[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 80: Đây là ngọn lửa nàng thắp lên cho ta

Chương 80: Đây là ngọn lửa nàng thắp lên cho ta 

Liêu Đình Nhạn nửa đêm đột nhiên giật mình thức giấc, nhìn cành đào cắm trong bình hoa bên giường, đưa tay lay tỉnh Tư Mã Tiêu ở bên cạnh, chấn động hỏi: “Ngài nhớ cả rồi mà còn bắt ta biến thành rái cá cho ngài xem?! Còn giả làm Xà yêu chọc ta vui?!”

Tư Mã Tiêu không mở mắt, đặc giọng suỵt một tiếng. Hắn kéo Liêu Đình Nhạn về giữ trong lòng ngực mình, an ủi vỗ lưng cô, vùi mặt vào đầu cô.

“Tư Mã Tiêu: “Ngủ đi.”

Liêu Đình Nhạn điên cuồng lắc đầu, vung tóc đầy mặt Tư Mã Tiêu, cuối cùng cũng làm hắn tỉnh dậy. Hắn chỉ đành bỏ Liêu Đình Nhạn ra, nằm liệt ra trên giường, nắn nắn sống mũi, liếc xéo cô.

Liêu Đình Nhạn: Hà, nửa đêm lắc cho thiên hạ dậy đúng là đã ghê. Nhìn thấy chưa, không phải là không báo thù mà là chưa tới lúc thôi.

Tư Mã Tiêu: “Hay nàng… ngồi trên người ta mà lắc này?”

Liêu Đình Nhạn phát ra âm thanh ghét bỏ: “Hứ– Ai mà muốn cuộn trải giường chứ*!”

(*) từ lóng chỉ “make love”

Tư Mã Tiêu ngồi dậy: “Được thôi, vậy để ta.” Hắn đột nhiên nhào tới Liêu Đình Nhạn, giữ cô trên giường rồi cuộn mấy vòng.

Liêu Đình Nhạn: “!!” Làm cái mẹ gì vậy!

Cuộn mấy vòng ngừng lại, Liêu Đình Nhạn thổi phù tóc trên mặt, cảm thấy Tư Mã Tiêu không biết đầu óc có bị gì không? Nửa đêm nửa hôm cuộn trải giường?

Liêu Đình Nhạn: “Cho hỏi ngài đang làm gì vậy?”

Tư Mã Tiêu: “Tất nhiên là cuộn trải giường rồi.”

Liêu Đình Nhạn nhớ tới sự kiện “sờ cá” rất lâu về trước, vẻ mặt lập tức có chút hung dữ, cô dùng sức ôm lấy eo Tư Mã Tiêu cuộn tới lui: “Được, cuộn đi này!”

Cung nhân gác đêm bên ngoài nghe thấy động tĩnh nửa đêm, vẻ mặt lộ ra vẻ tuyệt diệu, Bệ hạ với Quý phi… chậc chậc chậc, hơi bị kịch liệt luôn á.

Hai người cuộn mấy vòng như đang đùa nghịch, cuộn rơi cả trải giường mền gối ra đất, Liêu Đình Nhạn đập đầu trúng kệ giường, Tư Mã Tiêu đưa tay chặn trên tường, màn trò chơi con nít này ngừng lại, hắn đưa tay giữ chặt sau đầu Liêu Đình Nhạn, cúi đầu hôn lên mặt cô: “Được rồi, ngủ được chưa?”

Liêu Đình Nhạn: “…” Ban nãy mình vừa mới làm gì? Sao bây giờ mỗi lần tức giận lại bị hắn làm cho thành tấu hài, con người này có độc hả?

Nhìn thấy vẻ mặt cô, Tư Mã Tiêu mỉm cười, Liêu Đình Nhạn cảm nhận được lồng ngực hắn rung rung, thấy mũi ngứa ngứa bèn xích tới cạ vào ngực hắn.

