[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 78: Nối thành ngữ
Chương 78: Nối thành ngữ
Liêu Đình Nhạn vốn chỉ muốn đùa với Tư Mã Tiêu, ai ngờ đâu bỗng chốc lại tự đào hố chôn mình, cái tên trời đánh này từ lúc nghe cô đùa xong thì chắc mẩm cô là yêu quái rái cá.
Nếu mà nói thật thì yêu quái rái cá là cái giống ôn gì? Cái loại yêu quái trước giờ chưa nghe tới bao giờ như thế này mà sao hắn lại hiển nhiên chấp nhận được như vậy chứ?
Không những chấp nhận mà còn rất thích nữa, thường xuyên bảo cô biến thành “nguyên hình”, Liêu Đình Nhạn không thèm để ý tới hắn, không thể tiếp tục dung túng hắn như thế này được nữa, bây giờ cô là bà lớn đấy, không có ông lớn bà lớn nào lại dễ chịu vậy được.
Liêu Đình Nhạn: “Ta nói cho ngài nghe, ngài mà còn nhồi bụng ta nữa, ta sẽ biến ngài thành gà con.”
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi lại ngứa miệng bồi thêm một câu: “Hoặc là biến thành rắn, nguyên hình của ngài là rắn đấy biết không?”
Tư Mã Tiêu sau khi suy đoán “hợp lý” biết được kiếp trước mình có thể là một Xà yêu rất lợi hại, hắn nắn má Liêu Đình Nhạn không cho cô ngủ: “Nàng có thể biến ta thành rắn, nhưng mà nàng cũng phải biến thành rái cá.”
Cái tên đàn ông này không tiếc mình bị biến thành rắn cũng phải vuốt rái cá cho bằng được, cái thứ chấp niệm gì vậy nè? Bệ hạ không thể che giấu sở thích của mình hoàn hảo được như sư tổ, vậy nên là thật ra cái tên Tư Mã Tiêu trước kia trong lòng rất thích cô biến thành rái cá sao?
Quả là rất thích, Liêu Đình Nhạn nhớ lại lúc đó hắn đi đâu cũng thích mang theo mình bên người.
Không ngờ trong mặt mũi sư tổ như hung thần ác quỷ vậy mà thích vuốt rái cá?
Cái thái độ của hắn với bé Na trước đây chắc là tại bé Ma không có lông chứ gì? Đúng không?
Khe suối ở hậu sơn Hạ Cung mấy ngày nay thường xuất hiện một con rắn to tướng, còn có một con rái cá bóng láng, rái cá trèo lên người rắn, trông hết sức lanh lẹ.
…
Nam Yển Hầu khó khăn lắm mới thu thập được vài kỳ nhân dị sĩ, dùng vô số tiền tài để lôi kéo muốn họ thích sát Liêu Quý phi và Tiểu Điện hạ đột nhiên xuất hiện, tất nhiên nếu giết được luôn cả Tư Mã Tiêu càng tốt.
Để yểm hộ những người này, Nam Yển Hầu đã hy sinh không ít thủ hạ, hai tốp thích khách ban đầu đều dùng để Tư Mã Tiêu buông lơi cảnh giác, di chuyển tầm mắt, mấy người sau cùng này mới là sát thủ chủ chốt của hắn. Dưới sự giúp đỡ của hai tốp trước, bọn họ đã trà trộn vào trong số những thủ vệ của Hạ Cung, những kỳ nhân dị sĩ này đều biết “dịch dung”, âm thầm lặng lẽ thay thế một số nội thị không nổi trội.
Đám người giẫm được đúng chỗ, biết được Bệ hạ và Quý phi khoảng trưa chiều sẽ đến nghỉ ngơi hóng mát ở khe suối hậu sơn, mà lúc này bên cạnh họ không hề có bất cứ cung nhân nào hầu hạ, có thể gọi là thời cơ ra tay thích hợp nhất. Bên ngoài hậu sơn canh gác nghiêm ngặt, bên trong lại thả lỏng, chỉ cần có thể đánh phá được tuyến phòng bên ngoài vào được trong là bọn họ có thể giết chết cẩu hoàng đế kia và Quý phi của hắn dễ như trở bàn tay.
Những tay này quả không hổ là do Nam Yển Hầu bỏ ra phân nửa gia sản để gọi về, phá vỡ thành công phòng tuyến, đến bên khe suối.
“Có chuyện gì vậy, sao lại không có ai ở đây?” Một tên đàn ông với giọng nói kiên quyết nhìn một vòng quanh khe suối, nghi hoặc hỏi.
“Trong suối còn có bình rượu, chắc chắn đúng là nơi này.” Một nam tử có ánh mắt vững vàng cảnh giác chỉ vào bình rượu trôi trên suối: “Chắc họ đã đến thượng nguồn hay hạ nguồn gì đó, không có nhiều thời gian nữa, chúng ta phân nhau ra tìm!”
Một nam nhân mắt hẹp mày dài im ắng kiệm lời đã không nói tiếng nào vội vã men theo khe suối tìm tới trước, còn một người có bóng dáng hơi tròn một chút lại đưa mắt nhìn dáo dác khắp nơi, đột nhiên chỉ tay vào một khóm hoa rũ trên nước: “Xem kìa, một con rắn đen! Giữa khe núi này không ngờ lại có con rắn đen to tới vậy!”
“Được rồi, giờ là lúc nào rồi còn lo rắn đen rắn trắng, mau chóng tìm giết cẩu hoàng đế và quý phi của hắn mới là chuyện quan trọng!” Nam tử điềm tĩnh liếc nhìn con rắn to trôi trên nước không có ý định để ý tới người, đưa mắt đi nơi khác.
Sau khi bốn người phân chia nhau ra tìm, con rắn đen dưới khóm hoa ngóc đầu dậy, thè lưỡi nhìn về phía họ rời đi, sau đó lại cụp đầu xuống, tiếp tục cuộn trong nước.
Một con rái cá nằm ườn trên mình rắn, bỏ nhánh lan thảo dùng để che nắng xuống, nhìn về hướng những người kia vừa rời đi, đưa móng gãi gãi râu trên mặt, đột nhiên nói tiếng người: “Sao lại có thích khách nữa, bốn tên này có hơi khác đấy.”
Hình như bọn họ đã mò được một chút tới mép bờ tu hành nhưng mà không phải kiểu đàng hoàng gì, cũng không tu luyện chính thức, chỉ là có chút năng lực hơn người bình thường một chút, có thể là gặp được kỳ duyên gì đó.
Cô cố tỏ ra nghiêm túc nói xong, cảm thấy cũng tới lúc mình lên sân khấu tỏa sáng rồi, đứng lên vuốt mớ lông ướt nhẹp trên bụng: “Hôm nay để ngài mở mang tầm mặt về năng lực của ta một chút.”
Một cái đuôi rắn kéo cô xuống, cuốn lại.
Tư Mã Tiêu đã biến thành rắn đen: “Kệ đi, mấy người hầu ngoài kia sẽ nhận ra điểm bất thường đi tới truy bắt ngay thôi, trời nắng như vậy nàng chạy lung tung cái gì.”
Liêu Đình Nhạn bị đuôi cuốn lấy nghĩ thầm sao ngài lại dùng đuôi thành thạo vậy? Hồi trước ngài cũng có phải là rắn thật đâu?! Sao mà vào thiết lập nhanh vậy?
Lúc cô mới biến Bệ hạ thành rắn, thì sở thích cá nhân mà còn thêm cho hắn ít hoa văn đỏ, kết cục tên Bệ hạ kia không chịu, còn nói cái gì mà con giai là rắn đen, sao hắn lại có hoa văn, bắt cô tẩy hoa văn đi cho bằng được, đúng là làm Liêu Đình Nhạn cười lăn cười bò.
Cô dùng móng bóc bóc vảy rắn: “Ta đang muốn cho ngài thấy bây giờ ta lợi hại cỡ nào.”
Tiếc là không có đối thủ nào lợi hại, khiến cô bây giờ đường đường là bà lớn Ma Vực mà lại phải chứng tỏ bản thân bằng cách xử lý mấy tên vặt vãnh, đúng là y như dùng bảo đao Đồ Long chọc kiến, dùng tên lửa xuyên lục địa bắn ruồi.
Tư Mã Tiêu: “Đừng có trằn trọc nữa, ta biết nàng rất lợi hại là được rồi.”
Liêu Đình Nhạn nằm về lại: “Ta thấy có hơi tủi thân.”
Tư Mã Tiêu: “Hả?” Hắn hời hợt lên tiếng.
Liêu Đình Nhạn đặt hai tay lên bụng: “Lúc trước lúc nào cũng là ngài bảo vệ ta, có gì nguy hiểm, gặp phải kẻ địch nào, ngài cũng đều như thế này–” Cô vươn vuốt lướt một đường: “Giải quyết một phát như thế này.”
Nói tóm lại thì cô cũng muốn ngầu lòi trước mặt tên Bệ hạ này ấy. Cô đã ghê gớm vậy rồi mà sao còn chưa có cơ hội chứng tỏ nữa? Sức mạnh này chỉ để chơi cho vui thôi hả?
Tư Mã Tiêu cảm nhận được tâm trạng u uất của cô bèn ngóc đầu dậy: “Biến ta lại như cũ đi.”
Hai người biến lại hình người, Tư Mã Tiêu đưa tay vuốt lại tóc cô, sau đó kéo cô ngồi xuống, vớt một bình rượu từ trong nước ra: “Được rồi, đợi đi, lát nữa chúng tìm không thấy ai sẽ về thôi, lúc đó tuỳ nàng muốn làm sao thì làm.”
Để dỗ dành mỹ nhân cười một cái mà hắn lấy thân mình làm mồi câu cá.
Liêu Đình Nhạn: “… Ta cảm thấy ngài đang thầm nói ta ấu trĩ.”
Tư Mã Tiêu nốc một ngụm rượu, nửa cười nửa không nhìn cô rồi chậm rãi nói: “Không có–”
“Bọn chúng ở đây!”
Bốn người tìm tới nơi, còn chưa kịp nói mấy câu mà phản diện bắt buộc phải nói ví dụ như cái gì mà “Hôm nay các ngươi phải bỏ mạng lại đây” các kiểu thì đã đồng thời thấy đầu đau nhói, cắm lăn ra đất không hay biết gì.
Liêu Đình Nhạn rút bàn tay nổ súng về đặt sau lưng, quay người nhìn Tư Mã Tiêu, dè dặt hỏi: “Thế nào?”
Tư Mã Tiêu bỏ bình rượu xuống, bình thản vỗ tay mấy tiếng: “Tốt lắm.”
Liêu Đình Nhạn ngồi lại bên cạnh hắn: “Ta cảm thấy hình như không có cảm giác gặt được thành tựu gì cả, cũng chẳng đã gì.”
Tư Mã Tiêu: “Không có là vì nàng chưa giết chúng.”
Liêu Đình Nhạn: “Ta đã bắt được rồi, ngài không hỏi xem kẻ chủ mưu đằng sau là ai sao?” Thường thì tình tiết phim quyền mưu đều như vậy, lát nữa cô còn có thể thể hiện kỹ năng tra hỏi của thể giới huyền huyễn, tuy là không ghê gớm như Buff nói thật trước kia của Tư Mã Tiêu nhưng không vấn đề gì với người bình thường.
Tư Mã Tiêu: “Chuyện đơn giản vậy còn phải hỏi sao?”
Liêu Đình Nhạn: “Ngài biết là ai?”
Tư Mã Tiêu: “Nam Yển Hầu.”
Nam Yển Hầu? Cái tên này ăn hiếp Bệ hạ của ta đó sao, tốt lắm, ngươi đã đắc tội với Ma Chủ Ma Vực rồi.
Liêu Đình Nhạn phất tay, để bốn người kia mở mắt đứng dậy, cô đi đến chỗ chúng, sắc mặt lạnh lùng, đồng tử khẽ động đậy, giọng điệu đột nhiên có chút lạnh lẽo: “Các ngươi đi về xử lý Nam Yển Hầu.”
Bốn người kia đột nhiên tỉnh táo, trông không có gì khác với trước kia, sau đó lúc họ nhìn Liêu Đình Nhạn, ánh mắt đều đầy kính sợ và thành kính, không chút do dự quỳ xuống: “Vâng, Ma Chủ!”
Sau đó bốn người đều quay đi không chút do dự.
Liêu Đình Nhạn quay đầu, nhìn thấy Tư Mã Tiêu đang nhìn mình.
“Sao thế?”
Tư Mã Tiêu đột nhiên bật cười, lại ngẩng đầu uống thêm ngụm rượu mới nói: “Lúc trước nàng nói năng hành động đều khiến ta cảm thấy rất quen thuộc, nhưng dáng vẻ của nàng ban nãy… ta có cảm giác mình chưa từng thấy bao giờ.”
Hắn bật cười, mang theo hơi ấm lòng bàn tay dán lên một bên cổ của Liêu Đình Nhạn: “Làm ta có chút lạ lẫm.”
Liêu Đình Nhạn đột nhiên không cười nữa, cô hơi nghiêng đầu, tránh né bàn tay của Tư Mã Tiêu, nhìn về phía bình rượu hắn đã bỏ xuống: “Ngài rời khỏi ta mười bảy năm rồi, ta cũng đâu có phải sẽ mãi mãi không thay đổi đâu.” Cũng như hắn đấy, trước kia cung không thích uống rượu nhưng bây giờ hắn thường xuyên nhấp lấy.
Tư Mã Tiêu ôm lấy cổ kéo cô về, giữ lấy đầu cô áp vào ngực mình: “Sao lại giận thế? Vì ta nói là lạ lẫm sao?”
“Chỉ cần nàng ở cạnh ta, tất cả những thứ lạ lẫm hiện giờ sẽ trở thành quen thuộc của ngày sau.” Hắn cúi đầu, dán môi lên vành tai cô, tư thế cực kỳ gần gũi, thấp giọng tiếp tục nói: “Hơn nữa nàng cứ muốn tìm kiếm cảm giác quen thuộc trong ta, cũng muốn ta tìm kiếm cảm giác quen thuộc trong nàng, cứ lập đi lập lại cảnh tượng như thế không mệt sao?”
Liêu Đình Nhạn: “…”
Cô cảm thấy ngón tay như vừa bị bỏng, có hơi đau nhức run rẩy. Cô không ngờ hắn lại đột nhiên vạch trần chuyện này, vạch trần những tâm tư bí mật cô không nói ra.
Tư Mã Tiêu lúc nào cũng thế, trông hắn có vẻ không để ý gì cả, cũng không chú ý đến điều gì nhưng thực chất trong lòng hắn cái gì cũng hiểu, cái gì cũng rõ.
Trước đây là vầy, bây giờ cũng thế.
Mười bảy năm không phải là một thời gian ngắn, ít nhất với cô thì không. Cô lâu ngày gặp lại, hắn lại như lần đầu gặp gỡ, cô không giỏi yêu nhiều, chỉ yêu dáng vẻ quen thuộc nhất của hắn mà thôi. Dù là khe suối sau núi hay là rái cá, đều là những gì cô nhớ lại trong khoảng thời gian dài đằng đẵng này, hắn đã không nhớ nữa, nên cô mới tái hiện lại tất cả.
Liêu Đình Nhạn âm thầm đứng dậy, đi vào khe suối, cô biến mình thành một con cá thông thường, lẫn vào trong đám cá nhỏ bằng ngón tay cái. Bây giờ cô không muốn nói chuyện với Tư Mã Tiêu lắm.
Tư Mã Tiêu đưa tay vuốt mái tóc dài, cũng đi vào trong nước, hắn khom lưng nhìn con cá nhỏ, nghĩ ngợi gì đó, đưa tay bắt cá. Lúc hắn đưa tay xuống, mấy con cá nhỏ đã bơi đi mất, Tư Mã Tiêu không để tâm, tiếp tục ở đó bắt cá, cứ như nhất định được phải bắt được Liêu Đình Nhạn đang lẩn trốn mình.
Hắn quay tới quay lui dưới suối, đột nhiên tóm lấy một nắm nước, khép bàn tay đi lên bờ, mỉm cười nhìn vào lòng bàn tay nói: “Được rồi, đừng giận nữa, chúng ta về trước đã.”
Hắn đi lên bờ, phía sau bị tạt cho một gáo nước, Liêu Đình Nhạn xuất hiện sau lưng hắn, đơ mặt hắt nước về phía hắn: “Ngài nhận nhầm cá rồi!” Cái tên đàn ông này mắt mũi bị sao vậy?
Tư Mã Tiêu quay đầu như đã sớm ngờ được, mở bàn tay ra, trong tay hắn chỉ có một nắm nước, không có cá. Hắn tách chân ngồi trên tảng đá lớn trên bờ, mỉm cười chống cằm nhìn cô, trông cực kỳ xấu xa.
Hắn cố ý đấy, hắn đang lừa cô.
Liêu Đình Nhạn nhìn nhau với hắn một lúc, nằm về lại trong nước, lại biến thành cá, lần này cô thật sự không muốn ngó ngàng tới tên trời đánh này nữa.
Tư Mã Tiêu đi vào lại trong nước, đưa tay vào nước bắt cá, mấy con cá nhỏ vẫn ngúng nguẩy bơi đi, chỉ có một con trông như chết rồi ấy, cứng đờ nổi trên mặt nước không động đậy. Tư Mã Tiêu cố nén cười, hai tay nâng lấy con cá cố ý hỏi: “Lần này không nhận nhầm nữa rồi nhỉ.”
Con cá cứng đờ trên tay lật mình nhìn hắn: “Hứ–”
Tư Mã Tiêu cười lớn, bê cô quay về.
Thật ra hắn đã nhớ ra không ít chuyện, chỉ là không có cô trong đó, cũng không khiến người ta vui vẻ gì.
“Nếu nàng không mang dáng vẻ lúc này.”
“Nếu nàng không phải “Liêu Đình Nhạn”.”
“Ta cũng vẫn sẽ thích nàng.”
“Nàng có tin không?”
Cá nhỏ nhả bọt nước: “… Dựa vào cái gì?”
Tư Mã Tiêu: “Vô duyên vô cớ.”
Liêu Đình Nhạn: “Cố tình bịp bợm.”
Tư Mã Tiêu: “Hư tình giả ý.”
Liêu Đình Nhạn: “…” Có thành ngữ nào hợp vần nữa không? Tâm địa rắn độc? Hình như cũng không ổn lắm.
Tư Mã Tiêu: “Ha ha ha ha ha!”
Liêu Đình Nhạn sầm mặt, mẹ nó, sao tự nhiên mình lại phải chơi nối thành ngữ với hắn?!