[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 81: Kết thúc mạch truyện chính
Chương 81: Kết thúc mạch truyện chính
Tư Mã Tiêu làm hoàng đế cực kỳ chỉ cho có lệ, giống như lúc làm sư tổ thiên hạ ấy, hoàn toàn không giống một sư tổ, ngược lại còn giống một đại ma đầu bên phía phe địch. Thấy trước kia hắn làm Từ Tạng Đạo Quân thì làm sập cả Canh Thần Tiên Phủ, làm Ma Chủ Ma Vực thì gần như giết hết hơn nửa Ma Chủ với Ma Tướng của Ma Vực, Liêu Đình Nhạn cũng không trông mong gì hắn làm hoàng đế cho đành hoàng nữa, dù gì mọi thứ đều có cô… có các Ma Tướng của cô trông coi, tuyệt đối không có chuyện gì lớn.
Nạn tuyết ở phía Nam đột nhiên được giải quyết, trận ôn dịch xuân tới còn chưa kịp bùng nổ với quy mô lớn, vừa báo cho Bệ hạ liền biến mất không tăm hơi. Các Ma Tướng không giỏi đối phó với ôn dịch, bọn họ chỉ giỏi lan truyền ôn dịch và quỷ linh xác sống chế tạo thảm án, vì vậy việc này đành nhờ cậy một số người ở Tu Tiên Giới, Thanh Cốc Thiên cũng có giúp sức.
Nhận được lời mời của Ma Vực đến tất nước nơi người phàm sinh sống giúp những người bình thường đánh đuổi ôn dịch, những người tu tiên vừa làm việc vừa có chút bốc khói.
Chúng tôi là người tu tiên chính phái đấy! Sao phải cùng Ma Vực cứu rỗi thế giới?! Ủa mà không, sao Ma Vực phải cứu rỗi thế giới? Chúng tôi tu tiên hay bọn họ tu tiên?
Sau khi chuyện này giải quyết thích đáng xong, khắp nơi đều lan truyền mấy lời đồn rằng Bệ hạ được mệnh trời bảo về, nói hắn có thể mời tiên nhân hạ phàm cứu giúp.
Một đám thần tử trước kia vừa sợ hãi vừa âm thầm chán ghét Tư Mã Tiêu không biết vẽ ra những gì trong đầu mà càng ngày càng kinh hãi Tư Mã Tiêu hơn, đến nổi hai ba năm nay Tiểu Điện hạ không lớn lên là vì lý do gì cũng không dám đi hỏi.
Có một lời đồn như đúng rồi dấy lên giữa các cung nhân, bảo rằng trong một đêm mưa gió bão bùng, cung điện của Tiểu Điện hạ từng xuất hiện một cái bóng to lớn trong như con rắn, gần như quấn chặt lấy toàn bộ cung điện.
“Rắn cái gì, đó chắc chắn là rồng!”
“Đúng đúng, Tiểu Điện hạ là Thái tử một nước, đương nhiên có Chân Long chi khí!”
Tư Mã Tiêu hoàn toàn không để tâm những chuyện này, hắn và Liêu Đình Nhạn không thường sống trong cung. Liêu Đình Nhạn dù chỉ nằm liệt cũng thích nằm ở nơi phong cảnh tuyệt đẹp, cơm canh ngon lành, bởi thế cô sống một nơi được một thời gian thì luôn cứ phải tìm một nơi các ở tạm, thường cứ nửa năm hoặc một năm đổi một lần, đã phần đều tùy theo tâm trạng.
Đây chắc có lẽ là ước mơ du lịch của cá muối, nói đi là đi ngay, muốn đi đâu thì đi đó nhưng dù đi đâu cũng phải nằm liệt.
Về hành vi vứt bé Na một mình trong vương cung, Liêu Đình Nhạn ban đầu còn có chút áy náy, Tư Mã Tiêu lại nói: “Để nó ở đó đi, làm hoàng đế một khoảng thời gian tốt cho nó về sau, làm hoàng đế mười mấy năm là biết nói chuyện.”
Số kiếp ở vương triều nhân gian tất nhiên có điểm không giống với số kiếp ở Tu Tiên Giới. Ông lớn Tư Mã Tiêu một thân một mình dùng nhưng cách thức đối kháng khác nhau để cho đạo lữ với lâu la ăn cho lên cấp vùn vụt.
Tên đàn ông đáng sợ Tư Mã Tiêu này cứ như phim kinh dị!
Bệ hạ không biết từ lúc nào đã nhớ ra mình thật ra không có con giai, lại vẫn nuôi rắn đen như con giai, cảnh tượng hắn tự vả mặt sau khi nhớ lại tất cả mà Liêu Đình Nhạn muốn xem không hề xuất hiện.
Cô có hơi thất vọng, tiểu Bệ hạ biến lại thành sư tổ khốn khiếp xong thì càng lúc càng làm ra vẻ, cô hoàn toàn không nhìn ra được hắn có thẹn quá hoá giận hay không, đến thần giao cũng không cảm nhận được, chỉ cảm nhận được toàn những thứ cô ngại nói ra.
Gần đây Tư Mã Tiêu dễ chịu hơn nhiều, không còn cái cảm giác thù hằn lúc nào cũng có thể âm thầm bộc phát của sư tổ, Liêu Đình Nhạn cảm thấy chuyện này có liên hệ rất lớn tới việc chất lượng giấc ngủ được tăng cao của hắn, có thể thấy ngủ đủ giấc quan trọng thế nào đối với việc duy trì tâm trạng vui vẻ, đến cái tật cáu kỉnh mà cũng dần trị được.
Gần đây bọn họ đã đến khu phía Tây ở khá rìa khu vực tu tiên mà trước kia chưa từng đặt chân tới, nơi này có mấy ngàn ngọn núi lớn nối liền nhau, có mây mù và mưa ẩm ướt quanh năm, còn có vô số biển rừng và món ăn ngon không kể siết. Linh khí ở đây không dày, còn kém hơn chút so với Ma Vực nhưng có vài tộc tu tiên đặc trưng, bọn họ không tu thuật pháp Ngũ Hành chính thống mà là Linh Vu Thuật.
Liêu Đình Nhạn đến đây để ăn nấm nướng, thế nhưng ăn được một bữa nấm xong lại hơi khó chịu trong người, toàn thân nóng lên. Cô nằm trên giường nghi ngờ cuộc đời, cảm thấy có phải là mình đã trúng độc nấm rồi không, nhưng mà cô đã là nhân vật có máu mặt rồi, còn trúng độc nấm cỏn con như vậy được sao? Nghe không hề tu tiên luôn ấy!
Sau đó ngủ một giấc dậy, nhìn thấy dưới người mình có thêm một cái trứng.
Liêu Đình Nhạn hoang mang nhìn món đồ trong tay mình: “…” Trứng?
Đợi chút, cái trứng này, cái trứng có hoa văn đỏ này là gì? Tư Mã Tiêu nhân lúc mình ngủ nhét vào chọc mình chơi đấy hả?
Tư Mã Tiêu đúng lúc lúc bước vào, Liêu Đình Nhạn cầm cái trứng nóng ấm trong tay giơ về phía hắn ra hiệu: “Trứng của ngài này, lấy đi đi.”
Tư Mã Tiêu cầm quả trứng nhìn một lúc, ngồi bên giường tung tung: “Nàng với ta sinh đấy hả?”
Liêu Đình Nhạn: “Hả, hai con người sao lại sinh ra một quả trứng.” Tỉnh đi, ngài hoàn toàn không phải Xà yêu! Đẻ không ra trứng đâu!
Cô vẫn nghiêng về cách nghĩ là cái tên Tư Mã Tiêu này nhây với mình, cái tên gần đây nghịch không có vừa gì.
Tư Mã Tiêu nhìn tỉ mỉ cái trứng, bỗng nhiên gõ vào vách tường bên cạnh. Liêu Đình Nhạn đứng tim, buột miệng nói: “Trứng của ta!”
Vừa nói xong thấy sai sai lại sửa lại: “Trứng của ngài!”
Cái trứng kia chưa bị đập nát, vẫn còn hình trứng nguyên vẹn.
Tư Mã Tiêu: “Hay là nàng ấp thử xem ấp ra được gì?”
Liêu Đình Nhạn không dễ dụ như trước nữa, nghe mà nghi ngờ, cảnh giác nhìn hắn: “Ngài biết thứ bên trong là gì rồi chứ gì?”
Tư Mã Tiêu bật cười, nằm bên cạnh cô, tiện tay ném trứng vào trong cổ áo cô. Liêu Đình Nhạn cảm nhận được quả trứng ấm nóng lộc cộc rơi xuống bụng, lập tức móc ra nhét vào người Tư Mã Tiêu: “Ngài muốn ấp thì tự đi mà ấp! Ta không làm!”
Tư Mã Tiêu bắt lấy tay cô, ôm luôn cả cái trứng kia: “Nếu đã như vậy thì nướng lên ăn luôn đi.” Trong lúc nói, bàn tay hắn xuất hiện một ngọn lửa trong suốt ánh lam, phủ lấy cả tay Liêu Đình Nhạn và quả trứng kia.
Liêu Đình Nhạn: “Đợi đã!” Cái gì mà nói cái là đốt liền vậy, lỡ đâu bên trong có vật sống thật thiêu chết rồi biết làm sao!
Quả trứng trong tay cô đã bị thiêu nứt ra.
Bên trong nở ra một ngọn lửa đỏ, vừa xuất hiện là mắng: “Má nó, cái đôi đạo lữ lòng lang dạ sói các ngươi lại muốn hành ông đây! Ông đây đúng là xúi quẩy tám đời mới bị ép đi theo các ngươi!”
Không ngờ lại là đốm lửa nhỏ chửi thề! Đúng là lâu quá không gặp.
Liêu Đình Nhạn còn nghĩ nó đã sớm bị Tư Mã Tiêu luyện hóa mất hết ý thức năm đó rồi cơ chứ, dù gì cũng gần hai mươi năm rồi, có có được linh hỏa nhưng lại chưa từng nghe thấy tiếng chửi thề cục súc của nó.
Cô vô thức nhìn sang Tư Mã Tiêu, nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền biết hắn nhất định đã sớm biết chuyện này. Những chuyện tên đàn ông này không nói với cô không chỉ một hai chuyện. Cái chuyện đáng tức nhất là gì? Hắn không phải cố ý giấu giếm, chỉ là cảm thấy chuyện này không đáng nói, không biết cả ngày nghĩ gì trong đầu.
Vì thế nên thường thì cô đụng tới chuyện gì mới biết chuyện đó. Không biết hắn còn có thể dành ra được “bất ngờ” gì.
Liêu Đình Nhạn tóm chặt ngọn lửa ríu rít, vứt vào người Tư Mã Tiêu: “Cái chuyện gì đây.”
“Linh hoả vốn dĩ có thể xuất hiện ly thể.” Tư Mã Tiêu gảy ngọn lửa chửi thề ra chỗ khác: “Chứng tỏ hiện giờ nàng đã hoàn toàn dung hợp được linh hoả.”
Dù gì Liêu Đình Nhạn cũng không phải huyết mạch Phụng Sơn, Năm đó hắn cưỡng ép cho cô kế thừa linh hoả cũng không dễ dàng gì, việc này cần một quá trình dung hợp lâu dài, trong dự tính của hắn thì đúng ra phải khoảng ba mươi năm. Có điều mấy năm nay bị linh hoả của hắn dẫn dắt, hoàn thành dung hợp sớm hơn dự tính.
Linh hoả dính trên một bên gối ngọc, hình như đã nén giận lâu lắm rồi, cũng lớn mật hơn nhiều, lớn tiếng nói: “Họ Tư Mã kia, ngươi có lương tâm không! Uổng công ta theo ngươi nhiều năm như vậy, ngươi vì một nữ nhân khác mà bỏ ta không thương tiếc, ngươi nhìn xem ta bây giờ bị rút nước thành cái bộ dạng gì rồi, Tư Mã gia các ngươi…”
Sao mà nghe sai sai vậy?
Liêu Đình Nhạn: “Tôi làm phiền hai người quá, cáo từ.”
Cô đã hiểu ra, trước kia cô có được linh hoả nhưng không thể tuỳ ý sử dụng như Tư Mã Tiêu, còn tưởng đâu là mình không có huyết mạch Phụng Sơn nên uy lực của linh hoả mới giảm xuống, bây giờ xem ra là vì chưa dung hợp hoàn toàn. Giờ đây hoàn toàn dung hợp linh hỏa, cô lại ngộ ra rất nhiều điều, cảm thấy sức mạnh trong người mình lại tăng mạnh hơn nữa.
Liêu Đình Nhạn: “…” Đột nhiên hiểu ra lúc đó Tư Mã Tiêu đã nghĩ thế nào.
Trước tiên thì dọa những kẻ cầm đầu có thể đảm đương của Ma Vực và Tu Tiên Giới sợ mất mật, sau đó cho cô giao diện linh hoả loè thiên hạ, đợi đến lúc cô dung hợp linh hỏa hoàn toàn, uy danh hắn để lại chắc cũng không còn làm những kẻ mưu mô kinh sợ được nữa, thế nhưng lúc đó cô đã hoàn toàn dung hợp linh hỏa, cũng không có gì để sợ nữa hết.
Hắn sắp xếp thật sự rất chu toàn, còn chu toàn hơn cô vốn nghĩ.
Liêu Đình Nhạn giữ lấy ngọn lửa chửi thề không ngớt, thu nó lại vào trong rồi nằm lại trên giường. Con người Tư Mã Tiêu sao lúc nào cũng làm người ta vừa cảm động vừa giận hết vậy?
Tên tổ tông thích giày vò người khác!
Cô không lên tiếng, Tư Mã Tiêu liếc nhìn cô, kéo kéo tay áo, chìa cổ tay ra trước mặt cô. Liêu Đình Nhạn phối hợp mở miệng, cắn một phát lên cổ tay hắn.
“Hết giận rồi à?”Tư Mã Tiêu sờ lên dấu răng, dựa vào độ sâu để xác định độ giận lần này, chỉ là giận bình thường thôi.
“Ừ” Liêu Đình Nhạn cảm thấy nếu lần nào cũng giận Tư Mã Tiêu vì mấy chuyện này, sớm muộn gì cô cũng thành cái khinh khí cầu bị thả trôi, hơn nữa giận mệt lắm, một lần còn được, thêm mấy lần chịu không nổi, vậy nên thôi kệ đi, giận tí cho có lệ thôi.
Khi không hai người lại thành ra cái cách thức như vậy. Liêu Đình Nhạn có dấu hiệu tức giận, Tư Mã Tiêu bèn nhấc tay đưa ngón tay cho cô cắn xả giận, còn không thì để cô tự chọn chỗ cắn tuỳ thích.
Có một nhúm tóc của hắn bị cô cắn cho lỉa chỉa, giờ còn đang đung đưa dưới đuôi tóc hắn, lâu lâu hắn sẽ lấy ra xem.
Liêu Đình Nhạn hết tức, ngồi dậy kiếm đồ ăn, đồ ăn ngon là một phần quan trọng trong cuộc đời Liêu Đình Nhạn, vì thế mà cô không tiếc mai danh ẩn tích chạy đến đây, tất nhiên là không thể chỉ ăn có một bữa.
Đồ ăn ngon còn chưa ăn thì trước tiên đã gặp một em gái chua ngoa, để ý sắc đẹp của Tư Mã Tiêu mà gây nhau với Liêu Đình Nhạn ngay trên phố.
Liêu Đình Nhạn: “…” Mình không có giỏi cãi nhau.
Vì thể cô thả ra ngọn lửa đã nén chửi thề rất lâu, tuy là lượng từ vựng mắng chửi của ngọn lửa này không nhiều nhưng ai nấy cũng đều biết tiếng con nít chói chang với tiếng khóc lóc oán than nói năng vô lý có thể đánh thắng mọi trận mắng. Em gái muốn rù quến Tư Mã Tiêu tối màu bịt tai chạy mất.
Liêu Đình Nhạn ngồi đó ăn hai xiên nướng xong, cảm thấy quả thật không uổng một chuyến đi tới nếm thử mùi vị đặc biệt này.
Nam nữ ở đây đều nhiệt tình lạ thường.
Trên đường về, Liêu Đình Nhạn bị một tên đàn ông ngỗ ngược mặt đầy dầu mỡ rù quến. Trai gái ở đây rù quến người ta đều toàn chửi thắng đánh thắng rồi cướp về ngủ chung luôn mới tính, vậy nên thật ra Liêu Đình Nhạn đã nhận được lời mời thách đấu của nam tử đó, có điều y còn chưa nói xong thì đã bị thiêu thành tro trước mặt Liêu Đình Nhạn.
Liêu Đình Nhạn: “…” Cô nghe thấy tiếng hét chói tai và đám người chạy loạn ở xung quanh.
Nhìn thấy Tư Mã Tiêu bên cạnh nhúc nhích ngón tay.
Hắn cười lạnh, cái mùi thù địch lâu ngày không gặp lại dâng lên, lửa bập bùng khắp người.
— Giống y như đại ma vương lửa phóng ra biển lửa trên Tam Thánh Sơn năm đó. Còn tưởng đâu là hắn hết nóng rồi, giờ coi bộ chắc là lầm rồi.
Đại Ma Vương huyền thoại của Tu Chân Giới lại có người kế truyền.
Liêu Đình Nhạn: “Tổ tông! Mau tém bớt bản lĩnh lại đi! Để ta, để ta được không!”
Sau đó, Đại Ma Vương trong truyền thuyết biến thành hai tên.
Liêu Đình Nhạn: “…” Oan ức quá, toàn là Tư Mã Tiêu bêu xấu ta.
Ly hôn là không ly được rồi, chỉ đành để hắn bêu xấu cả đời.
(Kết thúc mạch truyện chính)
Lời người dịch:
Còn bốn phiên ngoại nữa là ABO, Ma cà rồng, Người cá và Vườn trường, phiên ngoại hoàn toàn không liên quan tới mạch truyện chính, khuyên những bạn còn chưa dứt được mạch chính khoan hãy đọc ngoại truyện.