Cạ xong lại phát hiện vẻ mặt Tư Mã Tiêu có gì đó sai sai. Ngón tay hắn vuốt đến tà áo cô kéo ra, cạ vào cô: “Được thôi, lát nữa rồi ngủ.”

Sau đó hai người lại cuộn trải giường theo một nghĩa khác. Không giống với cái màn đạp chăn tung gối lật tung khắp nơi như ban nãy, lần này yên lặng lại triền miên. Những lúc thế này, Liêu Đình Nhạn sẽ nghi ngờ trước kia Tư Mã Tiêu có phải là Xà yêu hay không, sự quấn quít âm thầm mà gắn chặt khiến người ta run rẩy nghẹt thở.

“Hít–” Cô hít sâu một hơi, bấu chặt lấy vai Tư Mã Tiêu, nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng cười khe khẽ của Tư Mã Tiêu bên tai.

“Ta nhớ lại rồi thì có liên quan gì đến chuyện ta muốn xem rái cá đâu?”

Liêu Đình Nhạn: “…” Bóp mông hắn!

Sau đó Liêu Đình Nhạn lần nữa hỏi hắn đã nhớ ra bao nhiêu rồi, Tư Mã Tiêu chỉ nói: “Những gì nên nhớ đều nhớ cả rồi.”

Liêu Đình Nhạn không hỏi lại nữa, chỉ đi theo hắn như cái bóng, Tư Mã Tiêu đi đến đâu, cô đi đến đó. Đôi lúc Tư Mã Tiêu sẽ cố tình ra ngoài một mình, sau đó lại nhàn hạ nhìn cô vội vã chạy đi tìm.

Liêu Đình Nhạn: “Tổ tông! Đừng có đi xa ta quá!”

Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt “Thật hết cách với con tiểu yêu tinh bám người nhà nàng” của Tư Mã Tiêu, Liêu Đình Nhạn liền thấy bực bội như rớt dâu, không nhịn được nhìn hắn la lối: “Tổ tông! Ngài tự giác chút đi được không!”

Không ngờ Tư Mã Tiêu lại rất thích nhìn dáng vẻ cá muối quạu quọ của cô, nhìn đã rồi mới hỏi: “Tự giác gì cơ?”

Liêu Đình Nhạn đúng là bị hắn chọc cho tức bốc khói, hậm hực bước nhanh tới, cô vừa định mở miệng nói, Tư Mã Tiêu đã bế cô lên, bế kiểu vòng quanh đùi nhấc lên ấy, Liêu Đình Nhạn suýt nữa thì chúc ngược người xuống. Cô nhích tới trước nằm ườn trên người Tư Mã Tiêu, bị hắn ôm lên bậc thêm dày tuyết đằng trước.

Liêu Đình Nhạn chỉ cáu bẳn ba giây rồi khôi phục nguyên trạng ôm lấy vai hắn: “Ngài không sợ chút nào sao?”

Tư Mã Tiêu ôm cô quay về theo đường cũ, bước đi bình thản: “Có gì đáng sợ đâu.”

Liêu Đình Nhạn im lặng rất lâu, lẩm bẩm như tự nói với mình: “Lúc ban đầu ngài bị giam trên Tam Thánh Sơn, sau đó ngài có thể thoát khỏi giam lỏng, e là bỏ ra cái giá không nhỏ, lúc đó ta vẫn chưa hiểu nhưng sau này thì hiểu rồi.”

“Lần đó chúng ta rời khỏi Canh Thần Tiên Phủ, ngài suýt nữa đã chết rồi, viên đan dược kia hiệu quả thật sự quá tốt, bây giờ nghĩ lại thứ có thể hoàn toàn chữa lành tổn thương của ngài như thế e là phải trả giá, cái giá đó là gì vậy?”

“Sau đó ngài như đã giết hết tất cả người tộc Sư thị, còn có biết bao nhiêu tu sĩ cao cấp của Canh Thần Tiên Phủ, để giết họ, ngài lại đã phải hy sinh gì? Có phải linh hoả của ngài đã bắt đầu mất khống chế từ lúc đó không? Mấy năm ở Ma Vực, ai cũng nói ngài thích tàn sát, thường xuyên vô duyên vô cớ thiêu đốt người khác thành tro, đó là vì lúc đó ngài đã không cách nào khống chế được rồi phải không?”

Con người hắn dù đau sắp chết, bị thương sắp chết cũng không muốn người khác nhìn thấy dù chỉ một chút, lúc nào cũng phải thể hiện dáng vẻ kẻ chiến thắng.

“Ngài từng nói với ta, ngài nói ông trời muốn diệt cả tộc Tư Mã, ngài chính là người cuối cùng, vì vậy ngài nhất định sẽ chết.”

Hắn từng vùng vẫy, cuối cùng lựa chọn mang sinh mạng của mình cho cô. Tự hy sinh hình như có chút không giống với hắn nữa.

“Ngài vốn đã phải chết rồi, là ta, là ta cưỡng ép kéo thần hồn của ngài về, khổ ải của ngài đáng lẽ đã chấm dứt từ mười bảy năm trước rồi…”

Nếu là như vậy, hắn sẽ không trở thành Bệ hạ bây giờ, sẽ không có một quốc gia thương tích đầy mình như bây giờ, sẽ không gặp phải những tai ương trời giáng không ngừng nghỉ. Nếu chỉ như vậy, cô có thể bảo vệ hắn, thế nhưng khi hắn lại lần nữa bước chân vào con đường tu tiên, một Tư Mã Tiêu không có linh hỏa và huyết mạch tộc Tư Mã còn có thể đối kháng với đất trời nơi đây không?

Cô còn có thể bảo vệ hắn trước “hình phạt của trời” không? Nếu không bảo vệ được hắn, sao cô có thể nhìn hắn khổ sở vùng vẫy trên thế gian này.

“Tư Mã Tiêu… ta rất vô dụng, cho dù ngài trăm phương ngàn kế để linh hoả lại cho ta, ta cũng không thể lợi hại như ngài, ta sợ ta không bảo vệ được ngài. Nếu ta cưỡng ép giữ ngài lại chỉ để ngài đau đớn chết đi lần nữa, vậy thì sao ta phải gượng ép?” Vì thế chỉ có mấy chục năm bình an vui vẻ này thôi không được sao?

Cô càng nói càng thấp giọng.

Tư Mã Tiêu ôm cô bước lên bậc thềm đá, đột nhiên bật cười ra tiếng.

Liêu Đình Nhạn: “…” Ông coi cái không khí bi thương này đi, những lúc thế này đừng có cười được không? Tôn trọng trái tim đau khổ của tôi được không?

Tư Mã Tiêu: “Nàng nhầm mất một chuyện.”

Liêu Đình Nhạn: “Cái gì?”

Tư Mã Tiêu: “Nếu ta đã chắc chắn với quyết định hồn phi phách tán, nàng không thể nào “cưỡng ép” giữ lại thần hồn của ta.”

Liêu Đình Nhạn sững sờ rồi giật mình nhận ra, cô quay ra sau, khó tin nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Tư Mã Tiêu: “Ngài…”

Tư Mã Tiêu lộ ra một nụ cười cô rất quen thuộc, chính là nụ cười trên mặt hắn trong lúc bốc cháy trước mặt cô mười bảy năm trước, nụ cười hiểu rõ mọi thứ, nụ cười đã sớm có dự tính.

Nhưng giờ cô mới biết.

“Đó là lựa chọn ta dành cho nàng. Nếu nàng thà rằng chịu đựng đau đớn cũng muốn giữ ta lại, ta sẽ ở lại, nếu nàng không hề yêu ta như thế, ta cũng bằng lòng để thần hồn làm đèn dẫn cho nàng một lần.” Tư Mã Tiêu qua loa nói: “Dù gì cũng là đồ để cho nàng, nàng muốn thể nào thì có thể thế ấy.”

“Bây giờ cũng vậy.”

Liêu Đình Nhạn nhớ tới tình hình năm đó mình tách rời thần hồ của Tư Mã Tiêu từ linh hoả, quá đúng là dễ dàng hơn cô nghĩ.

Cô đột nhiên hận thù tới ngứa răng, cúi đầu cắn lấy vai Tư Mã Tiêu, lần đầu tiên cô dùng sức tới vậy, mùi máu nhanh chóng lan ra trong miệng. Tư Mã Tiêu còn không thèm hừm một tiếng, thậm chí còn bật cười lớn.

“Nàng xem, nàng muốn ta ở lại, nàng muốn ta ở cạnh nàng lâu hơn ta đều có thể làm được. Hơn nữa thật ra ta không hề cần nàng bảo vệ.”

Trong lúc nói chuyện, hắn đã đi đến cái đình bỏ hoang giữa núi lần trước.

Tư Mã Tiêu nghiêng đầu, vuốt tóc Liêu Đình Nhạn: “Được rồi, nhả ra đi.”

Hắn bỏ Liêu Đình Nhạn xuống dưới gốc cây đào, vịn vào thân cây, khom lưng hôn lên đôi môi dính máu của cô: “Hung dữ thật đấy, lần đầu tiên ta thấy nàng dữ như vậy.”

Liêu Đình Nhạn tựa vào thân cây đào, bị hôn phải ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đen như lập loè ánh lửa của Tư Mã Tiêu, còn nhìn thấy tán cây trên đỉnh đầu họ bỗng chốc như có gió xuân thổi qua, tuyết trắng tan ra, vô số đoá hoa đào hồng nở rộ trên cành cây khô.

Cô nghe thấy tiếng sấm, siết chặt thêm bàn tay đang nắm lấy vạt áo Tư Mã Tiêu.

Tư Mã Tiêu nắm lấy tay cô, ngẩng đầu, khoé môi đỏ nhếch lên: “Nàng đứng đây nhìn ta độ qua lôi kiếp này.”

Hắn sắp độ lôi kiếp? Sao cô lại không thể nhìn ra hắn đã đến lúc cần độ lôi kiếp?

Có gì đó đã che mất cảm trí của cô, thậm chí che khuất cả thiên cơ sao?!

Liêu Đình Nhạn thấy hắn thẳng người lùi về sau, vội vàng bước theo lại bị Tư Mã Tiêu một tay ấn về lại.

“Yên lặng xem đi nào.”

Hắn nghiêng người đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn trời. Liêu Đình Nhạn ngẩn người, cứ nhìn nhìn thấy tổ tông đứng trên tháp cao đối diện với một bầy tu sĩ trong Canh Thần Tiên Phủ trên Tam Thánh Sơn ngày ấy.

Đồng tử Liêu Đình Nhạn đột nhiên thít lại, bởi vì trong tay Tư Mã Tiêu xuất hiện một đốm lửa. Không phải ngọn lửa đỏ ngày trước của hắn mà là một ngọn lửa không màu, chỉ có chút ánh lam ngoài rìa có thể nhìn được, ngọn lửa này rất nhỏ nhưng khi vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh bỗng chốc tăng cao, cả khoảng núi rừng lấy cái đình bỏ hoang đổ nát này làm trung tâm, tuyết nhanh chóng tan đi, cảm thấy như rất nhanh chóng, trên mặt đất mọc lên cỏ xanh mịn màng, cây cối xung quanh cũng bắt đầu xanh tươi.

Đây là… linh hoả? Sao hắn vẫn còn linh hoả? Mà sao lại là cái màu này?

Liêu Đình Nhạn không thôi thắc mắc, Tư Mã Tiêu trông về hướng cô nói: “Đây là ngọn lửa nàng thắp lên cho ta.”

Đây là linh hỏa tân sinh mà năm đó Sư thị dùng máu thịt tộc Phụng Sơn nuôi dưỡng nên, cũng chính là thứ sau khi bị hắn luyện hoá, gây ra việc cơ thể hắn nhanh chóng bị sụp đổ. Có điều bây giờ, sau khi dung hợp linh hỏa, lại có chút máu thịt cuối cùng của Tư Mã thị luyện hóa, hiện giờ bị thắp cháy bởi linh hoả trên người Liêu Đình Nhạn, đã biến thành một ngọn linh hoả hoàn toàn mới, có thể không ngừng sinh trưởng.

— Đây là kết quả tốt nhất mà năm đó hắn đã giả định. Hắn đã thắng cược.

Sấm giáng xuống từng tiếng, lại lần lượt bất lực tan đi. Linh hỏa trên tay Tư Mã Tiêu trở về lại trong người, cơ thể cuộn trào linh hoả của hắn ban nãy sau khi dung hợp vào linh hoả lại biến thành thứ khí thuần khiết như người phàm, Liêu Đình Nhạn cũng không nhìn ra gì bất thường.

Hắn phất tay áo, phủi đi bụi bặm trên người, đi đến trước mặt Liêu Đình Nhạn, chìa tay ra cho cô: “Đi thôi, về nào.”

Liêu Đình Nhạn mù tịt nhìn hắn.

Tư Mã Tiêu lung lay cành hoa, rơi đầy cả người cô.

Liêu Đình Nhạn hoàn hồn hỏi hắn: “Có phải ngài còn có thể ở cạnh ta rất lâu không?”

Tư Mã Tiêu: “Nàng muốn bao lâu thì có bấy lâu.”

Liêu Đình Nhạn: “Vậy ta cũng không cần sợ nữa sao?”

Tư Mã Tiêu: “Ta đã sớm nói với nàng là không cần phải sợ.”

Liêu Đình Nhạn: “Vậy nghĩa là ngài không giải thích gì hết, cố ý nhìn ta gấp gáp quay mòng mòng như chong chóng vì ngài?”

Tư Mã Tiêu: “… Không có.”

Liêu Đình Nhạn hiểu ra: “Có nói nhiều cũng vô ích, tên chó chết chịu chết đi! Xem chiêu đây!”

Cô nhảy vọt lên, Tư Mã Tiêu nghiêng người tránh đi, kéo lấy cổ tay cô để bên môi hôn lên: “Sao mà lại giận nữa rồi.”

Liêu Đình Nhạn không chút do dự nhổ lấy tóc hắn: “Hôm nay ta phải cho ngài biết, chuyện gì cũng giấu vợ thì sớm muộn gì cũng hứng chịu bạo lực gia đình! Ngài thật sự nghĩ là ta không biết đánh người đúng không? Hả?”

Không nhân lúc hắn còn chưa khôi phục thực lực đỉnh điểm cho hắn một trận, mai mốt muốn tẩn cho lại không được.

Tư Mã Tiêu: “Hít–”

Bệ hạ bị đè ra thân cây đánh đập, một cây đào đẹp đẽ khi không lại bị họ rung lắc cho rơi trụi cả hoa.

Tư Mã Tiêu bị cô đè ra cây không biết trời trăng gì, vừa định quay người nắm lấy tay cô đã nghe thấy cô vừa đá chân hắn vừa khóc lớn, lập tức đau đầu nằm ườn trở lại.

Bỏ đi, để nàng ấy đã cho đã rồi tính, dù gì cũng không đau mấy.

Tư Mã Tiêu, một tên khốn khiếp thối tha có thể chết vì Liêu Đình Nhạn nhưng lại hoàn toàn không hiểu tại sao lúc này cô lại khóc.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan