[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 74: Sứ mệnh của Ma Tướng
Chương 74: Sứ mệnh của Ma Tướng
Quý phi nửa đường Liêu Đình Nhạn được sắc phong trong trạng thái ù ù cạc cạc, trở thành chủ nhân hậu cung của Tư Mã Tiêu một cách qua loa hời hợt, vì Tư Mã Tiêu vẫn chưa lập hậu nên hiện giờ cô đại diện cho đẳng cấp cao nhất.
Tư Mã Tiêu đúng là có niềm yêu thích trời sinh trong việc kéo người ta thăng cấp, hở chút là vọt level.
Không chỉ thăng cấp, Tư Mã Tiêu còn phất tay cho Liêu Đình Nhạn vào ở trong Tử Cung, cung điện của Hoàng hậu.
Bệ hạ trước giờ buông thả, chả ai làm gì được hắn, hắn đã nói vậy rồi cũng không ai dám nói không, cái vết máu trước điện còn chưa khô kia kìa.
Liêu Đình Nhạn dọn vào Tử Cung, thầm nghĩ không sống cùng Tư Mã Tiêu cũng tốt, tối đến có thể cho gọi thuộc hạ đến hỏi chuyện, tiện thể bảo Hồng Loa đưa người về Ma Vực xem tình hình.
Tuy Tử Cung chỉ có mình cô là chủ nhưng lại không ít người đi tới đi lui, làm cái cung điện rộng lớn nhộn nhịp cả lên.
Cả đám đông cung nhân nữ thị phụ trách hậu hạ cô, nhìn sơ cũng ít nhất trăm người người hầu thân cận trong nội điện, người lo đầu tóc cho cô, người chuẩn bị trang sức châu báu cho cô, người lo quần áo, người lo xông hương, người lo giày dép… từ đầu đến chân, tới sơn móng tay cũng có người phụ trách riêng.
Ngoài ra còn có người coi sóc phòng kho tiền bạc của cô, lo trà nước, dùng thiện, lo băng đá ngày hè than củi ngày đông, lo cây hoa trong đình viện, lo củi lửa bếp núc, lo dọn dẹp trong nội điện, … trong vòng nửa ngày đã toàn bộ vào vị trí cả, đến Liêu Đình Nhạn còn không nhớ nổi phân công chi tiết.
Cuộc sống của hoàng đế người phàm sao mà cón xa xỉ truỵ lạc hơn cả người tu tiên vậy? Đương nhiên là lúc trước tu tiên Tư Mã Tiêu không thích quá nhiều người tới gần quanh quẩn bên cạnh, lúc ấy hắn cực kỳ nhạy cảm, cứ hễ có người ở bên cạnh là dễ dàng bị ảnh hưởng, sẽ hết sức bực dọc, hơn nữa lúc đó có rất nhiều chuyện có thể dùng thuật pháp hoàn thành luôn với hiệu quả cao. So ra thì hoàng đế người phàm thật sự lố lăng.
Liêu Đình Nhạn được một đám người sửa soạn cho như Bồ Tát rồi lại khiêng tấm đệm hoa vào lót trên cái giường rộng rãi, thắp xông hương, thả rèm rồi các nữ thị lại lui ra.
Liêu Đình Nhạn tung chăn nằm xuống, ngủ được đến nửa đêm lại bị người khác làm thức giấc. Người có thể tới gần mà không làm cô giật mình tỉnh dậy trên đời chỉ có một, Tư Mã Tiêu.
Sao lại xuất hiện nửa đêm nữa?
Liêu Đình Nhạn nhìn bóng người đen huyền bên giường, không hề lấy làm lạ. Cái tật nửa đêm hiện hình của hắn chắc được viết trong thiết lập nhân vật giống cái tật không thích ăn ấy.
Cô lại nhớ tới một đoạn ký ức trước kia, đó là ở Canh Thần Tiên Phủ, trên Tam Thánh Sơn, cô hôm nửa đêm cô tỉnh dậy, nhìn thấy sư tổ áo đen đang quanh quẩn trong khóm hoa kỳ lạ, còn vung tay giết một cô gái rất xinh đẹp. Đó là hoa Nhật Nguyệt U Đàm, đầu óc đột nhiên lóe ra suy nghĩ như thế, Còn thân phận cô gái đó như thế nào thì cô không nhớ lắm, hình như là thí sinh dự thi nào đó bị loại bỏ một cách tàn nhẫn.
Những năm không có hắn bên cạnh, cô nhớ lại không ít chuyện, mấy hôm nay nhớ lại cực kỳ nhiều, tuy đều là những ký ức như mảnh vỡ nhưng đều khiến cô cảm thấy vừa mới lạ vừa bùi ngủi, hồi trước mình bị rút não rồi mới đi yêu đương với cái tên biến thái lắm tật như vậy?
Tư Mã Tiêu ngồi trên đầu giường nhìn cô, không thắp đèn cũng không nói chuyện, nếu là người bình thường đã bị dọa cho chết khiếp. Thế nhưng Liêu Đình Nhạn không chút sợ hãi, cô liếc nhìn Bệ hạ quầng thâm mắt có hơi nghiêm trọng, chủ động đưa tay về phía hắn: “Bệ hạ, muốn ngủ cùng không?”
Tư Mã Tiêu đã sớm nhận ra người này không hề sợ mình nhưng nghe cô nói vậy vẫn khựng lại: “Ngươi sợ cô xuống tay với ngươi lắm mà? Sao giờ lại đổi ý rồi?”
Liêu Đình Nhạn: “…” Không, tôi sợ mình xuống tay với ngài ấy.
Liêu Đình Nhạn: “Có muốn ngủ không nào? Khuya lắm rồi, ngài không nghỉ ngơi sao?” Người bình thường thức khuya không những sẽ có quầng thâm, còn rụng tóc, thậm chí còn yếu sinh lý nữa. Cô thầm ưu tư sờ vào đầu tóc đen tuyền láng bóng của mình, tu tiên vẫn tốt hơn.
Tư Mã Tiêu không để ý lời cô, chống một tay bên gối, khom sát xuống nhìn cô chăm chú: “Ngươi là cái gì vậy?”
Hắn nhìn Liêu Đình Nhạn thật kỹ càng, nhích tới gần như muốn nhìn thấu cô hoàn toàn.
Hắn nhích đến quá gần, gần đến mức có thể ngửi thấy hơi thở của nhau, Liêu Đình Nhạn đột nhiên buồn cười, ngẩng đầu hôn lên má hắn. Thật là đáng yêu quá đi mất.
“Chụt.”
Tư Mã Tiêu: “…” Hắn chầm chậm ngồi thẳng dậy.
Một lúc lâu sau hắn mới nói: “Ngươi là yêu nghiệt sao? Mê hoặc Quân vương, ngươi có mục đích gì, muốn cô mất nước?”
Liêu Đình Nhạn: Nói cái gì đâu không vậy, làm gì mà điên cuồng thêm tình tiết cho tôi vậy?
Liêu Đình Nhạn: “… Ta không phải, ta không có, ngài đừng nói bậy bạ.”
Tư Mã Tiêu: “Vậy thì là yêu tinh muốn mượn tay vương triều vận thế tu luyện?”
Liêu Đình Nhạn: “… Ta thật sự không phải, thật sự không có.”
Có lộn không vậy, khuôn mặt của mình giống mấy thứ ác ôn lắm hả?
Tư Mã Tiêu hoàn toàn không phải người chịu nghe lời người khác: “Ngươi dùng cách nào để vào trong mơ của cô?”
Liêu Đình Nhạn: Ý? Mơ kìa.
Cô ngồi dậy: “Ngài đã mơ thấy tôi rồi hả?”
Tư Mã Tiêu cau mày: “Không phải ngươi dùng cách gì khiến ta mơ thấy sao?”
Hứ, lý lẽ hùng hồn ghê, tự mấy người nhớ nhung tôi còn trách tôi hả?
Liêu Đình Nhạn nghiêm túc nói: “Thật không dám giấu gì, Bệ hạ, thật ra ta là tiên nữ trên trời hạ phàm, chúng ta có duyên ba kiếp, vì vậy ta mới phải tìm đến tiếp tục nhân duyên kiếp trước với ngài.”
Tư Mã Tiêu phụt cười: “Ngươi nghĩ cô là trẻ lên ba sao mà đi tin mấy lời quái gở này?”
Liêu Đình Nhạn: “Ngài không tin tiên nữ hạ phàm hay không tin duyên định ba kiếp?”
Tư Mã Tiêu không chút do dự: “Không tin tiên nữ hạ phàm.”
Liêu Đình Nhạn: … Má nó, nhan sắc mình như vậy mà còn không xưng là tiên nữ được nữa hả!
Tư Mã Tiêu đứng dậy: “Bỏ đi, thấy ngươi nỗ lực chế mấy lời nhảm nhí chọc cô vui như vậy, tối nay không làm khó ngươi nữa.” Tâm trạng Bệ hạ không tệ, đứng dậy hất tay áo rời đi, rõ là không để bụng mấy lời cô nói.
Ok. Liêu Đình Nhạn nằm lăn lại ra giường.
Ngày hôm sau, Liêu Đình Nhạn gặp được hậu cung của Tư Mã Tiêu, một đám đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương chạy tới trước mặt cô bảo là muốn thỉnh an. Trông bề ngoài có vẻ ngoan hiền nhưng trong mắt nấy đều cuộn trào đủ thứ ác ý như ganh ghét đố kỵ, bài xích mưu mô.
Liêu Đình Nhạn nhìn họ mà lại nhớ đến đám người đẹp trên Tam Thánh Sơn vừa mở màng là chết, kết phim trừ cô ra còn lại bị diệt cả. Lịch sử lúc nào cũng giống nhau đến đáng sợ.
Muốn sống ở hậu cung của Tư Mã Tiêu yên ổn tới giờ chắc không dễ dàng gì đâu, những người này đều sống sót dựa vào cố gắng với thực lực của mình.
Quý phi là một trong nhất phẩm tam phu nhân, những người đẹp kia đều gọi cô là Phu nhân.
“Quê nhà của Phu nhân ở đâu thế?”
“Phu nhân lần đầu đến Vương cung, nếu không chê thì có thể triệu chúng tôi đến bầu bạn giải khuây.”
Lúc Tư Mã Tiêu đi tới, nhìn thấy cô đang bị một đám mỹ nhân vây quanh ở giữa, trong mắt hắn cứ như một đám yêu hoa ăn thịt người vây lấy một bông hoa trắng nhỏ rét run lập cập, tất cả mọi người đều không có ý tốt với Liêu Đình Nhạn.
“Quý phi.”
Liêu Đình Nhạn đang trải nghiệm cảm giác trái ôm phải ấp, đột nhiên nghe thấy giọng điệu nặng nề của Tư Mã Tiêu, hắn sải bước đi tới, trên mặt viết rõ là chuẩn bị lên cơn. Chuyện này thì bình thường thôi, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đã có ba trăm sáu mươi bốn ngày để lên cơn của hắn rồi.
“Quý phi thích hoa gì?” Tư Mã Tiêu thoạt đầu hỏi như vậy.
Sao lại hỏi cái này? Liêu Đình Nhạn khó hiểu, vẫn trả lời: “Thược dược.” Đặc biệt là Thược dược màu hồng áy, nhẹ nhàng trong sáng, cực kỳ sinh động.
Tư Mã Tiêu nhìn cô cười, cứ như cũng cảm thấy Thược dược không tệ.
Sau đó hắn lại chỉ vào hai người đẹp, trở mặt nói: “Chôn hai ả xuống khóm Thược dược, năm sau nghĩ chắc Thược dược sẽ nở đẹp hơn.”
Liêu Đình Nhạn: Tuy là hai người này ban nãy thấy rõ là có ác ý với tôi nhưng cái tên Bệ hạ nhà ông chủ động dọn dẹp mỹ nhân trong hậu cung cho tôi không phải sai lắm hả? Tôi nhớ lúc trên xe ngựa về cung còn trưng ra cái mặt chuẩn bị coi tôi ăn hành mà.
Sau khi đuổi đám mỹ nhân mặt cắt không còn một giọt máu đi, Tư Mã Tiêu nói: “Ngươi không phải là yêu quái sao, không lẽ không phát giác được là chúng đang lườm nguýt ngươi? Bị mạo phạm cũng không phản ứng, nếu chúng làm hại ngươi thì ngươi định làm sao? Trong hai ả ban nãy có một ả chuyên dùng cỏ độc, ngươi ở gần như vậy lại không có chút phòng bị gì.”
Hắn cực kỳ phẫn nộ khi gặp phải người không có lí tưởng như vậy.
Bà lớn Ma Vực Liêu Đình Nhạn: … Cho hỏi ngài có cho thiếp chỗ để phát huy không? Không nha.
“Ta thật sự không phải yêu quái.” Cô nói.
Tư Mã Tiêu: “Bỏ đi, không nói mấy chuyện này với ngươi.”
Hắn kéo Liêu Đình Nhạn đi về phía hắn vừa đi tới: “Ngươi vẫn nên đi theo cô thì hơn, đừng có chạy lung tung nữa.”Liêu Đình Nhạn cuối cùng cũng đã nhận ra, cái tên Bệ hạ này bệnh hơi nặng ấy.
Cô bị đưa đến nơi các đại thần tiền triều nghị sự, Tư Mã Tiêu đưa cô tới, cho người mang tới một chỗ ngồi với một cái bàn nhỏ, bỏ thức ăn lên để cô giết thời gian.
Các đại thần im lặng giây lát, nhìn Tư Mã Tiêu ngồi trên chủ vị không nói gì, cùng đồng lòng vờ như không nhìn thấy sự tồn tại của Liêu Đình Nhạn, tiếp tục thảo luận chuyện hôm trước.
Tư Mã Tiêu trước đó vẫn còn ngồi đây đàng hoàng, nghe họ cãi nhau một trận xong đột nhiên đứng dậy bỏ đi, họ còn tưởng Bệ hạ chán nghe họ cãi nhau lên đi mất, ai mà ngờ được hắn lại đi đưa Quý phi không rõ lai lịch kia tới.
Đúng là hôn quân! Vốn còn nghĩ hắn không ham mê sắc đẹp, giờ xem ra chỉ là chưa tới tuổi thôi, giờ thì bắt đầu ló mồi rồi đấy!
Các đại thần đau đớn tâm can.
Liêu Đình Nhạn nghe một hồi, nhận ra họ đang tranh cãi chuyện thi công kênh, hình như đã cãi nhau lâu lắm rồi, giờ vẫn chưa quyết định được.
Một phe trong triều bảo là phải xây, xây kênh được đủ thứ tiện lời, tạo phúc cho hậu thế, còn có thể phân dòng được sông, tránh mỗi năm thiên tai. Một phe lại nói không thể xây được, không thể thêm trách nhiệm cho lê dân bá tánh, kênh không phải là một công trình đơn giản, cự ly dài tới vậy không biết phải xuất bao nhiêu phu dịch, đến lúc đó dân thì lao lực tài sản thì tổn hao, nhất định sẽ khiến lòng người căm phẫn. Còn có một phe ba phải, lúc nghiêng bên này lúc về bên kia.
Tư Mã Tiêu nghe chẳng nói câu nào, mặc kệ họ cãi nhau.
Hắn đợi tới cuối cùng mới nhẹ nhàng nói: “Đại Tư Không bảo xây thì xây đi vậy.”
Một người trung niên râu rậm nghe thấy liền lộ ra dáng vẻ tự đắc, chắp tay khen ngợi: “Bệ hạ thánh minh!”
“Bệ hạ xin hãy nghĩ lại, không được đâu Bệ hạ!” Một ông lão râu ria xồm xoàm ban nãy nhiệt liệt tranh đấu bắt đầu khóc lóc bước ra, lòng đầy tuyệt vọng. Hiện giờ tình hình trong nước không ổn định, vương hầu các nơi chăm chăm dòm ngó, trong triều lại đầy tiếng oán than, tình huống như thế này phải không được xây mới đúng, nhưng Bệ hạ… Bệ hạ rõ là hiểu rõ lại không chút quan tâm.
Ông lão từng làm thầy giáo của Tư Mã Tiêu mấy năm, vì có thể coi là thức thời nên bình an thăng quan, thế nhưng bây giờ lão thật sự lo lắng, nước mắt ngắn dài ngay tại trong điện. Không có chuyện nào đau khổ hơn đế vương mình phò ta rõ ràng là có thể làm một vị minh quân lại cứ phải làm hôn quân.
Liêu Đình Nhạn ngồi bên cạnh thấy lão khóc mà ăn hết vô.
Đêm hôm đó, cô ngồi bên cửa sổ phát tín hiệu, triệu hồi hai Ma Tướng đến.
“Ma Chủ!” Hai người đồng thanh.
Sau đó họ nhận được mệnh lệnh dị hợm nhất cuộc đời này.
Liêu Đình Nhạn: “Biết xây kênh không?”
Ma Tướng: “???”
Người tu tiên có tu vi đạt đến một mức nhất định có thể dễ dàng dời non lấp bể. Liêu Đình Nhạn không đích thân làm lấy, giao chuyện này cho Ma Tướng dưới trướng.
Chưa được mấy ngày đã có một tin tức được lan truyền khắp nơi.
Ông trời hiển linh! Trong vòng một đêm, một con kênh lớn bỗng dưng xuất hiện! Dài thẳng đến Khánh Huyện bên cạnh Yến Thành!
Con kênh mới nối Lan Hà với Li Giang lại với nhau, giải quyết vấn đề lũ lụt của Lan Hà, lại thuận tiện giải quyết luôn vấn đề nguồn nước của bốn quận Bắc bộ, còn liên kết mấy quận huyện phồn hoa của Nam bộ lại với nhau, tạo ra một tuyến đường giao thương tiện lợi trên sông.
Tất cả các đại thần trong triều đều suýt phát điên, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy lão già ba ngày trước còn khóc lóc ỉ ôi nước mắt nước mũi tràn trề suýt nữa nhảy cả Disco người già ngay tại chỗ, nhiệt tình hào hứng ca ngợi tán dương chém gió, khen cái tên Bệ hạ Tư Mã Tiêu này được ông trời chiếu cố.
Ngày hôm ấy Liêu Đình Nhạn cuối cùng cũng mở mang tầm mắt biết được thế nào là nói bậy không chớp mắt, nói chung là nhắm mắt chém gió ấy, tất cả mọi người đều đang thổi Tư Mã Tiêu lên tới tận mây xanh. Trong vòng một đêm, mọi người đều quên mất hắn là một bạo quân.
Tư Mã Tiêu: “…”
Tối hôm đó, một đám Ma Tướng móc xong sông ngòi tới phục mệnh.
“Ma Chủ, chúng thuộc hạ đã tạo xong kênh!”
Liêu Đình Nhạn vừa ý khen ngợi họ: “Tốt lắm.”
Chưa nói được mấy câu, Tư Mã Tiêu đột nhiên xông vào, tiếng bước chân ở ngay ngoài rèm.
Liêu Đình Nhạn giật mình, cô vô thức nghĩ rằng Tư Mã Tiêu giờ chỉ là một người bình thường, rất dễ đối phó nên không phòng hờ gì, trông thấy hắn sắp bước vào, Liêu Đình Nhạn liền nhích tay theo bản năng, biến hai Ma Tướng thành hai con mèo.
Một trong số thuật pháp thú vị cô học được trong mấy năm nay: Biến mèo biến chó, biến chuột biến chim đều được.
Liêu Đình Nhạn ra tay xong mới nghệch ra, nhìn hai Ma Tướng mèo ngơ ngác trước mặt nghĩ thầm mình bị ngu rồi hay gì, bảo bọn họ tự dùng pháp lực ẩn thân không phải là xong rồi sao, dù gì Tư Mã Tiêu bây giờ cũng có nhìn ra được đâu.
Tư Mã Tiêu đã bước vào, nhìn thấy hai con mèo kỳ quặc đang đứng đó: “Cái gì đây?”
Liêu Đình Nhạn: “Hả?… Chắc mèo hoang á, ha ha.”
Hai Ma Tướng xui xẻo: “…” Ma Chủ, sao mà làm như đang lén lút ngoại tình sau lưng Tiền Ma Chủ vậy, chúng tôi vô tội mà.
Tư Mã Tiêu ép gần Liêu Đình Nhạn, đè cô ra giường: “Chuyện con kênh là ngươi làm đúng không, hửm? Ngươi còn dám nói mình không phải yêu quái?”
Nhìn thấy tình tiết khó tả sắp xuất hiện, hai Ma Tướng mèo cuộn lại một chỗ: “…” Chúng ta có nên đi không? Ở đây nhìn có bị giết chết không?
Liêu Đình Nhạn ra dấu tay cho bọn họ: Đi mau đi!