại chỉ phục vụ rượu nước chứ không có cơm canh, uổng công cô đi bụng không tới, giờ ngửi thấy mùi này, càng ngửi càng đói.
“Bạn có ngửi thấy mùi thịt nướng rất thơm không?” Liêu Đình Nhạn mon men tới bắt chuyện với người bạn cùng đồng cảnh ngộ trốn tới nơi thanh vắng.
Người đó đứng trong bóng tối, không nhìn rõ mặt, nghe thấy trầm giọng nói: “… Thịt nướng?”
Nghe có vẻ không vui lắm, chắc là không thích bị người lạ bắt chuyện. Liêu Đình Nhạn chỉ đành ngậm miệng nhưng người đó lại quay đầu sang nhìn cô một lúc, đột nhiên trầm giọng tặc lưỡi, ném cho cô một món đồ. Liêu Đình Nhạn cúi đầu nhìn, nhận ra là một bông hoa màu đỏ, cô trước giờ chưa từng nhìn thấy loài hoa này, dáng hoa trông như một ngọn lửa bừng cháy, mùi hương thoang thoảng khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Cô lại ngẩng đầu, người trong bóng tối không còn ở đó nữa.
Liêu Đình Nhạn cảm thấy bông hoa đó vừa đặc biệt vừa đẹp đẽ, cầm trong tay không vứt đi, cứ cầm như vậy quay về buổi tiệc, kết cục cả đoạn đường đều có người kinh ngạc nhìn cô.
Đến cả người nhà cũng nhìn cô muốn lòi cả mắt ra ngoài.
Liêu Đình Nhạn: “…?” Ban nãy mình nới đai lưng ra quên thắt lại lộ quần lót bên trong rồi hả? Sao ai cũng nhìn tôi vậy? Cô khó hiểu quan sát dây kéo quần của mình.
“Sao con lại, lại cầm hoa Hỏa Diễm?” Bố Liêu hỏi.
Ban nãy lúc cô trốn đi, Đại Tổng quản Hoàng cung đã xuất hiện, thay Thái tử Điện hạ lựa chọn một trăm người lọt vào vòng hai, mà mỗi người trong số họ đều có một đoá hoa Hỏa Diễm. Đoá trong tay Liêu Đình Nhạn chính là đoá số một trăm lẻ một.
Liêu Đình Nhạn nghệch người, vị lão Tổng quản kia đã đi đến, hỏi cô đoá hoa trong tay từ đâu tới, ánh mắt đầy hoài nghi.
Liêu Đình Nhạn: “Ban nãy ở bên khóm hoa ngoài kia có một người trẻ tuổi cho cháu.” Chắc người kia cũng là một đứa con của trời được chọn trúng nhưng người ta không hề muốn làm Thái tử phi, vậy nên tiện tay vứt đoá hoa này cho cô.
Nói là được “nhường” tư cách chắc không được đâu hả?
Thế nhưng lão Tổng quản cẩn thận xem xét đoá hoa trong tay cô, đột nhiên bật cười, ông hơi khom lưng, lập tức thay đổi sắc mặt, nhã nhặn thân thiện nói: “Ba ngày sau, mời quý cô đây nhất định phải để chúng tôi đến đón cô đến Hoàng cung dự tiệc.”
Liêu Đình Nhạn cứ như vậy vô duyên vô cớ lăn lộn vào được vòng hai, lại bước vào Hoàng cung dưới ánh mắt phức tạp của anh chị em và bố mẹ.
Chắc cô đã tới trễ, lúc vào đã nhìn thấy đám A kia đang vật lộn với nhau, không biết sao bọn họ lại bắt đầu đánh nhau, đánh hết sức kịch liệt.
Đứng giữa vòng chiến là một người đàn ông cao lều khều, tóc đen mắt đen, mặt nhếch nụ cười giễu cợt, mùi thù địch khắp người, đánh cho mỗi người nhào tới một chuỳ lăn ra đất.
Liêu Đình Nhạn đứng cách xa vòng chiến, nghe tiếng ầm ầm vang lên bên kia, kinh hồn bạt vía đứng ngoài quan sát, nghĩ thầm, đcm vầy mới là A thứ thiệt này, đúng là A khủng trong A! Cả cuộc đời này chưa từng gặp A nam nào A tới vậy, cái khí chất này quá tuyệt vời rồi đấy.
Cô trân mắt nhìn vị A khủng kia đánh nằm tất cả mọi người, sau đó xoay xoay cổ tay, sắc mặt u tối nhìn sang người duy nhất còn đứng trong sân là cô. Liêu Đình Nhạn vội vã lùi về sau hai bước: “Tôi nhận thua, đừng đánh.”
Đây có thể là hiện trường tỷ thí tuyển chọn Thái tử phi, hiện giờ tuyển thủ này đã dùng ưu thế tuyệt đối giành được hạng nhất, xem ra vị trí Thái tử phi không còn ai khác ngoài anh ta nữa, cô chỉ tới cho đủ số lượng thôi, đầu hàng tại chỗ vẫn thức thời hơn.
Người bạn kia lại nghe mà không đáp, đi về phía cô.
Liêu Đình Nhạn ngửi thấy một mùi thơm trà chanh mật ong bạc hà theo từng bước anh ta đi tới, cô lập tức cảm thấy hơi khát, hôm nay cô ăn no rồi mới tới, cả dọc đường nắng noi nên cực kỳ có chút nước mát uống.
A khủng tới gần cô hỏi: “Muốn ăn thịt nướng không?”
Liêu Đình Nhạn nhận ra giọng nói này, là người bạn tối đó vứt hoa cho cô!
Liêu Đình Nhạn: “… Không muốn ăn thịt nướng, muốn uống trà chanh mật ong bạc hà, bạn mới uống đúng không, mình ngửi thấy mùi.” Cô rất có ý chí sinh tồn thể hiện sự thân thiện của mình.
A khủng im lặng giây lát, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô tới một cánh cửa: “Vậy thì đi, đi uống cái trà gì đó.”
Liêu Đình Nhạn: “?” Ủa đợi tí?
Người hầu nở nụ cười mở cửa cho họ, ông quản gia đứng sau cánh cửa nói với người bạn A khủng: “Thái tử Điện hạ, người đã chọn xong rồi sao ạ?”
Người bạn A khủng của cô cau có mất tự nhiên kéo kéo cô: “Cứ lấy cô ta đi.”
Liêu Đình Nhạn: “…” Đợi một chút, Thái tử Điện hạ, anh ta là Thái tử?
A khủng động trời là một O.
Liêu Đình Nhạn vô thức quay đầu nhìn đám A bị đánh cho bẹp dí trong căn phòng đằng sau, bọn họ là A giả hả? Cô lại quay đầu nhìn Thái tử Tư Mã Tiêu cao hơn mình, không, bên này có thể là O giả.
Cô cùng Thái tử Điện hạ uống trà chanh mật ong bạc hà như đang mộng du từ đầu tới cuối, vị Thái tử Điện hạ kia uống chút trà, mặt mày chê bai: “Mùi vì gì thế này, gu của cô sao vậy?” Nói thì nói vậy đó mà cũng uống hơn phân nửa một ly siêu to khổng lồ.
Liêu Đình Nhạn lại được người đưa về nhà, ông quản gia nhã nhặn thân thiện nói với cô, chỉ cần độ xứng đôi của cô và Thái tử Điện hạ đạt từ 60% trở lên, cô sẽ trở thành Thái tử phi.
Tối hôm đó, cô nhận được tin tức, độ xứng đôi của cô và vị Thái tử Điện hạ kia là 100%.
Người mẹ đa sầu đa cảm và dịu dàng như nước của Liêu Đình Nhạn xỉu ngay tại chỗ.
Liêu Đình Nhạn: … Chấn động mẹ tôi.
Độ xứng đôi thần kỳ này không chỉ làm bật hồn người nhà họ Liêu mà còn chấn động cả nước. Hoàng thất đã ba trăm năm nay chưa xuất hiện độ xứng đôi nào cao tới vậy, độ xứng đôi cao tới mức này, chứng tỏ hai người họ cực kỳ thích hợp, cái kiểu mà chỉ cần gặp nhau là dính tiếng sét ái tình từ cái nhìn đầu tiên, đem lòng cảm mến từ cái nhìn thứ hai, định tình từ cái nhìn thứ ba ấy.
Liêu Đình Nhạn: “…” Hả, có hả? Tôi với anh Thái tử Điện hả mặt mày hầm hố đó có xảy ra tình huống thiên lôi câu địa hoả gì hả?
Cô ngờ nghệch hồi tưởng tới hai lần gặp gỡ với Điện hạ Tư Mã Tiêu, suy xét lại thì nhận ra mùi thịt nướng mình ngửi thấy trong lần gặp thứ nhất với mùi trà chanh mật ong bạc hà trong lần gặp thứ hai chính là mùi Pheromone của vị Điện hạ đó. Ủa mà không, Pheromone nhà ai mà còn biết đổi mùi nữa?
Lần thứ ba gặp mặt, Liêu Đình Nhạn ngửi thấy mùi Pheromone của Thái tử Điện hạ là mùi cookie bơ. Có thể là vì họ gặp nhau vào lúc trà chiều, lúc này cô không đói cũng không khát, chỉ có hơi thèm ăn bánh quy mới ngửi thấy mùi Pheromone như thế này.
Cô không biết vấn đề là ở mình hay ở Tư Mã Tiêu, cũng có thể là hai người họ đều có vấn đề, cũng như cô không ngửi thấy mùi Pheromone của những O khác vậy.
Tư Mã Tiêu ngồi đối diện cô, đang phê một chồng công văn chính trị, tờ giấy phát ra tiếng xoẹt xoẹt nặng nề dưới ngòi bút của anh, cứ như sắp rách tới nơi.
“Ăn gì.” Anh không thèm quay đầu, hình như chỉ nói đại vậy.
Liêu Đình Nhạn nói lời từ con tim: “Cookie bơ.”
Hôm nay là mùi này sao? Tư Mã Tiêu ngừng bút: “Sao cô chỉ nghĩ tới ăn vậy?”
Nói vậy nhưng vẫn gọi cookie cho cô, đúng là ngon cực, cô ăn cả buổi chiều, ăn no rồi lại muốn kiếm chỗ đánh một giấc.
Liêu Đình Nhạn rất tò mò Tư Mã Tiêu ngửi thấy mùi Pheromone của mình như thế nào, sau đó thì bọn họ kết hôn, đến Sao Y-2 hưởng tuần trăng mật, Tư Mã Tiêu mới trả lời cô vấn đề này.
“Mùi của gió.”
Gió cũng có mùi hả?
Anh ôm cô ngồi trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời sao mênh mông bên ngoài: “Gió đêm nay mang hương hoa.”
Đây là một câu trả lời rất lãng mạn, lãng mạn đến không giống anh Thái tử bạo lực ngày thường lắm.
Sau đó Liêu Đình Nhạn nói: “Đêm nay anh có mùi tôm đất thơm cay.”
Tư Mã Tiêu: “…”
Anh bật nội tuyến, vô cảm căn dặn: “Mang tôm đất thơm cay tới cho Thái tử phi.”
Tôm đất được mang tới, Tư Mã Tiêu chỉ vào đĩa tôm thơm nức mũi: “Nhìn thấy đĩa tôm đất này rồi chứ?”
Liêu Đình Nhạn: “Nhìn thấy rồi!”
Tư Mã Tiêu: “Có đổ bỏ cũng không cho em ăn.”
Liêu Đình Nhạn: “…” Độ xứng đôi cũng chúng ta là 100% thật hả? Có phải máy móc gặp sự cố tính sai rồi không?
Sau đó lúc ở trên giường Liêu Đình Nhạn vẫn không thể nào tập trung, nhìn mặt anh chảy nước miếng, Tư Mã Tiêu suýt nữa hoài nghi mình chỉ là một con tôm đất thơm cay khổng lồ, anh tối tăm mặt mày khoác áo ngồi dậy: “Đi ăn tôm đất của em đi!”
Cuối cùng anh Thái tử Điện hạ sắp tới rìa bùng cháy vẫn phải ngồi xuống ăn với cô hai đĩa tôm đất mới hả giận.
Liêu Đình Nhạn thấy ở bên cạnh Thái tử Điện hạ mình không giống một A, giống một O hơn, nói thật, cô cảm thấy trên đời này không có O nào có thể A hơn Thái tử Điện hạ được nữa, có khi A mà A hơn anh còn không có.
Không chỉ cô nghĩ vậy, hình như mọi người trong Hoàng cung đều đối xử với Thái tử Điện hạ như một A, ở bữa tiệc thường xuất hiện các A vô thức tụ tập gần lãnh tụ Thái tử Điện hạ, bằng lòng phục vụ Thái tự Điện hạ mạnh mẽ từ tận đáy lòng, một nhóm các phu nhân O dịu dàng sẽ tự nhiên đến cạnh nói chuyện gia đình với Liêu Đình Nhạn.
Đợi lúc Thái tử Điện hạ hậm hực tới kéo cô đi từ trong đám O, mọi người mới hoàn hồn… Ấy, đúng rồi, O chúng tôi đáng lẽ phải nhập bọn với Thái tử Điện hạ chứ?
Các O tính tình hiền lành lại thích chăm sóc người khác nhìn Thái tử mặt nặng mày nhẹ: Không dám không dám, sợ rồi.
Liêu Đình Nhạn về nhà thăm gia đình, mẹ Liêu lo lắng nắm lấy tay cô: “Con của tôi, gả cho Thái tử Điện hạ lâu vậy rồi con còn chưa mang thai, biết làm sao đây.”
Liêu Đình Nhạn: “…”
Liêu Đình Nhạn: “… Mẹ, con là A, con không mang được.”
Mẹ Liêu đột nhiên hoàn hồn: “Đúng rồi ha! Con mới là A mà!”
Về lại Hoàng cung, Liêu Đình Nhạn ôm một đĩa thịt bò khô nói với Tư Mã Tiêu: “Chúng ta nhất định phải sinh người kế tục sau?”
Tư Mã Tiêu cau mày khó chịu xử lý công vụ: “Em hóng có thai hả?”
Liêu Đình Nhạn: “…” Hay ghê, tới tự Thái tử Điện hạ còn chưa giác ngộ.
Cô ăn mấy miếng thịt bò khô, Thái tử Điện hạ cuối cùng mới nhớ ra, anh nhìn cô, đột nhiên sầm mặt xuống. Liêu Đình Nhạn ngồi trên ghế xoay đong đưa chân, ôm thịt bò khô cót két cách xa anh ba mét.
Liêu Đình Nhạn: “Nhoàm nhoàm nhoàm.”
Tư Mã Tiêu gọi điện thoại cho Viện Nghiên cứu Khoa học: “Bây giờ, lập tức, nhanh chóng chế tạo ra tử cung nhân tạo!”
Viện Nghiên cứu Khoa học: “Thái tử Điện hạ, điều này không phù hợp với điều 321 pháp luật nước ta, hơn nữa chúng tôi là Viện Nghiên cứu Khoa học, không nghiên cứu được mấy chuyện này, đúng ra phải tìm Viện Nghiên cứu Sinh học…”
“Bíp”
Anh gọi cho Viện Lập pháp: “Ta muốn sửa đổi luật, bỏ điều số 321 cho ta!”
Viện Lập pháp: “Hả? Thái tử Điện hạ, điều này không phù hợp với quy trình…”
Sau đó, ai cũng không biết người thống trị cả đời độc tài đã sửa đổi vô số luật pháp đó đã thể hiện sự độc tài lần đầu tiên chỉ vì không muốn sinh con.
Nhiều năm sau có phóng viên may mắn được phỏng vấn Hoàng thất, vị Hoàng hậu duy nhất cả đời của vị Hoàng đế độc tài đó được mời phát ngôn.
“Tất cả con cái của người đều được sinh ra nhờ vào tử cung nhân tạo, xin hỏi người có cảm nghĩ gì?”
Liêu Đình Nhạn: “Cảm ơn đã hỏi, ta thấy cũng không tệ.”
“Cảm tạ Bệ hạ của ta đã cho nghiên cứu ra tử cung nhân tạo chứ không phải A sinh con thế nào.”
“Vậy thì không biết có thể cho hỏi, rốt cuộc thì Pheromone của Đại Đế có mùi vị gì ạ? Câu hỏi này đã khiến người dân thắc mắc rất nhiều năm rồi.”
Liêu Đình Nhạn: “Dù là khi nào ở đâu, đều là mùi vị mà ta yêu nhất.”
(Mẩu chuyện ngắn ABO – Kết thúc)