[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 76: Ta đau
Chương 76: Ta đau
“Được thôi, ta buộc phải nói cho ngài biết, thằng bé này thật ra không phải do ta sinh ra.” Liêu Đình Nhạn thử bình tâm nói lý với Bệ hạ mười sáu tuổi.
Bệ hạ ngồi đối diện cô, nghe thì cười lạnh: “Đừng có giả dối nữa, khuôn mặt thằng bé này trông y hệt ta, hai mắt lại cực giống nàng, nàng chối bay chối biến cái gì, chối thì chuyện này không tồn tại sao?”
Liêu Đình Nhạn: Tôi không chối chuyện này cũng không tồn tại nha!
Rắn đen Ty Ty ngồi giữa đôi đạo lữ, nằm ườn ra bàn lắc chân, trông như thằng bé đáng thương có bố mẹ ly hôn, mịt mù không biết tương lai đi đâu về đâu.
Liêu Đình Nhạn cũng mù tịt, nhìn kỹ khuôn mặt của rắn đen nghĩ thầm cặp mặt này giống mình hả? Sao mình không thấy vậy? Trước kia mỗi Tết về quê cứ nghe thấy có người nói cô em họ ở nhà giống mình ở đâu đó nhưng không lần nào nhìn ra được. Lúc này đây cô không khỏi nghi ngờ có phải mắt mình không tốt lắm không.
Không lẽ ai cũng nhìn ra chỉ có mình nhìn không ra? Cô nhớ tới đám người Ma Vực mấy năm nay không hề nghi ngờ quan hệ mẹ con của cô với rắn đen.
Liêu Đình Nhạn: “Nó đích thực là do một mình ngài tạo ra.” Đút cả đống máu cho thành rắn biến dị, cuối cùng cũng không biết làm gì khiến nó biến thành hình người.
Tư Mã Tiêu: “Càng nói càng khác thường.” Hắn nhìn Liêu Đình Nhạn với khuôn mặt nắm giữ tất cả chân lý thế gian, hoàn toàn không tin lời thành thật của cô.
Đúng đấy, trên đời này lời nói thật lại khiến người ta khó mà tin được.
Thật ra dù có là Bệ hạ mười sáu tuổi hay sư tổ mấy trăm tuổi, bọn họ đều giống hệt nhau, vừa cố chấp vừa có cái tôi lớn, cảm thấy trên đời này mình là ngầu lòi nhất, tất cả những người khác đều đần độn, cũng chỉ tin vào thứ mình cho là đúng. Ví dụ như trước đây bảo đã là yêu mình cô thì phải cho cô tất cả mọi thứ, bây giờ một mực khăng khăng cô là yêu quái, cô có giải thích thế nào cũng không nghe.
Đúng là đau đầu.
Thôi sống cho qua ngày đi, còn làm được gì nữa,
“Được thôi, ta sinh đó, con ngài, được rồi chưa.” Liêu Đình Nhạn hết muốn giải thích.
Tư Mã Tiêu nói như đã sớm lường trước: “Ta đã nói mà, nàng không gạt nổi ta.” Thằng ông nội này còn đắc ý lắm.
Hứ, sao gợi đòn ghê.
Có điều Liêu Đình Nhạn nhìn khuôn mặt non choẹt không biết trời cao đất dày của đạo lữ, thầm cười lạnh, được lắm, tổ tông, ngài nhận rồi đấy nhé, đợi lúc tự ngài nhớ lại xem xem lúc nghĩ tới đoạn này ngài sẽ có cảm tưởng gì. Nghe thấy tiếng tự mình vả mình không? Nghe thấy mình của trước kia phát ra âm thanh “đã đời ghê” không?
Tôi đợi đó.
Tư Mã Tiêu đón nhận đứa con giai đột nhiên lòi ra, cũng đón nhận con thú cưng cáo bị biến thành heo của Liêu Đình Nhạn, đôi lúc khi nằm cũng cô cũng sẽ tiện tay xoa xoa lông hồ ly heo nhưng vẫn thích nhất là sợ eo Liêu Đình Nhạn.
Chớp mắt Liêu Đình Nhạn đã tới đây được một tháng, đợt bộc phát mỗi tháng của linh hoả đã đến như thường lệ khiến cô đau đến mặt mày trắng bệch, nằm liệt trên giường bất động.
Tư Mã Tiêu nhận ra sự khác thường của cô, cho người đi triệu y giả tới, Liêu Đình Nhạn nắm lấy tay hắn: “Không có ích gì đâu, họ không thể xem ra được gì, cũng không có cách nào làm đỡ được.” Giọng cô yếu ớt, lim dim mắt nói.
Tư Mã Tiêu nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng bức bối tức giận không kiềm được: “Rốt cuộc là sao, sao nàng lại như thế này?”
Liêu Đình Nhạn cuối cùng cũng nhìn hắn: “… Lúc trước từng bị thương.”
Tư Mã Tiêu u ám mặt mày, giọng điệu bừng lửa giận: “Là ai, kẻ nào đã làm nàng bị thương?”
Liêu Đình Nhạn đột nhiên dùng sức bóp lấy tay hắn: “Chính là ngài.”
Tư Mã Tiêu quả quyết: “Không thể nào.” Hắn còn chưa kịp suy nghĩ thì đã phản bác, hắn có một sự tự tin mù quáng, cảm thấy trên đời này sẽ không có ai bảo vệ nữ nhân trước mặt được như hắn.
Liêu Đình Nhạn đau đến khó chịu, nhớ đến nỗi đau mỗi tháng trong vòng những năm nay, lại nhớ đến khoảnh khắc khi ấy bắt được thần hồn của Tư Mã Tiêu, lòng thầm giận dữ, cô hít một hơi rồi nói: “Lúc trước ngài cực kỳ lợi hại, có ngài bảo vệ ta, không ai có thể đụng tới ta, vì thế người duy nhất có thể làm tổn thương ta chỉ có mình bản thân ngài.”
“Ngài từng giết ta một lần.” Giọng nói Liêu Đình Nhạn rất bình tĩnh nhẹ nhàng, không hời hợt như thường ngày.
“Không thể nào.” Tư Mã Tiêu vẫn cứ nói như thế.
Liêu Đình Nhạn: “Lúc đó ngài sắp chết, ngài muốn ta chết cùng mình.”
Tư Mã Tiêu im lặng, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Liêu Đình Nhạn không lên tiếng, hắn đã do dự, vì hắn nghĩ đến tình cảnh đó, không chắc chắn mình sẽ làm như vậy hay không. Hiện giờ ở một mức độ nào đó mà nói, hắn là một Tư Mã Tiêu suy xét tốt hơn trước đây, vì thế sự do dự của hắn chứng tỏ hắn có thể thật sự đã từng muốn giết cô.
Liêu Đình Nhạn nhận ra mình lại không hề sợ hãi. Đúng vậy, đây mới là Tư Mã Tiêu. Thế nhưng lúc đó sao hắn lại cứ phải hy sinh bản thân mình để dành lại mọi thứ cho cô chứ.
Tư Mã Tiêu cúi người, nâng giữ khuôn mặt của Liêu Đình Nhạn: “Nàng không lừa ta chứ?”
Liêu Đình Nhạn: “Mười bảy năm trước, ngài quả thật từng giết ta một lần.”
Con người Tư Mã Tiêu không chịu nghe nói thật, bây giờ cô nói dối hình như hắn lại tin, nhíu mày ôm lấy cô, nhất thời không biết nói gì, chỉ chầm chậm vuốt tóc vỗ về cô.
Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Liêu Đình Nhạn lúc này, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng ngắn ngủi, hắn ôm cô ngồi trong đầm nước xanh biếc, cả người cứ như đang bốc cháy, còn cô thì đang nhìn hắn, nước mắt vương đầy khoé mắt, lắc đầu nói gì đó với hắn, trông hình như đã sắp đổ quỵ. So với một người bình thường thích nằm lăn ra đó thì hình như có gì đó vụn vỡ trong mắt cô.
Tư Mã Tiêu ngẩn người, giữ lấy lòng ngực bức bối.
Đó là gì, là ký ức trước kia của hắn sao?
Liêu Đình Nhạn bắt lấy tay Tư Mã Tiêu, hắn hoàn hồn, nắm chặt lấy tay cô, giọng điệu đã chậm hơn nhiều, có thể là giọng điệu dịu dàng nhất cả cuộc đời hắn: “Thật sự đau lắm sao?”
Liêu Đình Nhạn hít một hơi: “Thật sự rất đau.”
“Ta đau quá, Tư Mã Tiêu, ta đau lắm.”
Lúc trước không đau như vậy, mười bảy năm trước đó, lúc không có Tư Mã Tiêu ở bên, đến những ngày đó cô sẽ tìm một hồ nước để ngâm mình, đau điếng thì lớn tiếng mắng Tư Mã Tiêu, cảm thấy hình như cũng không khó chịu tới vậy, thế nhưng bây giờ kẻ đầu sỏ Tư Mã Tiêu đang ở bên cạnh, cô đột nhiên lại thấy đau đớn lạ thường, khiến cô cực kỳ muốn để Tư Mã Tiêu đau cùng với mình.
Cô đã làm được, lúc cô nói mình rất đau với chất giọng yếu ớt, cô nhìn thấy vẻ mặt của Tư Mã Tiêu, bỗng chốc cảm thấy hình như hắn cũng rất đau, lại không kiềm được mà hơi mím môi.
Lúc này cô lại mềm lòng mất rồi.
Thôi bỏ đi, cố tình gây với hắn để làm gì, Tư Mã Tiêu vốn là người như thế, hơn nữa chắc trong mấy trăm năm trước đó, giờ phút nào hắn cũng đã phải chịu đựng nỗi đau này. Hắn không sợ đau như cô há chẳng phải là do hắn đã quen rồi hay sao.
Liêu Đình Nhạn không nói gì nữa.
Tư Mã Tiêu hình như lại càng khó kiềm được hơn: “Làm gì thì nàng mới đỡ bớt?”
Liêu Đình Nhạn: “… Ngâm mình trong nước đỡ hơn một tí.”
Thật ra là không phải, cần phải ngâm mình trong linh trì lạnh băng mới được nhưng ở đây không có linh trì như thế, hơn nữa cơ thể người bình thường ở cạnh linh trì sẽ bị khí lạnh lan vào, Tư Mã Tiêu bây giờ không thể chịu được thứ này.
Nghe thấy cô nói như thế, Tư Mã Tiêu bế cô tới một tuyền trì phía sau Tử Tuyền Cung, hắn bế cô bước vào, cùng ngâm trong hồ, cạ môi lên trán cô: “Có đỡ hơn chút nào không?”
Liêu Đình Nhạn tựa trong lòng ngực thiếu niên của hắn, khịt mũi tiếp tục lừa hắn: “Đỡ hơn rồi.”
Nước hồ trong veo, y phục của họ quấn lấy nhau trong nước, trong lúc cả người đau đớn âm ỉ, Liêu Đình Nhạn nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây. Hình như chỉ có khi bị cơn đau kích thích, ký ức của cô mới có thể từng chút quay về.
Cô nhớ lại lúc ở Canh Thần Tiên Phủ, lúc đó Tư Mã Tiêu cũng thích ngâm mình trong nước. Cô nhớ lúc mới ban đầu hắn ngâm mình ở hàn trì, cực kỳ lạnh lẽo, đến cô còn không thể chịu nổi, thế nhưng sau này không biết từ bao giờ hắn lại bắt đầu tìm đại một cái hồ nước để ngâm mình.
Tại sao vậy? Hình như là vì lúc đó dù Tư Mã Tiêu ngâm mình ở bất cứ đâu cũng muốn cô ở cùng. Vì cô không chịu nổi hàn trì nên hắn chỉ tuỳ ý tìm một hồ nước thông thường sao?
Sau nhiều năm xa cách, Liêu Đình Nhạn đột nhiên hiểu được Tư Mã Tiêu năm đó ngắm nhìn cô bên khe suối. Tâm trạng của hắn khi ấy có giống cô bây giờ không?
Có khi lúc đó hắn cũng phải chịu đựng nỗi đau còn gấp trăm lần cô, chỉ là hắn vẫn có thể tựa vào đó không thay đổi sắc mặt, nhìn cô mỉm cười, đưa tay nói với cô: “Tới đây nào”. Bình tĩnh đến mức khiến cô cảm thấy đó chỉ là sự mãn nguyện và lười biếng sau giấc ngủ trưa thôi, một khoảng thời gian bình thường mà thoải mái.
Lúc đó, họ không hề thấu hiểu nỗi đau của nhau.
Tư Mã Tiêu trong hồi ức đột nhiên biến mất, chàng thiếu niên Tư Mã Tiêu không nhớ gì bây giờ đang im lặng giúp cô lau đi nước mắt không biết đã rơi từ bao giờ.
“Thật sự đau đến vậy sao?”
Lông mày hắn bắt đầu nhíu lại, cẩn thận lau nước mắt cho cô xong lại hôn nhẹ lên mắt đầy xót xa, rõ ràng chỉ mới là một thiếu niên mà thôi, rõ ràng là một bạo quân không biết thế nào là thương xót.
Liêu Đình Nhạn hít thở, ngẩng đầu đi tìm môi hắn.
Tư Mã Tiêu gạt lọn tóc ướt bên má cô, giữ lấy đầu cô mà hôn. Liêu Đình Nhạn ôm chặt lấy cổ Tư Mã Tiêu, hai tay ôm lấy lưng hắn. Hắn ôm cô tựa vào thành hồ, tóc trôi trên nước, bàn tay ôm cô dần vuốt ve sống lưng.
Liêu Đình Nhạn đột nhiên cảm thấy cơn đau do linh hoả gây ra trong người dần đỡ hơn, cô rời môi Tư Mã Tiêu, tựa đầu bên vai hắn thở dốc: “Ta đỡ hơn rồi.”
“Ừm” Tư Mã Tiêu nghiêng đầu hôn lên cổ cô, đưa mũi cạ quanh vành tai cô.
Liêu Đình Nhạn: “Hình như hôn xong không đau như ban nãy nữa.”
Tư Mã Tiêu suy nghĩ giây lát, đưa tay cởi y phục của cô.
Liêu Đình Nhạn: “Đợi đã.”
Liêu Đình Nhạn: “Ta đang đau đấy, ngài bỏ ra đi.”
Tư Mã Tiêu: “Để ta thử nào, nàng ngoan đi, đừng ồn.”
Liêu Đình Nhạn: “Ta không thử! Liêu Đình Nhạn ta hôm nay có đau chết, chết ở đây cũng không làm vậy đâu!”
…
Liêu Đình Nhạn: “Ngài thấy đau phải không?”
Tư Mã Tiêu: “…”
Liêu Đình Nhạn: “Hay là thôi đi nhé? Hồi trước chúng ta… Lúc đó cũng không thấy ngài đau, đúng là ngài bây giờ vẫn còn nhỏ quá…”
Tư Mã Tiêu bóp lấy cổ cô: “Im miệng.”
Liêu Đình Nhạn: “Ha ha ha ha ha~”
Tư Mã Tiêu thấy cô cười cùng không thẹn quá hoá giận, hắn nhìn cô cười, lông mày dần dãn ra, trên mặt cũng dần xuất hiện nụ cười, hắn ôm chặt lấy cô đổi một tư thế khác, ngón tay cái lau khoé mắt cô: “Không đau như trước nữa rồi phải không?”
Hình như thật sự có hiệu quá, linh hoả đã bị Tư Mã Tiêu vuốt xuống mất.
Liêu Đình Nhạn nhớ lại ban nãy mình bị cái đẹp dụ hoặc không khống chế được, đột nhiên thấy nhục nhã, cô ôm lấy mặt đập vào vai Tư Mã Tiêu, Tư Mã Tiêu lại cười khúc khích bên tai cô.
Hai người họ như hai nhánh rong đung đưa trong nước, quấn quýt lấy nhau lặng lẽ mà dịu dàng.
“Nàng thật sự rất yêu ta.” Trong lúc mơ màng, Liêu Đình Nhạn nghe thấy Tư Mã Tiêu nói như thế, hắn giữ lấy đầu cô, áp sát vào lòng mình.
Liêu Đình Nhạn nhắm mắt rồi cũng ôm lấy hắn, khẽ nói “Ừm.”
Nếu như ta không yêu ngài, dù sống ở đâu ta cũng sẽ rất vui vẻ.
Nếu như ta không yêu ngài, dù sống ở đâu ta cũng sẽ không vui được tới nhường này.
…
Các đại thần đứng bên dưới tranh luận cả buổi trời cũng chả nghe thấy Bệ hạ bên trên nói tiếng nào, mọi người không hẹn mà cùng ngừng lại trông lên, nhận ra hắn hoàn toàn không hề nghe bọn họ nói. Tuy là trước kia Bệ hạ cũng không nghe họ nói được bao nhiêu, dáng vẻ cực kỳ tuỳ tiện nhưng hôm nay hắn lại đang ngơ ngẩn, một tay đặt ở đầu mũi, khẽ vân vê, không biết là đang nhớ đến chuyện gì, trên mặt lộ ra nụ cười chân thật hiếm thấy.
Không giống với Bệ hạ cứ không vui là giết người, giống một thiếu niên nhớ tới người trong lòng.
Chúng đại thần: … Kinh!!
Tư Mã Tiêu chú ý đến vẻ mặt gặp ma của họ, đứng thẳng lên: “Các ngươi tự xem mà làm đi, cô phải tới Hạ Cung nghỉ mát.”
Hắn mang Quý phi sợ nóng lại thích ngâm mình đến Hạ Cung nghỉ mát. Các đại thần trước kia ca tụng hắn cả một quãng thời gian dài giờ lại bắt đầu đau đớn khóc ròng: Bệ hạ bị sắc đẹp mê hoặc! Hết cứu được rồi! Chắc chắn là mất nước rồi!