[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 73: Bạo quân

Chương 73: Bạo quân

Tư Mã Tiêu tỉnh dậy, nhận ra mình đã thiếp đi trên xe. Hắn rất ít khi có thể ngủ yên, càng chẳng cần nói đến là ngủ trên xe ngựa đang chạy, hơn nữa hắn nhớ lại chuyện trước khi ngủ, nhận ra trí nhớ có hơi mơ hồ, hình như là đang nói chuyện với Liêu Đình Nhạn, nói rồi lại cảm thấy buồn ngủ. Nữ nhân này có gì đó không đúng, hắn lập tức cảnh giác.

Nữ nhân có gì đó không đúng đang ôm lấy cổ hắn, tựa vào ngực hắn ngủ ngon lành. Lúc mới ngủ dậy Tư Mã Tiêu còn không để ý đến chuyện này, vô thức ôm lấy eo cô, nắn nắn gáy cô, làm xong hắn mới tỉnh ra, tự nhìn xuống tay mình, vẻ mặt bí hiểm khó đoán.

Nữ nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Dù gì thì Tư Mã Tiêu cũng là một hoàng đế nóng nảy điển hình “không cho phép bất cứ ai ngủ say bên cạnh”, không có sinh vật sống nào có thể ngủ ngon lành cạnh hắn, thông thường mà nói, bên cạnh hắn có người thì hắn cũng tuyệt đối không ngủ.

“Dậy đi.” Tư Mã Tiêu lay nữ nhân ngủ say như chết trong lòng.

Liêu Đình Nhạn đang thư thái ngủ ngon, cảm nhận được dịch vụ lay tỉnh với tần số quen thuộc, vô thức làm theo phản xạ có điều kiện rằng Tư Mã Tiêu lại nghịch cô.

Thế là cô lại làm theo điều kiện có phản xạ, ôm lấy cổ Tư Mã Tiêu, vùi mặt vào hõm cổ người ta, mơ mơ màng màng: “Ừm ừm, đừng có làm ồn.”

Hoàn toàn không hề mở mắt.

Tư Mã Tư cảm nhận được mũi và môi của cô đều đang áp vào cổ mình, hơi thở nhè nhẹ quét qua cô, cả người đều không ổn lắm. Cảm giác chính xác là lý trí thấy sai nhưng không phản ứng được, một thức cảm giác kỳ lạ mà tính cảnh giác và dự cảm nguy hiểm đều không kích hoạt được.

Liêu Đình Nhạn này có một khuôn mặt thường xuất hiện trong giấc mơ của hắn, có lẽ là vì như thế mà hắn có thể nhẫn nhịn cô tới vậy sao? Tư Mã Tiêu không tài nào hiểu nổi, nhíu mày suy tư cả buổi trời. Lúc hoàn hồn lại vẫn thấy mình đang bị người ta ôm lấy chưa buông ra, tay mình còn sờ bụng người ta như tự động có ý thức.

Bệ hạ nghĩ ngợi trầm tư, thầm nghĩ cũng khá là đã tay.

Hắn xoa ngón tay nghĩ thôi kệ, cứ để bên cạnh quan sát một thời gian, nếu có gì không đúng sớm muộn cũng sẽ lòi mặt chuột. Nữ tử này thân thiết lấy lòng mình tới vậy, nếu đã vậy thì đợi sau khi hồi cung cho cô một phân vị là được.

Hắn nghĩ rồi kéo rèm xe liếc nhìn ra ngoài, ánh sáng rạng rỡ rọi vào trong xe, chiếu lên mặt Liêu Đình Nhạn.

Liêu Đình Nhạn: “… Nóng.”

Tư Mã Tiêu: “…”

Hắn cong ngón tay gõ gõ vách xe, xe ngựa lập tức chậm lại, nội thị kéo mở rèm sa, quỳ trước cửa xe: “Bệ hạ–”

Y vừa nhìn thấy dáng vẻ Tư Mã Tiêu ôm lấy Liêu Đình Nhạn, lập tức lấy làm lạ, thấy Tư Mã Tiêu đột nhiên tối sầm mặt lại lập tức kinh hãi cúi đầu xuống.

Tư Mã Tiêu: “Mang đá tới đây.”

Để có thể đáp ứng mọi kiểu yêu cầu của Bệ hạ mọi lúc mọi nơi, đoàn xe đã mang theo một khối lượng lớn vật phẩm xa xỉ, nội thị vâng dạ rồi nhanh chóng cho người tìm thùng đá mang tới.

Thật ra Liêu Đình Nhạn kêu tiếng nóng xong cũng đã dậy, cô ngủ mê không có phòng bị, suýt chút chuẩn bị dùng thuật pháp giảm nhiệt, may là kịp nhớ lại tình hình bây giờ mới lần đầu tiên gặp mặt đế vương người phàm Tư Mã Tiêu đã chơi lớn vậy chắc hắn sợ chết khiếp mất.

Nhỡ đâu bị hắn hiểu lầm là yêu quái gì đó, vì dụ như hồ ly tinh mưu đồ khuấy loạn triều cương gì đó… Cô không muốn chơi cái kịch bản này lắm.

Đúng là ở bên cạnh hắn thoải mái quá, không được như vậy, phải chú ý một chút.

Tư Mã Tiêu: “Dậy rồi thì đứng lên đi, chân của cô sắp bị ngươi đè cho tê cả rồi.”

Liêu Đình Nhạn chậm rãi ngồi sang một bên nhìn xuống chân hắn, cơ thể người phàm đúng là quá yếu ớt. Cô ngẩn ngơ, trước mắt đột nhiên sượt qua một đoạn phim nào đó.

Tư Mã Tiêu mặc trường bào đen ngồi trên người mãng xà đen, cúi đầu nhìn cô đang ngồi trong lòng, hình như có hơi chê bai mà nói: “Chỉ có bao đó tu vi, quá yếu, thế này thì ta chỉ cần hơi dùng sức thì ngươi đã chết mất rồi.”

Sau đó thì vẫn là tên Tư Mã Tiêu này, không hề do dự đâm thủng lòng bàn tay, đút máu cho cô.

Cô cũng từng là một người bình thường yếu ớt như thế, là hắn đã khiến cô trở nên như bây giờ.

Trong xe ngựa, Bệ hạ mười sáu tuổi không chú ý đến tâm trạng của Liêu Đình Nhạn, hắn cho người mở thùng đá, lấy ra hoa quả đã ướp lạnh bên trong ra hiệu cho Liêu Đình Nhạn ăn.

“Ăn đi.”

Hắn ngồi đó gõ gõ đầu gối mình rồi lại đột nhiên nghĩ sao mình lại cho cô ăn tự nhiên tới vậy.

Liêu Đình Nhạn chớp chớp mắt, ôm lấy quả đào to toả đầy khí lạnh, nhích tới bên Tư Mã Tiêu, ra vẻ bóp cái chân tê cho hắn nhưng thật ra lại đưa vào vài luồng linh lực, khiến cơ thể hắn có thể lưu thông huyết mạch,

Bệ hạ đang định cho nội thị tới đấm chân hừm lạnh mấy tiếng trong mũi, lại tựa về lại cái tướng ông trên bà trước, cảm thấy người đẹp này vẫn rất ngưỡng mộ mình, vừa hiến dâng thân xác vừa liếc mắt đưa tình chủ động bóp chân cho hắn.

Bệ hạ có chút được đằng chân lên đằng đầu.

Liêu Đình Nhạn đấm ba cái rồi rút tay về ăn đào. Nói sao nhỉ, đúng là từ xa hoa trở nên túng thiếu, ăn quá nhiều linh thực linh quả ở Tu Tiên Giới, mùi vị này không đủ thỏa mãn nữa.

Tư Mã Tiêu: “… Ngươi không biết lấy lòng người khác à?” Chỉ đấm có ba cái là ý gì?

Liêu Đình Nhạn: “… Chân Bệ hạ vẫn còn tê sao?” Ủa kêu tê chân mà, cô đã dùng linh lực rồi, đấm ba cái là đủ rồi còn gì.

Tư Mã Tiêu: “…” Đúng là hết tê rồi nhưng mà ngươi chỉ lấy lòng cô tới đó thôi sao?

Hắn nhìn Liêu Đình Nhạn với ánh mắt uy nghiêm áp bức. Thông thường mà nói thì khi hắn lộ ra vẻ mặt thế này, dù là đám đại thần kia, nội thị cung nhân hay người đẹp hậu cung toàn bộ đều sẽ sợ chết khiếp.

Liêu Đình Nhạn: Ủa, mấy người nhất định phải nhìn tôi như vậy đấy hả? Mấy người là Tư Mã Nũng Nịu hả?

Thôi bỏ đi, cô nghĩ, mới mười sáu tuổi, chưa qua thời kỳ nổi loạn, làm hắn vừa lòng tí cũng chả mất mát gì. Chấp nhất gì ba đứa con nít, bóp chân thì bóp chân.

Tuy đã đạt được mục đích nhưng không biết sao Bệ hạ lại cảm thấy hình như Liêu Đình Nhạn không suy nghĩ giống mình lắm, hắn có cảm giác như thế đấy, thậm chí cảm thấy mình nghe thấy Liêu Đình Nhạn cưng nựng gọi hắn là tiểu Bệ hạ ở trong lòng.

Tư Mã Tiêu: “…” Chắc không phải đâu.

Hắn nhìn thấy dòng sông ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại gõ vào vách xe.

“Bệ hạ.” Người đánh xe bên ngoài nhích tới gần nhỏ giọng đáp.

Tư Mã Tiêu nói: “Nguỵ Hiển Du thế nào rồi?”

Người hầu đáp: “Nguỵ Quận Thủ đã quay về rồi.”

Tư Mã Tiêu xoa bóp trán. Quên mất xử lý Ngụy Hiển Du, lần này hắn tới Lật Dương tất nhiên không phải là vô duyên vô cớ, Nguỵ Hiển Du trước kia cấu kết với Nam Yển Hầu, ngấm ngầm làm không ít chuyện lặt vặt, hắn vốn định lần này tới đây sẵn tiện giải quyết luôn Ngụy Hiển Du, chỉ là… hắn liếc nhìn Liêu Đình Nhạn ở cạnh bên, chỉ là xảy ra chút chuyện, nhất thời lại quên mất chuyện này.

Trong chốc lát, hắn do dự giữa hai vế “Tạm thời tha cho Ngụy Hiển Du” với “Nhân lúc giờ vẫn chưa đi xa cho người quay lại xử lý Ngụy Hiển Du”, cuối cùng vẫn chọn vế sau.

Đến cũng đã đến rồi, nhất định không thể tha cho y. Hắn lập tức phái vài người quay về giải quyết chuyện này.

Mấy ngày sau những người đó đã đuổi kịp đoàn xe, mang về kết quả khiến Tư Mã Tiêu hài lòng.

Dưới trướng của hắn có một đám nội thị ngoan ngoãn dễ bảo, hết mực trung thành với hắn, nổi danh ngang với những người đẹp rắn độc trong hậu cung hắn, trong mắt chư vị đại thần đều không phải thứ tốt đẹp gì. Người đẹp rắn rết huỷ hoại gia trang, nội thị tàn độc lấy đi mạng sống, một trong một ngoài đầy đủ cả.

Mấy năm nay cứ hễ là người khiến Tư Mã Tiêu không vui đều sẽ rơi vào kết cục này.

Nếu như không phải bị Tư Mã Tiêu dạy cho bài học khiếp đảm thì hắn tuỳ tiện xuất cung dạo chơi thế này, mỗi lần đi một hai tháng thì trong triều đã sớm dậy sóng rồi, sao mà yên ổn được thế này.

Cũng may mà hắn không quan tâm chuyện trong triều, cơ bản đều để mấy vị lão thần lo liệu, vài vị lão thần lần lượt đại diện cho các thế lực khác nhau dựng được cả một sân khấu kích lớn trong triều, Tư Mã Tiêu vốn phải là tên bạo quân vai chính cuối cùng lại trở thành người xem kịch.

Một người xem khiến người ta vừa khiếp sợ vừa chán ghét.

Đoàn xe của Tư Mã Tiêu vừa vào đến vương đô Yến thành đã không ít người đợi ở cổng thành chạy vội về để báo cho các nơi, Tư Mã Tiêu đã về có nghĩa là cuộc sống tươi đẹp của mọi người lại sắp kết thúc.

Liêu Đình Nhạn cảm thấy rất mới lạ, cô và Tư Mã Tiêu ở bên nhau cũng đã được một khoảng thời gian dài, lúc đó tuy là hắn rất ghê gớm, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhưng cơ bản thì hắn không thích làm mấy chuyện phô trương thanh thế, ra ngoài đều thích đưa cô với rắn đen đi cùng hơn, bị người khác làm phiền sẽ không vui nhưng cái dáng vẻ khua chiêng gõ mõ của hắn bây giờ thật sự đã rất “hoàng đế”.

Đoàn xe đi thẳng con đường chính rộng rãi lên cửa cung, dọc đường đã có rất nhiều binh lính canh giữ, cấm tiệt những người khác tới gần.

Chủ cung Yến Thành là một cung điện rộng lớn, không giống với những kiến trúc ở Tu Chân Giới và Ma Vực mà Liêu Đình Nhạn từng nhìn thấy, những tòa cung điện này chắc đã có lịch sử lâu đời, trông rất hoành tráng, tường gạch xanh mang cảm giác mộc mạc, có lẽ là dấu tích thời gian của riêng người phàm, không quá giống với những thứ hoa mỹ vĩnh viễn luôn được giữ mới toanh ở Tu Tiên Giới.

Cô đã là “người tu tiên” quá nhiều năm, dường như sắp quên đi mình cũng từng là một người bình thường.

Tư Mã Tiêu thấy cô trông ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt có hơi lạc lõng thất thần, lòng lại không vui lắm. Không lẽ cô không bằng lòng vào cung? Đã tới lúc này rồi mới ý thức được cuộc sống sau này sẽ thế nào sao? Vẻ mặt như vậy là ý gì?

Tư Mã Tiêu không vui liền quyết định tăng cao thêm phân vị trước kia định phong cho Liêu Đình Nhạn.

Như thế là vui ngay chứ gì.

Nếu như vậy mà còn chưa vui thì được sủng sinh kiêu quá rồi, hắn sẽ không nhẫn nhịn mãi đâu.

Liêu Đình Nhạn hoàn toàn không biết Bệ hạ đang vẽ cái đống gì trong đầu được đưa đến thần điện nơi Tư Mã Tiêu sống, tắm rửa thay đồ, sửa soạn gọn ghẽ rồi đi đến yến tiệc buổi đêm.

Mỗi lần du ngoạn ở bên ngoài về Tư Mã Tiêu đều mở yến tiệc, thắt thêm cảm tình với các thần tử lâu ngày không gặp bằng cách tặng người đẹp.

Hậu cung của hắn ngồi trong nội điện cách một bức bình phong, có thể thoáng thấy được một bóng người thướt tha, ngoài điện chính là các đại thần, ai nấy mặt mày u tối như đi đám ma.

Tư Mã Tiêu dẫn theo Liêu Đình Nhạn xuất hiện cuối cùng, Liêu Đình Nhạn đi bên cạnh Tư Mã Tiêu, cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, còn nhiều hơn cả nhìn Tư Mã Tiêu.

Tư Mã Tiêu ngồi ở chủ vị, cũng không bảo Liêu Đình Nhạn ra sau nội điện ngồi, bảo cô ngồi hẳn bên cạnh mình, hành động này lại gây xôn xao một chập. Liêu Đình Nhạn nghe thấy mấy người đẹp phía sau nội điện đều bỗng chốc rối loạn.

“Nhập tiệc”

Tư Mã Tiêu vừa dứt lời liền có người hầu mang lên thức ăn nóng hổi với các loại nước và rượu, dời những thứ bánh ngọt điểm tâm đi, vũ cơ lả lướt cũng chuyển động eo lưng, thướt tha từ ngoài điện bước vào, chớp mắt thành ca vũ thăng bình.

Liêu Đình Nhạn liếc nhìn màu thức ăn trước mặt, khá thèm thuồng định bắt đầu động đũa, cô tự nhiên ăn một miếng, nghe thấy nội thị mang rượu bên cạnh hít ngược một hơi, đột nhiên nhớ lại bây giờ không giống như truớc liền khựng đũa.

Tư Mã Tiêu hời hợt nói với Liêu Đình Nhạn: “Muốn ăn gì thì ăn đi.”

Rồi lại quay đầu khó chịu nhìn nội thị: “Cút xuống.”

Nội thị kia vội vã lau mồ hôi lui xuống. Hình như Bệ hạ dễ tính hơn trước một tí, đúng là nhặt về được một mạng.

Liêu Đình Nhạn ăn mấy miếng lấy vị, nhìn thấy Tư Mã Tiêu đang chống cằm nhìn cô ăn, còn không thèm động đũa, không nhịn được mà hỏi: “Bệ hạ không ăn sao?”

Cả quãng đường về cũng vậy, hắn rất ít khi ăn gì, hắn trước đây đã vậy, chẳng thích ăn gì, nhưng bây giờ đã là người phàm, cần phải ăn uống chứ, nếu không thì sống kiểu gì? Chẳng trách thành ra thế này, tật xấu của người này cũng nhiều thật đấy.

Liêu Đình Nhạn định bụng hôm nào sẽ lên thực đơn dinh dưỡng tẩm bổ cho hắn, tiện tay múc cho hắn một viên thịt: “Bệ hạ, cái này ngon đấy, ngài nếm thử nhé.”

Nội thị đưa rượu tới nhìn thấy cảnh này, hoảng tới rơi cả khay.

Liêu Đình Nhạn: Ủa trời, mấy người sao cứ khiếp đảm vậy?

Tư Mã Tiêu chán ghét nhìn thịt viên trong bát, vừa phất tay bảo nội thị sợ sệt quỳ một bên cút xuống vừa nói: “Không ăn.”

Cái gene kén ăn của hắn nằm trong thần hồn hay gì?

Liêu Đình Nhạn bất lực, tự gắp tự ăn.

Có lẽ là vì Bệ hạ tối nay quá vô hại, các đại thần không thấy hắn tác quai tác quái, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hưởng thụ ca múa nhạc tiệc, qua ba tuần rượu đã có không ít người say. Theo thói quen, các đại thần nâng cốc chúc rượu.

Sau đó là tiết mục tặng thưởng.

Tư Mã Tiêu theo lệ tặng thưởng hai mỹ nhân.

Có một vị đại thần họ Triệu, mấy năm nay rất nổi trội, có thể coi là dòng chính của Tư Mã Tiêu, rất được Tư Mã Tiêu trọng, hắn nể y đủ vô sỉ đủ tàn độc, mới hai mươi mấy tuổi đã được thăng thành Thiếu phủ Cửu Khanh. Tên này vốn đã ở trên trời được mấy tháng, lại vừa uống không ít, hơn hứng chí, lúc này để tỏ ra thân mật bèn nói nửa chơi nữa thật: “Thần hạ rất thích mỹ nhân Bệ hạ mới có được, không biết Bệ hạ có vui lòng gạt bỏ yêu thích không.”

Cả khoảng sân bỗng yên tĩnh.

Tư Mã Tiêu không nói gì, hắn đưa mắt nhìn Triệu Thiếu phủ, mặt không có chút cảm xúc.

Tiếng ca múa đàn hát trong điện ngừng lại, tiếng chúc rượu hỗn tạp cũng không còn, mọi người đều cảm thấy được gì, tự động im lặng, thế nên chỉ còn lại một khoảng yên tĩnh u uất.

“Ngươi muốn có Quý phi của cô?” Tư Mã Tiêu nhướng người tới, hỏi nhẹ nhàng.

Giọng nói nhẹ như gió lại như sấm loé, khiến tất cả mọi người đều phập phồng kinh hãi.

Quý phi? Tất cả những mỹ nhân trong hậu cung Bệ hạ đều không có danh phận, chỉ là mỹ nhân bậc thấp nhất. Những vị trí hàng đầu như Hoàng hậu, nhất phẩm tam Phu nhân, cửu Tần đều vẫn để trống, chưa thấy hắn đề danh phận cho những mỹ nhân đó bao giờ, giờ hắn lại đột nhiên âm thầm lặng lẽ đưa tới một Quý phi?

Một nữ tử lai lịch không rõ đột nhiên lại trở thành Quý phi?

Nếu nói Tư Mã Tiêu sẽ bị sắc đẹp mê hoặc thì tất cả mọi người đều không tin, thế nhưng bây giờ họ lại đều không dám quá khẳng định nữa.

Triệu Thiếu phủ cuối cùng cũng hơi tỉnh táo, y hoảng hốt nhìn khuôn mặt u ám của Tư Mã Tiêu, lập cập quỳ xuống lắp bắp: “Thần, thần uống say, nhất thời, nhất thời hồ đồ…”

Tư Mã Tiêu nhẹ nhàng nhịp bàn: “Rút lưỡi của hắn, treo cổ lên cổng cung.”

Bốn người bước ra từ hàng nội thị vẫn luôn ở cạnh như cái bóng, tiến lên trước như hung thần ác quỷ, trước mặt tất cả mọi người, hai người giữ chặt tay chân, một người banh miệng, một người rút lưỡi.

“A a không ọc”

Liêu Đình Nhạn vẫn đang cầm đũa, nhìn hai người lôi theo cái cơ thể co giật đi mỗi lúc một xa, một vệt đỏ dài giữa điện không ai dọn dẹp, trong điện một khoảng tĩnh lặng.

Lúc này Tư Mã Tiêu lại nhìn Liêu Đình Nhạn, hơi mỉm cười, như không còn nhìn thấy chút âm u thù hằn nào ban nãy trên khuôn mặt thiếu niên nữa, hắn chậm rãi nói: “Sao không ăn tiếp đi? Thử món lưỡi bò này xem.” Hình như giết người xong cuối cùng cũng thoải mái, còn có hứng thú hơn với món ăn trước mặt.

Liêu Đình Nhạn: “…”

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan