[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 77: Thì ra là yêu quái rái cá
Chương 77: Thì ra là yêu quái rái cá
Hạ Cung là nơi được tiên hoàng xây dựng, là một hành cung để nghỉ mát ngày hè. Tuy Tiên hoàng không bạo lực thích giết người như Tư Mã Tiêu nhưng ngài thích hưởng lạc, còn yêu nữ sắc, khiến các đại thần đau đầu không kém gì cậu con trai, ngài hạ lệnh xây dựng hành cung tinh tế hoa mỹ lạ thường, hoàn toàn không giống với nét mộc mạc trong hoàng cung Yến Thành.
Toà Hạ Cung này không lớn nhưng cảnh sắc ở muôn nơi, nằm dưới chân Li Vân Sơn, nằm cạnh non nước, ngày hè mát mẻ, đúng là một địa điểm lý tưởng để nghỉ mát.
Trước kia Tư Mã Tiêu cũng từng đến đây, chỉ là hắn không ở lại đâu lâu, thường chỉ ở đây mấy ngày rồi thôi, lần này đưa Quý phi tới, sớm đã lệnh cho cung nhân quét dọn Hạ Cung cho sạch sẽ, khiến Hạ Cung đã lâu không ai ở trông như mới.
Liêu Đình Nhạn vừa nhìn thấy Hạ Cung đã thấy rất ổn, nơi thành thanh tĩnh đẹp đẽ hơn vương đô Yến Thành nóng bức nhiều. Hơn nữa sau hậu sơn Hạ Cung còn có khe suối, ngoài việc không có linh khí ra, mọi thứ khác đều giống với họ nước năm xưa bọn họ từng ngâm mình ở Canh Thần Tiên Phủ.
Mỗi tháng Liêu Đình Nhạn chỉ đau một lần, mỗi lần mấy ngày, mấy ngày còn lại đợt này đều ở trong khe suối hậu sơn Hạ Cung.
Những chuyện khác vẫn ổn, chỉ là phải chú ý không thể để cung nhân ở gần đây, nếu không bất cẩn đụng phải gì đó thì lại khó xử. Dù gì mấy ngày trước Tư Mã Tiêu mới nghiệm ra chuyện đời, mấy ngày nay thường xuyên giúp cô giảm đau.
Dù gì cũng là thiếu niên, ham vui chút Liêu Đình Nhạn cũng rất thấu hiểu, điều duy nhất cô không hiểu chính là trước kia lão tổ tông Tư Mã Tiêu rốt cuộc làm sao lại làm bộ làm tịch giả vờ được như vậy, lúc đó biểu hiện của tên tổ tông ấy như là không thèm quan tâm mấy thứ này vậy.
Tiểu Bệ hạ thì thẳng thắng hơn nhiều. Liêu Đình Nhạn cảm thấy hắn không “dè dặt” như trước, sau đó cô lại đột nhiên hiểu ra, Tư Mã Tiêu phiên bản trưởng thành trước kia vốn vẫn còn gánh lấy cái gánh nặng tư tưởng của hình tượng sư tổ mấy trăm tuổi, chắc là gánh nặng đó hơi nặng một xíu.
Núi non ở nhân gian cũng không có gì khác với núi non ở Tu Tiên Giới, Liêu Đình Nhạn nằm trong nước suối thanh mát nhìn lá xanh trên đỉnh đầu, đưa tay ngắt lấy một nhánh, vỗ vỗ trong nước, tiện tay vung bọt nước lên người Tư Mã Tiêu. Hắn ngồi ở bên cạnh, khoác một tấm áo ngoài màu đen, lười nhác nghiêng đầu né khỏi mấy giọt nước bắn.
Nhìn thấy dáng vẻ hắn nhìn mình, Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên công nhận một câu mà Hồng Loa từng nói: “Hắn bị cô mê mẩn tới thần hồn điên đảo.”
Trước kia cô vẫn dè bỉu câu nói này, con người Tư Mã Tiêu trong mắt người khác là điên cuồng nhưng trong mắt cô, người đàn ông này luôn luôn lý trí, đến chuyện đi chết mà cũng sắp xếp rõ ràng gọn ghẽ, người như thế này làm sao có thể “thần hồn điên đảo”. Thế nhưng bây giờ, thấy ánh mắt hắn chăm chăm nhìn mình, Liêu Đình Nhạn thoáng chốc hiểu được.
— Hắn quả thật đang mê mẩn mình.
Thật ra thời gian cô và Tư Mã Tiêu ở bên nhau không hề nhiều, nếu bảo là hai người yêu đương thì cũng không giống người bình thường yêu nhau, cứ như là nước chảy thành sông vậy, có lẽ đã mất đi chút kịch liệt nồng nhiệt của nam nữ trẻ tuổi. Đến nỗi lúc ấy rất ít khi Liêu Đình Nhạn thấy khó xử, bởi vì biểu hiện của Tư Mã Tiêu quá thản nhiên.
Hơn nữa lúc đó Tư Mã Tiêu quả thật quá thông minh quá nhạy cảm, hắn có thể cảm nhận được từng xúc cảm của cô, tất cả những chuyện khiến cô cảm thấy ngượng ngùng đều sẽ bị hắn hời hợt bỏ qua. Hắn là một thợ săn rất giỏi tạo ra một không gian an toàn, đợi con mồi tự mình chui vào sau đó nhốt lại.
Thế nhưng Tư Mã Tiêu của hiện tại đã quên đi những thứ đó, dòng máu chảy trong người hắn bây giờ sẽ không làm hắn đau đớn, hắn cũng không còn nhớ tới những xích sắt nặng nề của mấy trăm năm trước, không nhớ cái họ Tư Mã đã làm hắn nếm trải bao nhiêu là máu tanh, trong ký ức mười sáu năm mà hắn nhớ được, cô đã chiếm lấy một phần đặc biệt.
Hắn không thành thạo trưng ra dáng vẻ “Tất cả đều đang được khống chế” với cô, còn biết dùng ánh mắt như thế này để theo đuổi cô, ánh mắt nhìn người trong lòng.
Đối diện với người tình cách thế như thế này, Liêu Đình Nhạn lần đầu tiên lại có chút ngượng nghịu.
Cô nghiêng đầu nhìn bầu trời xanh ở một phía. Tư Mã Tiêu đi tới, hắn ngồi cạnh cô, một tay chống trong nước, cúi đầu nhìn cô chăm chú, có chút ngang tàng chiếm mất hơn nửa tầm nhìn của cô.
Liêu Đình Nhạn: “… Làm gì thế.”
Tư Mã Tiêu không nói gì, hắn mỉm cười, kiểu cười thiếu niên gian trá, hắn vẫy vài giọt nước lên mặt cô. Liêu Đình Nhạn nhắm mắt theo phản xạ liền cảm nhận được một ngón tay trượt lên má mình đuổi theo vệt nước lăn xuống.
Ấu trĩ. Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, tay đột nhiên vóc lấy một nắm nước vỗ lên mặt Tư Mã Tiêu, sau đó lập tức nhanh nhảu chạy lên bờ, không hề giống với vẻ lười nhác hằng ngày của mình, tránh việc Tư Mã Tiêu có thể sẽ phản công.
Cô đứng trên phiến đá lớn trên bờ cười lớn.
Tư Mã Tiêu ngồi trong nước, đưa một tay vuốt nước trên mặt, chỉ tay vào cô, nhoẻn miệng chế giễu: “Ấu trĩ.”
Liêu Đình Nhạn: “…”
Mấy người là một tiểu Bệ hạ mà còn nói tôi ấu trĩ nữa hạ?!
Cô âm thầm quay lại ngâm mình trong nước, kết cục Tư Mã Tiêu lập tức tạt một tràn nước vào cô, lấp cả đầu tóc.
Liêu Đình Nhạn: “???” Đcm? Biết ngay cái thứ này không có tốt lành gì mà.
Tư Mã Tiêu chống xuống nước cười lớn: “Ha ha ha ha ha!”
Những ngày tháng ở Hạ Cung rất nhàn hạ, Liêu Đình Nhạn qua được mấy ngày đau đớn đó cũng không còn cảm giác cuộn trào nhiều nữa, mỗi ngày đều nằm liệt. Cô không muốn thừa nhận Tư Mã Tiêu đã học hư theo mình lắm, trước kia đôi lúc hắn cũng sẽ bắt chước cô nằm liệt nhưng bây giờ có lúc hắn còn liệt kinh dị hơn cô, chắc là đặt áp lực xuống nên tự do bay cao.
Có điều dù gì cũng là một tên cẩu hoàng đế, cuộc sống của hắn cũng không thế nào nhàn hạ bình lặng mãi.
Đêm hôm nay, Liêu Đình Nhạn phát giác ra có điều không đúng, chầm chậm thức giấc. Cô còn chưa mở mắt đã dùng thần thức nhìn thấy những người lạ mặt ở các nơi trà trộn vào Hạ Cung, chắc có lẽ đây được gọi là thích khách.
Tầm nhìn của thần thức cô trông xuống, những tên kia động tác nhanh nhẹn, bóng người nấp sau bóng cây trong mắt cô giống như dấu đỏ đánh dấu vô cùng rõ ràng di chuyển trên bản đồ game, vừa nhìn đã hiểu.
Cô nhổm dậy, nói bên tai Tư Mã Tiêu: “Có người tới thích sát ngài kìa.”
Cô nói tới ba lần Tư Mã Tiêu mới mở mắt ra, Liêu Đình Nhạn nhìn ánh mắt hắn, nghi là hắn chưa nghe thấy lại bồi thêm một câu: “Ngài tỉnh rồi à, bên ngoài có rất nhiều người đến thích sát ngài kìa.”
Tư Mã Tiêu ậm ừ, ôm lấy cô nằm xuống lại: “Lần này cách bốn tháng mới tới, làm ăn càng lúc càng sa sút.”
Hắn biểu hiện rõ nét dáng vẻ đã hết sức quen thuộc với việc này với vẻ coi thường thế lực địch.
Liêu Đình Nhạn nhìn thấy những chấm đỏ thích khách bị các nội thị nấp ngoài cung điện chém bay, những nội thị đó là hầu cận thân tín của Tư Mã Tiêu, bình thường thì ẩn nấp, đến lúc giết người thì lộ ra phần hung thần ác quỷ, đánh tan nát đám thích khách kia, vì thế chút ồn ào bên ngoài rất nhanh đã lặng xuống.
Liêu Đình Nhạn: Thời cơ tốt như thế này mà một bà lớn Ma Vực như mình lại không ra oai được?
Cô thầm thấy đáng tiếc, nhắm mắt ngủ tiếp nhưng chưa được bao lâu lại tỉnh, lay Tư Mã Tiêu dậy.
“Dậy đi, lại tới một tốp nữa.” Lần này số người khá ít nhưng rõ ràng là lợi hại hơn trước đó.
Tư Mã Tiêu ấn ấn thái dương: “Nửa đêm nàng không lo ngủ đi, đừng có đánh thức ta.”
Liêu Đình Nhạn: “Ngài có tin không, cái này là ta học ngài đấy.”
Tư Mã Tiêu kéo cô xuống lại: “Không có gì đâu, nàng đừng lo mấy chuyện đó.”
Liêu Đình Nhạn không ngủ được, cô mở thần thức xem trực tiếp tình hình hiện tại, phát hiện có một tên cực kỳ lợi hại đã phá vỡ tuyến phòng, đang chạy đến… ờm… cung điện của rắn đen đang ở.
Lần này họ đến Hạ Cung mang theo cả rắn đen, dù gì trong lòng Bệ hạ, rắn đen bây giờ là kết tinh tình yêu của họ. Phụt, nói tới là mắc cười.
Liêu Đình Nhạn: “Ấy, có một tên thích khách đi đến chỗ Ty Ty rồi.”
Tư Mã Tiêu ngồi dậy, vô cảm bước xuống giường, giày còn chưa kịp mang đã rút thanh kiếm trên tường đạp cửa đi ra.
Liêu Đình Nhạn: “… Đợi với?”
Ngài biết con giai ngài là “yêu quái” mà, gấp gáp qua đó làm gì? Liêu Đình Nhạn cũng vội vã đứng dậy theo qua, cô không sợ rắn đen gặp chuyện gì, cô chỉ sợ Tư Mã Tiêu thấy cảnh con giai đột nhiên biến thành mãng xà đen thì bị doạ cho mất mật. Lỡ mà đứng tim thì cô còn phải học theo Bạch Tố Trinh đi cướp tiên thảo hay gì?
Thích khách đó quả thật rất lợi hại, lợi hại trong giới hạn người phàm bình thường nhưng gặp phải một con mãng xà đen như rắn đen thì cũng hết cách, chỉ có thể ôm hận xuống cửu tuyền.
Lúc Tư Mã Tiêu đến, đúng lúc nhìn thấy con mãng xà đen há cái mồm máu ngậm lấy tên thích khách cầm kiếm. Thật ra rắn đen không thích ăn thịt người, nó chỉ quen ngậm cái gì đó, kết quả Tư Mã Tiêu lại đột nhiên xuất hiện như thế, nó liền nuốt luôn người trong miệng xuống.
Rắn đen: “Ọc–”
Chỉ nhổ ra thanh kiếm của tên thích khách.
Tư Mã Tiêu nhìn rắn đen.
Rắn đen lúc lắc cái người, cảm thấy chủ nhân không thích thấy mình biến thành rắn, vì thế lại ngoan ngoãn biến lại thành thằng bé tóc đen, ngồi trên giường lúc lắc chân.
Tư Mã Tiêu tận mắt nhìn thấy mãng xà biến thành người: “…”
Liêu Đình Nhạn đuổi theo từ sau cũng nhìn thấy cảnh này, không nhịn được ôm mặt.
Tư Mã Tiêu quay đầu nhìn cô, sắc mặt phức tạp, Liêu Đình Nhạn đột nhiên lóe lên ý nghĩ trùng khớp ý với hắn, biết được hắn đang tính nói gì liền cướp lời: “Ta không phải Xà yêu!”
Tư Mã Tiêu liếc nhìn eo cô nghĩ thầm quả đúng là Xà yêu, sau đó hắn nói: “Không cần giải thích chuyện này với ta, ta không để tâm.”
Liêu Đình Nhạn: “…” Má nó, tôi để tâm đây này!
Tư Mã Tiêu lại day huyệt thái dương, chỉ vào đứa con trai giả của hắn: “Sao cái thứ tầm bậy tầm bạ gì nó cũng ăn vô bụng hết vậy, nàng không dạy nó không được ăn rác hả?”
Liêu Đình Nhạn: “Từ đầu tới cuối toàn ngài dạy nó đó!” Hồi đó ông còn lấy mãng xà đen làm thùng rác, bảo nó xử lý rác kìa! Ông tỉnh ra giùm tôi đi!
Tư Mã Tiêu: “Lúc không có ta, nàng làm mẹ mà cũng không biết dạy nó sao?”
Liêu Đình Nhạn: “… Ta không có gì để nói.” (chửi thề)
Không biết tại sao không khí lại biến thành gia đình giáo dục con trẻ, rắn đen như đứa trẻ ngờ nghệch nhìn thấy bố mẹ cãi nhau không biết làm gì.
Tư Mã Tiêu: “Bỏ đi, ta cũng đâu có trách nàng.”
Liêu Đình Nhạn: “Ngài còn có mặt mũi trách ta cơ đấy.”
Tư Mã Tiêu sở hữu sự sáng suốt mà phần lớn đàn ông đều không có, biết ngừng cãi nhau với vợ đúng lúc, tránh để tan cửa nát nhà. Hắn đứng trước mặt đứa con giai vô tội: “Nhả cái thứ ban nãy ra, mai mốt đừng có ăn lung tung.”
Rắn đen: “Khè khè–” Uất ức ghê.
Tư Mã Tiêu: “Sao con trai ta vẫn chưa biết nói, có phải đầu óc có có vấn đề gì không?”
Liêu Đình Nhạn: “…” Mấy người hỏi tôi? Tôi còn không biết mấy người làm sao mà nó thành như vậy, có vấn đề cũng là mấy người có vấn đề ấy.
Phát hiện sắc mặt kỳ diệu của Liêu Quý phi, Tư Mã Tiêu lại phất tay: “Bỏ đi, ta cũng có chê trách gì nàng đâu, dù gì cũng là con của chúng ta, không biết nói thì thôi.”
Liêu Đình Nhạn nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, cảm thấy mình có khi không cần phải lên tiếng, một mình cái tên này cũng đủ diễn hết cái phim gia đình này rồi. Tự hắn gây chuyện rồi tự giải quyết luôn.
Hai người quay về đi ngủ, Tư Mã Tiêu đột nhiên bóp eo cô: “Nàng biến thành rắn được à? Biến cái cho ta xem với?”
Liêu Đình Nhạn: “Ta không biến được.”
Tư Mã Tiêu: “Bị thương nên không biến được về nguyên hình à?” Hắn suy đoán hợp lý.
Liêu Đình Nhạn: “Bởi vì ta có phải Xà yêu đâu.” Cô lại đưa ra câu trả lời hợp lý hơn.
Tư Mã Tiêu: “Nàng đang giận chuyện ban nãy đó hả? Không chịu nói chuyện đàng hoàng gì hết vậy.”
Liêu Đình Nhạn: “…” Coi bộ cái tên này nghe nói thật không vô.
Cô thở dài: “Được rồi, xem đây.”
Cô biến thành một con rái cá lông bóng mượt ngay trước mắt Tư Mã Tiêu, sau đó nghiêm túc nói: “Nhìn thấy chưa, đây mới là nguyên hình của ta này, rái cá.”
Tư Mã Tiêu im lặng, rốt cuộc là chuyện gì thế này, một con yêu quái rái cá mới sinh được một con yêu quái mãng xà hả?
Hắn bắt lấy Quý phi rái cá của mình: “Ta cảm thấy… dáng vẻ này của nàng cực kỳ quen thuộc, hình như ta đã thấy nàng thế này rồi.”
Nói xong trong đầu hắn quả thật xuất hiện một cảnh tượng, cảnh tượng hắn ôm rái cá trong lòng. Hắn ôm lấy rái cá, vò bụng của cô.
Tư Mã Tiêu không còn nghi ngờ gì nữa hết: “Thì ra là yêu quái rái cá.”
Liêu Đình Nhạn: “…” Hối hận ghê, đáng lẽ không nên dắt hắn đi ngâm nước, ngâm giờ não úng nước luôn rồi.