[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 75: Quả nhiên là con ruột!

Chương 75: Quả nhiên là con ruột!

Lúc cái thần tích trời cao ban phước, vận hà đột nhiên xuất hiện được lan truyền, Nam Yển Hầu đang chuẩn bị dịch vụ tà giáo tẩy não, lan truyền hành vi bạo quân của đương kim Bệ hạ Tư Mã Tiêu, chuẩn bị lấy cớ để nổi loạn sáu quận Bắc bộ.

Gã đang chuẩn bị xong xuôi cả, bước tiếp theo định lấy việc sáu quận phía Bắc hè này đại hạn khô hạn để luận chứng Tư Mã Tiêu không được mệnh trời, lưu truyền khắp nơi dấy động lòng dân.

Bên cạnh gã có một thần đạo có được mấy phần năng lực, lão thần tiên này quả quyết nói vương triều của Tư Mã Tiêu không được dài lâu, bảo hắn là tên yểu mệnh, còn Nam Yển Hầu gã lại là thiên mệnh chi tử, chỉ cần gã thuận theo thiên mệnh tạo phản, nhất định có thể giành được thắng lợi cuối cùng.

Ngoài tính ra được hè này khô hạn, lão thần tiên còn tính được đông tới mấy quận phía Nam sẽ có hạn tuyết lớn với ôn dịch vào xuân sau, đây đều là những sự kiện lớn Nam Yển Hầu chuẩn bị dùng để lợi dụng tạo phản.

Thế nhưng gã vừa định làm lớn một trận lại xuất hiện chuyện này.

Khởi đầu chẳng lành, Nam Yển Hầu tức tối đến bữa sáng cũng nuốt không nổi, sờ chân tóc của mình tìm đến lão thần tiên tra hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải là Tư Mã Tiêu không được mệnh trời sao?

Lão thần tiên cúi rũ mặt mày, khuôn mặt đờ đẫn cả ra, bóp lấy ngón tay rung lắc một hồi như động kinh: “Ta quan sát thiên tượng vào ban đêm, Bên cạnh Tư Mã Tiêu có Yêu Tinh xuất hiện! Chính Yêu Tinh này đã cản trở chuyện lớn của ngài, cần phải tiêu diệt ả!”

“Chắc còn phải sống vài năm nữa ở đây, làm một nơi làm việc Ma Vực ở Yến Thành đi, lỡ đâu mai mốt có mấy chuyện như xây kênh nữa thì cũng dễ bề làm.” Liêu Đình Nhạn cuối cùng cũng rảnh rỗi nói chuyện với Hồng Loa: “Cô giúp ta trông coi bên phía Ma Vực, nếu có kẻ gây chuyện… Ờm, chắc cũng chả ai dám gây chuyện, mấy năm nay đã thiêu bớt mấy tên gây chuyện cũng hòm hòm rồi.”

Hồng Loa ngồi trên bệ cửa nói chuyện với cô với tư thế có thể ngả ra sau bất cứ lúc nào, nàng nói: “Chuyện này thì ta không lo, chỉ là cái nơi xó xỉnh này một chút linh khí cũng không có, bảo người ta sống ở đây lâu dài chắc chắc không ai chịu, đổi ca mỗi năm một lần được không, còn nữa, mình cô ở đây ta cũng không yên tâm, đợi một thời gian nữa mang con giai với thú cưng của cô qua luôn.”

Liêu Đình Nhạn: “Ê, cô đem tụi nó tới rồi ta nói sao với Tư Mã Tiêu?”

Nói với hắn bé Na này tên là Ty Ty, đứa con mồ côi của ngài, tuy là có thể biến thành một bé trai rất giống ngài nhưng thật ra không phải con ruột ngài, con cáo này tên là Ngang Ngang, là thú cưng quý hiếm hồi đó ngài tặng tạ nhưng bị ta cho ăn nhiều quá biến thành hồ ly heo?

Hồng Loa: “Mặc kệ hắn, cô õng ẹo cái là được chứ gì, cô coi đó, hắn bị cô mê hoặc quay vòng vòng như chong chóng rồi, cô nói gì mà hắn chẳng ừ hử.”

Liêu Đình Nhạn: Nói thật chứ hình như mình mới bị hắn mê hoặc cho quay vòng vòng như chong chóng, lần trước suýt nữa không điều khiển nổi. Hời, thiếu niên dễ manh động ghê.

Hồng Loa vừa nói chuyện phiếm với cô vừa liếc mắt ra cửa, tuy nàng cũng có thể cảm nhận được mùi ai đó xuất hiện, có thể tránh mặt đi trước nhưng nếu nàng đối diện với tên Tư Mã Tiêu không còn là Ma Chủ thì tiềm thức vẫn có chút kính sợ… nói tóm lại là có chút sợ sút quần ấy.

Hồng Loa: “Được rồi, tàm tạm rồi, ta đi trước đây, tự cô chú ý vào đấy.”

Hồng Loa đi chưa được bao lâu thì Tư Mã Tiêu tới, ngày nào hắn cũng phải dành rất nhiều thời gian ở bên cạnh Liêu Đình Nhạn, còn Liêu Đình Nhạn gần đây đau đầu vì chuyện ăn uống ngủ nghỉ của hắn. Muốn tên tổ tông này ăn chút gì đó còn khó hơn muốn thằng cháu trai mấy tuổi hồi đó của cô ngoan ngoãn ăn cơm.

Hết cách, cô chỉ có thể đợi mỗi tối sau khi hắn đi ngủ tác động khiến hắn ngủ say hơn, sau đó nhân cơ hội đút cho hắn chút linh lộ gì đó để tẩm bổ rồi lại dùng thần hồn nhẹ nhàng vỗ về thần hồn đang tổn thương của hắn, giảm số lần hắn lên cơn đau đầu.

Tất cả những chuyện này trong mắt Tư Mã Tiêu thì là mỗi đêm hắn ngủ cạnh Liêu Đình Nhạn đều ngủ mê man, mà sau khi tỉnh dậy còn cảm thấy mình tỉnh táo sảng khoái hẳn ra, tinh lực dồi dào, cũng không còn đau đầu nữa, ngày nào cũng ngủ thật say.

Vì thể mà hắn còn từng suy nghĩ: Yêu quái loại nào không hút linh khí của người mà còn có ích?

Không biết sao hắn lại mắc kẹt với cái hình tượng yêu quái đó.

Qua mấy hôm, chỗ xử lý công việc Ma Vực ở Yến Thành đã được làm xong, mười Ma Tướng dẫn theo hơn ngàn ma tu chính thức nhập cư, họ tới đây tất nhiên phải tới bái kiến Ma Chủ trước.

Đúng khi Liêu Đình Nhạn đang ngồi trong hoa viên ngắm hoa uống trà, lúc này mây đen kéo tới, một đám ma tu rớt lộp độp xuống như há cảo, một chốc mà đứng chật cả hoa viên, nếu không phải đều đã ẩn thân thì chắc sẽ gây ra bạo loạn. Liêu Đình Nhạn vẫn điềm tĩnh, cho những cung nhân không chút cảnh giác xung quanh tránh xa khỏi chỗ đó, một mình cô vờ như hưởng thụ cảnh đẹp, thực chất là đang nghe Ma Tướng trước mặt bẩm báo.

Ma Tướng đang nói họ đang sống gần ngoài thành, nói được một nửa thì khựng lại. Liêu Đình Nhạn nhìn ra, thấy Tư Mã Tiêu đang vô cảm bước tới.

Nhận thấy các Ma Tướng đều âm thầm lùi về sau một bước, hơn nữa còn âm thầm im lặng, Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ uy quyền của tổ tông đúng là thâm hậu, dù biến thành như thế này rồi vẫn khiến người ta rụt cổ.

Dù sao hắn cũng không nhìn thấy đám ma tu Ma Tướng bặm trợn này, Liêu Đình Nhạn rất điềm tĩnh, coi như họ không tồn tại, nói với Tư Mã Tiêu: “Sao Bệ hạ lại sang đây?” Lúc này đang lẽ hắn phải ở tiền triều nghe đám đại thần ca ngợi mới đúng chứ.

Đúng là ban nãy Tư Mã Tiêu đang nghe đám đại thần nói mấy chuyện nhảm nhí nhưng hắn nhìn thấy mây đen giăng kín trên cung điện, thầm cảm thấy không ổn liền tới thẳng đây xem.

Kết cục hắn nhìn thấy được gì? Hơn ngàn tên ăn mặc kỳ quái, nhìn là biết không phải thứ gì tốt lành đang bao vây Liêu Đình Nhạn. Hắn vốn nghĩ là Liêu Đình Nhạn gặp phải nguy hiểm nhưng quan sát kỹ thì lại phát hiện hình như những người này đều rất tôn kính Liêu Đình Nhạn, giống với thuộc hạ tuỳ tùng của cô hơn. Hơn nữa từ những phản ứng không có gì khác thường của những cung nhân đằng xa, hình như những người khác đều không thể nhìn thấy họ.

Tư Mã Tiêu nhanh chóng hiểu rõ tình hình hiện tại, hắn cũng là như không nhìn thấy những người này, lướt qua từ giữa họ, đi thẳng tới chỗ Liêu Đình Nhạn.

Liêu Đình Nhạn thấy Tư Mã Tiêu đi lướt qua đám người không chút lạ thường, các ma tu tự giác lui ra nhường đường cho hắn, còn hắn thì đi đến ngồi cạnh bên cô, bắt đầu nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

Liêu Đình Nhạn: “…” Lại làm sao nữa?

Cô vờ uống nước ra dấu cho những Ma Tướng bên cạnh, bảo họ tiếp tục. Ma Tướng tiến thẳng một thước, sau khi cách xa Tư Mã Tiêu một chút mới thấp giọng tiếp tục nói: “Còn Tiểu Điện hạ tới trễ hơn chúng thuộc hạ một chút, cũng sẽ nhanh chóng đến đây.”

Tiểu Điện hạ chính là rắn đen.

Liêu Đình Nhạn vịn trán, cảm thấy đau đầu. Bây giờ cô chỉ mong lúc Ty Ty đến đừng biến hình thành mãng xà, nếu không thì khó giấu lắm.

Tư Mã Tiêu nghe thấy người bên cạnh nói chuyện, lại nhìn Liêu Đình Nhạn diễn tuồng, chớp chớp mắt.

Liêu Đình Nhạn thật sự cảm thấy Tư Mã Tiêu ở đây cứ dị dị, tự dưng thấy áp lực rất lớn, thế nên cô cũng không nói nhiều nữa, bảo thuộc hạ giải tán. Cô nào có biết thuật che mắt thông thường thế này có thể giấu được người bình thường, lại không giấu nổi Tư Mã Tiêu, dù có là người phàm thì hắn cũng không phải người thường.

Đám ma tu lại cưỡi mây đen đi mất như lúc đến, không biết có nhầm lẫn gì hay không, Liêu Đình Nhạn thấy họ đi có hơi nhanh, cứ như có hung thú đang đuổi theo sau đít vậy.

Tư Mã Tiêu bình thản ngồi đó nhìn đám người bay đi.

Biết bay, quả đúng là yêu quái. Tư Mã Tiêu lại quan sát Liêu Đình Nhạn thêm lần nữa, trông cô có vẻ rất lười, không giống kẻ có tiền đồ gì, nhưng mà trông thấy tình hình ban nãy, có lẽ cô còn là một Yêu Vương vai vế không hề thấp. Bệ hạ bình thản nghĩ: Có hơi ngoài dự tính.

Nửa đêm, Liêu Đình Nhạn để Tư Mã Tiêu bên cạnh ngủ say như thông thường, sau đó vừa định đi ngủ tiếp đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ.

“Cộc cộc cộc.” Có người đang gõ cửa.

Không phải là Ty Ty đấy chứ? Liêu Đình Nhạn ngồi dậy từ trên giường, hất tay mở cửa từ xa. Quả nhiên, một cái đầu đen tròn tròn thò từ ngoài cửa vào. Rắn đen lại đến trong hình dạng một đứa nhóc, tuy mấy năm nay vóc dáng với IQ vẫn y vậy nhưng ít nhiều gì cũng có chút tiến bộ.

Ty Ty leo từ ngoài cửa sổ vào, còn ôm một con tuyết linh hồ tròn ụ trong lòng.

Tuyết linh hồ ẳng ẳng mấy tiếng, nhào tới Liêu Đình Nhạn như con heo rừng nhỏ, được Liêu Đình Nhạn ôm trong lòng vuốt lông, rắn đen đánh một vòng dưới chân Liêu Đình Nhạn trước rồi mới nhanh chóng đến bên giường, lăn ra đó nhìn Tư Mã Tiêu. Nó nhận ra mùi của chủ nhân, mừng rỡ lăn mấy vòng, lấy đầu ra sức cạ vào cánh tay Tư Mã Tiêu.

Liêu Đình Nhạn ôm hồ ly heo nhỏ giọng: “Này, đừng có mạnh tay quá, lỡ mà làm hắn tỉnh…”

Còn chưa dứt lời cô đã thấy Tư Mã Tiêu mở mắt ra.

Liêu Đình Nhạn: “…” Má, sao tỉnh rồi vậy!

Tư Mã Tiêu: “…” Nàng ấy quả muốn giấu ta.

Tư Mã Tiêu liếc nhìn vẻ mặt cứng đờ của Liêu Đình Nhạn rồi lại nhìn thằng bé ánh mắt đầy thân thiết và hâm mộ bên cạnh mình. Thằng nhóc này có khuôn mặt y hệt hắn, bảo không phải con ruột hắn còn không tin.

Vào lúc này, trong lòng Tư Mã Tiêu cuối cùng cũng tin mấy lời nhảm nhí tình định tam sinh mà Liêu Đình Nhạn nói.

Chắc đây là đứa con trước kia ta với nàng ấy sinh ra. Trong bầu không khí yên tĩnh cứng đờ, Tư Mã Tiêu nhấc rắn đen bên giường lên, nắn nắn má nó xem thật kỹ càng, sau đó lại trấn tĩnh nói: “Đã tới rồi thì ở lại đi.”

Liêu Đình Nhạn: “???”

Liêu Đình Nhạn: “Ặc… nó là… ngài nhớ nó là ai rồi sao?”

Tư Mã Tiêu: “Đoán ra rồi.”

Liêu Đình Nhạn: “…” Nhưng mà ta thấy ngài vẫn chưa đoán ra đâu.

Tư Mã Tiêu không cho cô cơ hội giải thích: “Ta biết cả rồi, nàng không cần giấu nữa.”

Liêu Đình Nhạn: “Ngài biết cái gì rồi cơ?”

Tư Mã Tiêu: “Biết nàng rất yêu ta.” Nếu không sao lại mang theo con tìm đến đây, tới yêu quái mà cũng không làm, chạy đến đây làm Quý phi của hắn, quả là rất yêu hắn.

Liêu Đình Nhạn: “…” Ông vẽ cái gì trong đầu vậy? Sao cô không có thuật đọc tâm hồi trước của Tư Mã Tiêu vậy!

Ngày hôm sau, Tư Mã Tiêu mang rắn đen đi thượng triều.

Làm cả đám đại thần sợ mất mật.

Thằng bé này là ai? Nhìn mặt thì chắc chắn là con ruột của Bệ hạ nhưng nó cũng phải năm tuổi rồi, Bệ hạ mới mười sáu, có nghĩa là mười một tuổi Bệ hạ đã… Ù uôi, tuy là cũng có người mười hai tuổi thành gia lập thất nhưng mười một tuổi đã làm con người ta đẻ được, Bệ hạ đúng là có… tài năng trời phú.

Tư Mã Tiêu đưa rắn đen đến trước mặt các thần tử của mình, cũng không quan tâm họ có chấp nhận được không, nói với một giọng điệu nghe có vẻ không quan tâm lắm nhưng thực ra vẫn cực kỳ tuyệt diệu: “Con của cô.”

Các đại thần: Quả nhiên là con ruột! Không hổ là Bệ hạ làm ra thần tích!

Cả nhóm người nhìn nhau khó hiểu một hồi, tất nhiên vẫn lựa chọn khen đã rồi tính. Hơn nữa vị Tiểu Điện hạ này ngoan ngoãn ngồi đó không nói câu nào, đúng là hoàn toàn không giống cha ruột của nó, đúng là cảm động xuất sắc! Tiên hoàng mất sớm, Tư Mã Tiêu nhỏ tuổi kế vị, không ít đại thần nhìn hắn từ một thằng nhóc dần dần trưởng thành, từ nhỏ hắn đã mang cái dáng vẻ chết bầm bạo lực đụng chút là giết chóc, làm gì mà ngoan ngoãn như Tiểu Điện hạ này.

Tốt thật, xem ra là một người kế nhiệm dễ khống chế, chỉ cần trụ vững qua một đời của Tư Mã Tiêu, đến đời tiếp theo thì ngày tháng tươi đẹp của họ đã tới!

Các vị đại thần không hề biết, nguyên hình của Tiểu Điện hạ là một con rắn còn to hơn cả cung điện, một đớp có thể nuốt hết toàn bộ bọn họ vào trong bụng mà còn chưa đủ nhét kẽ răng nữa.

“Không biết mẹ ruột của Tiểu Điện hạ là ai?”

Tư Mã Tiêu: “Quý phi” Hắn nhớ tới cái dáng vẻ ngang đầu cứng cổ rất ngại thừa nhận của Liêu Đình Nhạn rồi phì cười, cảm thấy ưng thằng bé câm này hơn nhiều. Thôi bỏ đi, dù sao cũng là nàng ấy sinh ra, còn cất công mang tới cho kẻ làm cha như hắn coi mặt, ráng mà nuôi cho nàng ấy vui là được.

Mọi người liền bừng tỉnh, biết ngay mà, sao mà khi không không có chuyện gì lại mọc ra một Quý phi được, thì ra đã có duyên từ trước rồi, còn âm thầm sinh con nữa chứ! Quý phi kia cũng ghê gớm thật, nhìn thấy im hơi lặng tiếng, tuổi tác cũng không bao nhiêu, không ngờ lại chịu chơi tới vậy.

Lời đồn nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung, Quý phi đang ăn hạt dưa rớt cả hạt dưa: “…” Má nó, lại bị ném đá nữa!

Tư Mã Tiêu, một đạo lữ đi đến đâu cũng phải làm ô uế thanh danh cô.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan