[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 79: Hoa đào trên núi

Chương 79: Hoa đào trên núi

Mùa Đông năm nay lạnh lẽo lạ thường, từ lúc bắt đầu vào Đông thì mấy quận phía Nam đã đón mấy đợt tuyết lớn, thời tiết lạnh lẽo hơn nhiều so với năm trước khiến đời sống người dân trở nên khó khăn hơn, vì không có đủ y phục than củi để sưởi ấm tránh rét, rất nhanh sau đã có người chết cóng.

Mới ban đầu chỉ là người ăn xin không nhà bên đường, bị đông cứng bên đường như tảng đá đen ngòm, sau đó lại là một số người nhà trẻ nhỏ trong các khu nhà nghèo khó ở những thôn làng xa xôi,… Vì đợt giá lạnh đến quá đột ngột, chết quá nhiều người trong thời gian ngắn, các quan viên bên dưới không dám bẩm báo lên trên, cưỡng ép đem chôn những người bị chết cóng, không cho bất cứ ai rời khỏi nơi cư trú.

Vì tại ban đầu phía vương đô Yến Thành không ai rõ gì về trận tai ương này, mãi đến khi không còn giấu được nữa mà được lan truyền tới thì các đại thân vội vã đi đến hoàng cung tìm Bệ hạ thương thảo, lại phát hiện Bệ hạ không hề ở trong vương cung. Hắn cứ luôn như thế, thích là đi, bây giờ càng lúc càng hống hách hơn, đến chút tin tức cũng không có.

Trong vương cung hiện giờ chỉ có một Tiểu Điện hạ, ngồi trên cái ghế thường ngày Tư Mã Tiêu hay ngồi, lúc lắc đôi chân ngây thơ nhìn họ.

Các đại thần: Sắp mất nước rồi! Chắc chắn sắp mất nước rồi!

Bọn họ thầm lên án Bệ hạ trong lòng, lại ruột đau như cắt, cuối cùng lại cùng nhau bàn bạc làm thế nào để giải quyết đợt tuyết lớn trăm năm mới gặp này. Dù sao bình thường Bệ hạ cũng không quan tâm tới họ, họ tự xử lý là xong.

Sau đó vấn đề lại xuất hiện, dù sao không phải tất cả các quan viên đều chí công vô tư, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, lại bắt đầu tranh cãi lẫn nhau.

Trong lúc bọn họ đang cãi vả thì Bệ hạ và Quý phi đang ở quận Nam Minh cách đó ngàn dặm, cũng là “khu vực chịu nạn” mà họ đang tranh luận không dứt.

Mấy ngày trước Liêu Đình Nhạn ở trong cung bắt đầu chán nản, nhận thấy mùa Đông này vương đô Yến Thành không hề có dấu hiệu có tuyết rơi mà phía Nam lại lạnh giá cùng cực, cô bèn đột nhiên nảy ý muốn đi đến phía Nam xem tuyết rơi. Cô ở Tu Tiên Giới đã rất nhiều năm không thấy tuyết lớn, hơi nhớ nên sau khi thương lượng, cô đưa Bệ hạ cưỡi lên linh khí bay đến quận Nam Minh ngắm tuyết.

Tuyết trắng muôn nơi rơi xuống từ bầu trời xám xịt, khéo léo biến quận lớn phía Nam này thành một đỉnh núi tuyết, tuy là thật sự rất đẹp nhưng Liêu Đình Nhạn chỉ xem một chốc rồi lại nhíu mày.

Có lúc tu vi cao quá cũng không hay mấy, năng lực cảm nhận của cô cực kỳ mạnh mẽ, mạnh tới nỗi cô có thể nhìn thấy những thi thể bị đông cứng dưới từng lớp lớp tuyết dày, thần thức kéo cao một chút, đưa mắt nhìn ra thì thậm chí còn có cả linh hồn oán khí quanh quẩn.

Liêu Đình Nhạn mất hết tâm trạng ngắm tuyết. Vẻ mặt thay đổi của cô tập trung sự chú ý của Tư Mã Tiêu, hai người đứng trên một toà thành lầu của quận Nam Minh, Tư Mã Tiêu khoác trên người một tấm áo lông cáo màu đen, bàn tay ấm nóng của hắn cạ lên mặt Liêu Đình Nhạn, cạ rơi mảng tuyết rơi trên má cô.

“Sao thế, tuyết không đẹp à?”

“Có không ít người chết ở đây.” Liêu Đình Nhạn nắm lấy ba ngón tay của hắn, có chút mệt mỏi.

Tư Mã Tiêu không có biểu hiện gì: “Nếu đã vậy thì đến nơi không có người chết ngắm tuyết.”

Liêu Đình Nhạn: “…” Quên mất trước đây tên tổ tông này là một nhân vật mang tới gió tanh mưa máu ở Tu Tiên Giới, hắn không hề quan tâm những chuyện này.

Liêu Đình Nhạn nói lại: “Thấy ở đây nhiều người chết như vậy ta thấy không thoải mái.”

Lúc này Tư Mã Tiêu mới khẽ nhíu mày: “Vậy thì giải quyết một tí.”

Liêu Đình Nhạn ngẫm nghĩ một lúc, ngẩng đầu nhìn trời, trên bầu trời có gì đó đang thoáng lấp lóe. Cô đột nhiên phất tay, linh khí hào hùng xông thẳng lên trời, đánh tan những đám mây băng lạnh kia. Bầu trời bỗng dưng trong hơn nhiều, nơi u ám cả một tháng trời cuối cùng lộ ra chút dấu vết của mặt trời.

Cô nghe thấy tiếng sấm loáng thoáng, không thèm để tâm mà chỉ liếc nhìn Tư Mã Tiêu. Sau khi cô có được linh hoả, cứ hễ làm bất cứ chuyện gì đều có thể nghe thấy tiếng sấm, chỉ là sau khi có được linh hoả, cô cũng không sợ sấm nữa.

Giống như Tư Mã Tiêu không chỉ cho cô linh hoả mà còn có một phần đặc trưng nào đó của riêng hắn vậy, khiến cô đã vơi nhiều đi nỗi sợ với thể giới này.

“Không chỉ có quận Nam Minh, khối hàn lưu đi dọc cả phía Nam, giờ đánh tan một lần, một thời gian nữa cũng sẽ tụ lại.” Liêu Đình Nhạn quyết định tìm các Ma Tướng tới để làm việc. Dù sao thì làm việc một mình mệt quá, cứu rỗi thế giới cần có nhân lực.

Cô và Tư Mã Tiêu cùng đi tới một trang viên giao giữa Tung Cảnh Sơn và quận Nam Minh, núi rừng ở đây cũng bị tuyết che lấp, lớp tuyết dày vẫn chưa tan loé lên dưới ánh sáng, rõ cả muôn nơi, cảnh tượng này khiên Liêu Đình Nhạn cảm thấy khá hơn chút.

Các Ma Tướng trước đó vào sống trong vương đô Yến Thành vội kéo đến, mặt mũi ngơ ngác nhận nhiệm vụ: Dọn tuyết cứu nạn.

Ma tu: “Chúng ta… chúng ta là ma tu mà.”

Ma Tướng Nguy Ách mặt mày hung tợn: “Ông nội đây cũng nhớ là chúng ta là ma tu nhưng mà Ma Chủ không nhớ! Hay là đi nhắc người thử?!”

Ma tu liếc mắt: “Chúng ta thật sự phải cứu những người phàm này sao? Đã chết mất nhiều người vậy rồi, chắc Ma Chủ cũng tuỳ tiện dặn dò vậy thôi, hay là chúng ta–”

Ma Tướng Nguy Ách lập tức lộ ra vẻ mặt trung quân ái quốc giơ tay: “Người đâu, tên này kháng lại mệnh lệnh của Ma Chủ, trói hắn đến chỗ Ma Chủ!”

Ma tu: “!!”

Ma tu có âm mưu đen tối muốn lén lút trộm nguyên liệu luyện thi bị thiêu chết x1.

Các Ma Tướng dẫn theo các ma tu đã trở nên ngoan ngoãn chia nhau đến các quận bị nạn nghiêm trọng, đánh tan hàn lưu để tuyết ngừng rơi. Những việc này thật sự không hề có, chỉ là có chút vặt vãnh, các Ma Tướng làm xong việc quay về hồi báo với Ma Chủ, được sự cho phép lại lần lượt rời đi.

Ma Tướng Nguy Ách là người có tốc độ nhanh nhất, lúc y bái kiến Ma Chủ chuẩn bị rời đi, trùng hợp gặp được Tư Mã Tiêu ở hành lang. Trong khoảng thời gian Ma Chủ tiền nhiệm này thống trị Ma Vực, tất cả mọi người nhìn thấy ngọn lửa cũng đều khiếp đảm, Nguy Ách cũng vậy, y chưa từng thấy Ma Chủ nào lớn mạnh lại tàn bạo tới vậy, ba lần bảy lượt doạ y suýt rớt tim ra ngoài, dù hiện giờ hắn là một người phàm, Nguy Ách cũng theo phản xạ cảm thấy hãi hùng.

Y không kiềm được nín thở, đứng ở một bên chờ tên tổ tông này tự mình rời đi. Dù sao bây giờ ngài ấy cũng không nhìn thấy mình, Ma Tướng Nguy Ách thầm an ủi bản thân như thế.

“Nguy Ách.”

Ma Tướng Nguy Ách đứng hình, bắt gặp ánh mắt của Tư Mã Tiêu, lông gà lông vịt lập tức dựng đứng. Ngài ấy nhìn thấy mình rồi! Nhìn thấy mình mất rồi!

Đợi lúc Tư Mã Tiêu rời đi, y mới giật mình hoàn hồn, nhớ tới ban nãy hắn bảo gì mà “Mang tuyết tới Tung Cảnh Sơn.”

Chỉ nói vậy rồi đi.

Nguy Ách đột nhiên vỗ mạnh tay, ối! Ma Chủ tiền nhiệm, ngài ấy, ngài ấy nhớ tên mình! Tự nhiên thấy vinh hạnh tự hào ghê!

Nhưng mà “Mang tuyết tới Tung Cảnh Sơn” là ý gì, Tung Cảnh Sơn chính là ngọn núi này, ngài ấy muốn ngọn núi này có tuyết rơi sao? Ma Chủ đương nhiệm muốn tuyết ngừng rồi, Ma Chủ tiền nhiệm lại muốn tuyết rơi… Ừm… có phải y biết nhiều quá, đụng chuyện rồi đúng không?

Một thuộc hạ của y nghe xong chuyện này thì lắc đầu: “Tướng quân, ngài có nhớ lúc Ma Chủ tiền nhiệm ở Ma Vực không? Đạo lữ muốn gì ngài ấy cho cái đó, dù không muốn, dù là thích thôi cũng sẽ tìm về cho người, ngài xem cách làm bây giờ không quen thuộc quá sao? Theo tôi thấy ấy thì chắc là Ma Chủ đương nhiệm của chúng ta muốn ngắm tuyết hoặc là Ma Chủ tiền nhiệm muốn ngắm tuyết với đạo lữ!”

Nguy Ách: “Chậc chậc, có đạo lữ đúng là quá phiền!”

Âm thầm than thở một câu rồi lại ngoan ngoãn đi làm, mang hàn lưu với mây tuyết tới rừng núi hoang vu không người này, làm tuyết rơi cho hai vị chủ tử trong sơn trang.

Liêu Đình Nhạn đang nói chuyện với Hồng Loa, Hồng Loa thỉnh thoảng sẽ từ Ma Vực đến thăm cô, tiện thể mang theo ít đặc sản Cốc Vũ Ổ gửi tới, cải thiện cuộc sống cho Liêu Đình Nhạn.

Hồng Loa vừa tới đã thấy cô sai bảo các Ma Tướng như xoay dế, nàng không hiểu nổi: “Cô đang làm gì vậy, rảnh rỗi lo mấy chuyện này làm gì?” Nàng dù sao cũng là một ma tu chính hiệu, rất khó hiểu với cách làm của Liêu Đình Nhạn.

Liêu Đình Nhạn cũng không nói nhiều, chỉ nói: “Có thể là vì rốt cuộc thì ta cũng là một người phàm.”

Hồng Loa trợn tròn: “Cái tu vi như vậy mà cô nói với ta cô là người phàm?”

Nhưng nếu tu vi có cao cách mấy mà tâm vẫn là người phàm thì đúng là có thể coi như một người phàm. Có lẽ đây chính là nguyên do cô có thể chứng kiến các cuộc tranh đấu, các kiểu chết người ở Ma Vực với Tu Chân Giới nhưng lại không chịu nổi một trận tuyết chết người ở một nơi trên phàm trần thế này.

Có thể chấp nhận được hy sinh trong cuộc đời bốn bề dậy sóng nhưng không nhìn nổi hoạn nạn của người thường. Đây chắc là tâm lí của tất cả những phàm nhân bình thường.

Hồng Loa cũng không muốn nói nhiều với cô vì mấy chuyện nhỏ nhặt như thế: “Được rồi, chút chuyện nhỏ thôi, cô muốn làm thì làm đi, dù sao cũng chỉ có vài người bình thường thôi.”

Vào lúc này, Liêu Đình Nhạn phát hiện tuyết đang rơi bên ngoài, thoạt đầu cô sững người, sau đó nhắm mắt một chốc, thần thức nhận ra được tuyết chỉ tồn tại ở khoảng núi rừng này, tồn tại trước mắt nơi cô thấy.

Tuyết trong rừng tùng ở hậu sơn vẫn chưa tan, trận tuyết lớn này rơi chắc có thể duy trì thế giới trắng thuần tuý này rất lâu.

Liêu Đình Nhạn mở cửa sổ, mặc bông tuyết vẫn tung bay rơi vào trong, mang đi mất không khí ấm áp trong phòng. Cô đến đây là để ngắm tuyết, chỉ có một người biết điều này.

Hồng Loa đang nhắc đến Tư Mã Tiêu với cô: “Cô đã ở cạnh hắn được nửa năm rồi, hắn nhớ lại được bao nhiêu rồi, có nhớ tới cô không? Hai người bây giờ thế nào?” Là bạn thân nhất của Liêu Đình Nhạn, nàng luôn lo lắng bạn mình có vấn đề tình cảm.

Nàng nói cả buổi trời, nhận ra Liêu Đình Nhạn không trả lời, cô chỉ nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, mặt nở nụ cười.

Thôi, khỏi hỏi nữa.

Vành tai nàng khẽ động đậy, đột nhiên nhanh chóng nói: “Ta nói xong rồi, đi trước đây, lần tới gặp.” Nói xong nhảy phắt ra cửa sổ, lập tức biến mất.

Hồng Loa vừa đi, Tư Mã Tiêu liền đi tới, hắn tự nhiên ngồi sau lưng Liêu Đình Nhạn, ôm lấy cô cùng ngắm tuyết. Liêu Đình Nhạn tựa vào lòng hắn theo thói quen, ngón tay khẽ động đậy, lò sưởi trong nhà bắt đầu toả ra độ nóng, không khí quanh họ đều trở nên ấm áp như xuân.

Lúc tuyết rơi dày, khắp đất trời luôn tĩnh mịch lạ thường. Có lúc Liêu Đình Nhạn muốn hỏi Tư Mã Tiêu đã nhớ được bao nhiêu rồi. Hắn để trận tuyết này xuất hiện, chứng tỏ hắn quả thật đã nhớ ra rất nhiều.

Thế nhưng cuối cùng Liêu Đình Nhạn cũng không mở miệng hỏi, cô chỉ thấy rất yên tâm.

Cô đã sớm biết Tư Mã Tiêu sớm muộn cũng sẽ nhớ lại, dù gì hắn cũng không phải chuyển thế mà là ký gửi hồn phách.

Nếu nói chuyển thế là linh kiện một chiếc máy tính bị bốc dỡ, chia ra trang bị lại trong những chiếc máy tính khác thì gửi hồn thác sinh chỉ là một chiếc máy tính trang bị lại hệ thống, vẫn còn đầy đủ dữ kiện. Dù thai phụ sinh ra hắn năm đó không dùng Hoàn Hồn Đan thì ký ức của hắn vẫn sẽ chầm chậm quay về, chỉ là trước kia Liêu Đình Nhạn không biết quá trình này mất bao lâu.

So ra thì muốn tìm lại ký ức hoàn chỉnh của cô còn khó hơn một chút. Vì Tư Mã Tiêu sẽ tự nhiên nhớ lại dần theo năm tháng hắn lớn lên, còn cô mỗi lần đều cần đến đau đớn thần hồn mới có thể nhớ lại ký ức bị tẩy đi mất.

Cả đời Liêu Đình Nhạn đều đang “thuận theo tự nhiên”, cô nắm lấy tay Tư Mã Tiêu, cảm nhận được chút linh lực yếu ớt trong người hắn chuyển động, dần dần buồn ngủ nhắm mắt lại.

Thuận theo tự nhiên đi. Mọi chuyện trên đời đều càng nghĩ càng phức tạp.

Tuyết đã ngừng rơi ở mấy quận phía Nam, nơi duy nhất vẫn rơi là một khoảng Tung Cảnh Sơn không ai bước đến.

Tư Mã Tiêu và Liêu Đình Nhạn tản bộ ở sau rừng tùng hậu sơn, chiếc ô đỏ bị phủ đầy tuyết, biến thành trắng xoá, trong rừng có một lối mòn nhỏ, dẫn đến một cái đình bỏ không trên núi, hai người dù sao cũng không có việc gì làm, dậm bước đi lên bậc thềm, đạp tuyết tầm đình. Liêu Đình Nhạn rất hiếm khi bằng lòng leo núi như thế này, trước kia cô toàn ở yên một chỗ “ngủ đông”.

Cái gọi là Xuân buồn ngủ, Hạ nghỉ ngơi, Thu cụp mắt, ngủ Đông chính là thói quen sinh hoạt của các nô lệ công ty, dù đã rất nhiều năm Liêu Đình Nhạn không còn là một nhân viên chăm chỉ nữa nhưng thói quen vẫn không đổi.

Hai người đi trên đường mòn, Tư Mã Tiêu đi phía trước một chút, trên đầu hắn không che ô, tuyết rơi đầy vai, Liêu Đình Nhạn ở sau một bước, cô cầm một chiếc ô, tự mình che tuyết, hai người cứ đi như thế, một trước một sau. Liêu Đình Nhạn xoay chiếc ô, tuyết vù vù rơi trên áo lông cáo của Tư Mã Tiêu, hắn nhè nhẹ phủi đi.

Hắn quay đầu nhướng mày, lại tiếp tục bình thản bước đi, không thèm để mắt tới sự quấy rối của cô.

Cái đình bỏ hoang trên núi lạnh lẽo sụp nát, đã hỏng mất kha khá, gần như vùi trong tuyết, hai người đi một vòng, bước đến dưới một cây khô bên đình. Tư Mã Tiêu đưa tay rung lắc, tuyết dày trên cây đột nhiên rơi hết cả đầu Liêu Đình Nhạn, cô chỉ vừa mới gấp chiếc ô dùng để tạo hình tượng lại.

Liêu Đình Nhạn: “…”

Trước khi cô kịp phản công, Tư Mã Tiêu đã ngắt xuống nhánh cây khô đã rơi hết tuyết. Ngón tay hắn nhịp trên cành khô, cành khô nhanh chóng nhú lên nụ hoa, chớp mắt đã nở ra mấy đóa đào núi màu hồng.

Đây là thuật Hồi Xuân, một thuật phát rất thông thường.

Liêu Đình Nhạn im lặng giây lát, đón lấy cành khô lộ ra hoa đào hồng trong tuyết.

Tư Mã Tiêu nắm tay cô quay về.

“Ta biết nàng đang sợ điều gì nhưng trước kia ta đã nói, chỉ cần ta ở đây, nàng không cần phải sợ gì cả.”

Liêu Đình Nhạn đong đưa cành đào không hợp với thời tiết nghĩ thầm: Ta có gì để mà sợ chứ, ở thế giới này, điều duy nhất ta sợ chẳng phải chỉ có ngài sao.

Nhưng Bệ hạ của cô cứ như cành đào này, thích là nở, không chút ngó ngàng tới ai.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan