[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 72: Bệ hạaaa

Chương 72: Bệ hạaaa

Quốc Quân nước Hỗ Tư Mã Tiêu, bắt đầu từ lúc còn nhỏ đã ngủ ít mơ nhiều, hắn thường có nhiều giấc mơ hỗn loạn, đa phần đều không có ý nghĩa cụ thể gì, chỉ là bầu trời ráng đỏ, máu tươi và lửa, đôi lúc còn có thể nhìn thấy cung điện đen như mực và dây xích đè trên đỉnh đầu, khiến người ta cảm thấy bị đè nén.

Cứ như những thầy giáo từng dạy dỗ hắn vậy, thuyết giáo dông dài, ánh mắt khinh miệt và bài xích, đều khiến người ta thấy không vui.

Chỉ là đôi lúc hắn cũng mơ thấy một người, một nữ nhân.

Có lúc nàng ngồi trên khe núi bên suối, chân trần đạp nước, với tay ngắt một phiến lá xanh non nớt trên đỉnh đầu, tuỳ ý lướt phiến lá dưới dòng nước trong veo. Ánh mặt trời rọi trên mắt cá chân nàng, rơi trên mi má nàng, chiếu xuống ngón tay vung bọt nước của nàng.

Hắn ở trong mơ cảm thấy cực kỳ bình lặng, thậm thí cảm xúc còn dịu đi, chăm chú nhìn toàn cảnh, hắn như có thể cảm nhận được nước suối lạnh băng trong mơ.

Có lúc, nàng nằm trong một đống chăn nệm cẩm tú, vùi mình vào trong chăn mềm mại, như mứt táo gói trong bánh kẹo, có chút mùi ngọt ngào. Đôi lúc nàng còn trở mình, chìa tay ra đặt bên thành giường. Còn hắn trong giấc mơ sẽ nhấc lấy tay nàng, nhón lấy những ngón tay của nàng.

Còn có lúc, nàng rơi nước mắt trong mơ với hắn, như hắn đã làm nàng đau lòng, khiến trong mơ nàng cũng không vui vẻ được, nhất định phải rơi nước mắt với hắn, ép hắn không nơi nào để trút hết đau khổ trong lòng.

Khuôn mặt của người trong mơ rõ dần theo tuổi tác của hắn, cũng càng lúc càng sinh động hơn, chỉ là chuyện nàng rốt cuộc là ai đã bám lấy hắn rất nhiều năm.

“Ngươi là ai?”

“Liêu Đình Nhạn, ta là Liêu Đình Nhạn.” Lúc gặp gỡ hắn, cô chính là Liêu Đình Nhạn.

Tư Mã Tiêu đứng trước Liêu Đình Nhạn, đưa tay vuốt ve cằm và gò má cô, ngón tay hơi lành lạnh, ánh mắt nhìn cô cũng trầm ngâm nhiều.

Liêu Đình Nhạn đã khóc đã đời, cuối cùng cũng khôi phục lại trạng thái từ lâu ngày trùng phùng thành bình thường, cô ngồi đó ngẩng đầu nhìn Tư Mã Tiêu như nhìn bông hoa đã nhiều năm mới nở, sau khi gió cuộn trong lòng lặn xuống, sóng biển vẫn từng đợt tấp vào bờ cát, nổi lên bọt biển nhỏ.

Nếu không phải bên cạnh vẫn còn rất nhiều người đang nhìn, cô có thể cũng không nhịn được sờ lấy khuôn mặt hắn.

Ừm… chuyện là thế này, cô quan sát kỹ càng, Bệ hạ trước mắt vẫn còn là một tiểu Bệ hạ, dáng dấp tuổi mười sáu không giống lắm với dáng vẻ quen thuộc trước kia của hắn, trong non nớt hơn một chút. Lúc trước Tư Mã Tiêu có dáng vẻ của một người thanh niên, dù gì cũng ngần đó tuổi rồi, thần thái cử chỉ bình thường đều mang nét trưởng thành, nhưng Tư Mã Tiêu bây giờ thì… đúng là còn rất non.

Vẫn là ánh mắt đó nhưng vì không có ký ức mấy trăm năm chồng lên nên trông trong veo hơn nhiều, còn có hơi tròn, hình dáng khuôn mặt cũng nhẹ nhàng hơn sau khi lớn lên nhiều, không có sắc bén như trước, mũi miệng cũng vậy, đáng yêu kiểu gì ấy.

Không được, cảm giác này như đột nhiên quay về thời kỳ thiếu niên mười mấy tuổi, nhìn thấy người yêu nhỏ tuổi vậy, đáng yêu chết mất! Dù trước kia hắn có là một tên không ích kỷ cũng không cách nào ảnh hưởng tới sự đáng yêu của hắn bây giờ.

Cái khuôn mặt nhỏ nhắn này non nớt quá chừng.

Liêu Đình Nhạn vẫn không nhịn được đưa tay sờ vào mặt Bệ hạ.

Tư Mã Tiêu: “…”?

Người đẹp trước mặt ban nãy còn khóc lóc thút thít, coi như là hắn cướp về đi, tất nhiên là hắn muốn sờ mặt người ta là sờ được thôi, nhưng mà cô lại bị cái gì vậy, sờ ngược lại mặt hắn tự nhiên như đúng rồi, rốt cuộc cô hay hắn mới là tên bạo quân đáng sợ tai tiếng đây?

Tư Mã Tiêu nhìn cô với ánh mắt kỳ quái: “Ngươi sờ mặt của cô?”

Liêu Đình Nhạn: “…” Thành thật không dám giấu, Bệ hạ, thật ra đến mông ngài ta cũng sờ rồi, mặt thì tính là cái gì.

Tư Mã Tiêu nhận ra mình bị mạo phạm lại cũng không tức giận, ngược lại còn có chút kỳ lạ hỏi: “Trông ngươi hình như không sợ cô?”

Liêu Đình Nhạn: Hả? Giờ mình còn phải tỏ ra sợ sệt mới được nữa hả?

Nhưng cô chỉ mới tới, chưa kịp bổ túc hình tượng mới của đạo  lữ ngày trước, cũng không biết tên bạo quân này đã làm gì khiến người khác khiếp sợ, vì thế nên giờ biết bắt đầu sợ từ đâu đây? Nói thật thì bao nhiêu năm nay diễn xuất của cô không chút tiếng bộ, không biết có ứng phó được với tên Tư Mã Tiêu này hay không.

Tư Mã Tiêu: “Không lẽ ngươi chưa nghe thấy cô giết người như rạ bao giờ?”

Liêu Đình Nhạn: “Quaoo?”

Tư Mã Tiêu rất bất mãn với dáng vẻ ngờ nghệch của cô, cảm thấy chắc là nữ lang này còn nhỏ quá, lại bị nuôi nấng trong nhà kín đáo, không biết nỗi khổ của thế gian, đến tiếng tăm của hắn mà cũng chưa nghe tới, e là cô cũng không tưởng tượng được hắn giết người như thế nào.

Thế là Tư Mã Tiêu hiên ngang ngồi cạnh cô, tựa người lên ghế, hất tay bảo những người hầu đứng một bên lui ra, sau đó lướt mắt xem xét Liêu Đình Nhạn từ trên xuống dưới, hỏi với một chất giọng biến thái: “Cô từng lột da một kẻ dám lớn tiếng mắng cô, treo lên trước cổng cung, đợi đến lúc y bị gió quất mưa tạt biến thành một khúc xương trắng.”

Liêu Đình Nhạn: Ờm, cũng đáng sợ thiệt á, nếu như không so sánh với Tư Mã Tiêu trước đây hở chút là diệt tộc người ta, ra tay giết hết người xấu trong Canh Thần Tiên Phủ, còn thiêu cháy hết phần lớn ma Ma Tướng của Ma Vực dùng làm phân bón hoa.

Tư Mã Tư nhìn ra được người đẹp trước mặt này không hề thấy sợ, khẽ cười mấy tiếng, nhón lấy cằm cô: “Ngươi không sợ chọc giận cô cũng sẽ bị cô xử lý như vậy sao? Cô không phải người thương hoa tiếc ngọc gì đâu.”

Tất nhiên rồi, cái tên đàn ông này không có duyên với từ thương hoa tiếc ngọc, cô nhớ mà, ban đầu cô vừa vào Canh Thần Tiên Phủ, được chọn vào tháp cao Tám Thánh Sơn đã nhìn thấy hắn giết chết một đám đại mỹ nhân, hắn đã muốn giết người thì trước giờ đều không phân biệt nam nữ.

Đúng vậy, cô đã nhớ lại một chút ký ức trước kia, nhớ được sao khi Tư Mã Tiêu lấy mình làm nến rồi thắp lên, có thể là vì lúc đó quá đỗi kích động.

Tư Mã Tiêu mười sáu tuổi, tới gần cô tự kể về “chiến công hiển hách” của mình như muốn hù doạ người khác, Liêu Đình Nhạn không những không sợ mà còn thấy buồn cười.

Thôi vậy, cho Bệ hạ tí mặt mũi đi, dù gì cũng là một Bệ hạ đáng sợ quá trời nè.

“Sợ.. sợ quá đi.” Giọng nói Liêu Đình Nhạn hơi run run, cái kiểu run nén cười ấy.

Tư Mã Tiêu: “…” Cứ thấy nữ nhân trước mặt dị hợm kiểu gì.

Tư Mã Tiêu: “Xem ra ngươi vẫn chưa ý thức được vận mệnh của mình, cô là Quốc Quân Tư Mã Tiêu, còn ngươi sẽ theo ta đến Vương đô Yến Thành.” Từ giờ về sau phải rời khỏi quê hương, bị nhốt vào cái lồng giam cung thành ấy.

Liêu Đình Nhạn thận trọng gật đầu: “Được, ta đồng ý.”

Tư Mã Tiêu: “… Không phải cô đang hỏi ý ngươi, cô đang nói với ngươi, từ giờ về sau ngươi chính là nữ nhân của cô.” Ánh mắt sâu xa của hắn rọi qua người cô, đợi chờ dáng vẻ mất mát thẫn thờ của cô.

Mất mát thẫn thờ cái gì, làm gì được, Liêu Đình Nhạn do dự nhìn khuôn mặt non nớt của tiểu Bệ hạ, thầm nghĩ trẻ trung tốt thật, dù hắn nói ra mấy lời nhảm nhí này thì nhìn khuôn mặt non choẹt của hắn cũng không thấy tức giận nữa.

Có cái làm nữ nhân của hắn hình như cũng không ổn lắm thì phải? Giờ đã nghĩ mấy chuyện xếp hình thì thật sự sớm quá đi mất.

Tuy đây không phải thời hiện đại nhưng cái cơ thể này của Tư Mã Tiêu mới mười sáu tuổi, lông có khi còn chưa mọc đủ, phần lớn khả năng hắn còn chưa nhớ lại chuyện trước đây nữa, tâm trí vẫn còn là một thiếu niên chống đối mười sáu tuổi, cô thật sự ra tay không đặng.

Không được, lương tâm cô không cho phép cô ngủ với bé trai vị thành niên, ít nhất phải đợi thêm hai năm nữa.

“Bệ hạ, chúng ta hai năm nữa rồi nói được không? Hay là một năm nữa?” Liêu Đình Nhạn khéo léo đổi chủ ngữ câu sau từ “Ngài” thành “Ta”.

“Ta còn nhỏ lắm, hơi sợ một chút.”

Tư Mã Tiêu: “…” Con người này rốt cuộc đang nhảm nhí cái gì?

Hắn tối sầm khuôn mặt ẻo lả: “Ngươi nghĩ ngươi chọn được sao? Chỉ cần cô muốn thì ngươi lập tức thuộc về cô.”

Liêu Đình Nhạn: Đừng, đừng ép tôi phạm pháp, ý chí của tôi yếu ớt lắm đấy, ranh giới đạo đức cũng càng ngày càng mỏng manh rồi, sơ suất là ra tay thật đấy.

Có lẽ là vì bây giờ cô là một kẻ mạnh mạnh hơn Tư Mã Tiêu rất nhiều, nghe thấy bé trai mười sáu có đổ thêm dầu vào lửa cỡ nào cũng thấy rất buồn cười, Liêu Đình Nhạn tự giác hiện tại mình là một người trưởng thành, còn là một Đại Ma Vương có thể giữ chặt Tư Mã Tiêu trên giường chỉ với một ngón tay, vậy nên rất bao dung.

Hà, nhóc có nói gì chị cũng không giận thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như nhóc đâu.

Kết quả đợi đến lúc cô “bị ép” lên xe ngựa rộng rãi, trên đường về vương đô Yến Thành, Tư Mã Tiêu nhìn cô hiên ngang nằm bên cạnh mình yên ổn chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng dưng nói với cô: “Ngươi bị ngốc đúng không, làm gì cũng không phản ứng, ngươi như thế này nếu vào hậu cung của cô thì bị đám nữ nhân trong hậu cung cô nuốt sống như chơi.”

Người trưởng thành Liêu Đình Nhạn tuyệt đối không giận: Đám nữ nhân trong hậu cung? Nữ nhân gì? Tư Mã Tiêu ngươi chết chắc rồi, mười mấy năm sự sống của ngươi phải kết thúc sớm bây giờ rồi!

Liêu Đình Nhạn cuối cùng cũng biến sắc, Tư Mã Tiêu cảm thấy cực kỳ thoải mái, thầm nghĩ sợ rồi chứ gì, hắn hơi đắc ý nói: “Nếu ngươi có thể làm cô vui, cô tất nhiên có thể bảo vệ ngươi không cần lo nghĩ.”

Hắn dự trù tình hình hậu cung hiện tại của mình, nhớ xem mấy người nổi trội nhất gần đây trong như thế nào, hắn ra ngoài một chuyến có hơi quên mất rồi.

Thân là hoàng đế, hắn đương nhiên có hậu cung, nữ nhân bên trong có người được tuyển theo quy chế, có người được dâng tặng, vương hầu các nơi đều thích tặng mỹ nữ cho nhau, tập tục của nước Hỗ như vậy, Quốc Quân như Tư Mã cực kỳ thích tặng mỹ nữ cơ thiếp cho người khác.

Hắn không ưa thần hạ nào là tặng người đẹp cho thần hạ đó. Những người hắn mang đi tặng đều là những thành phần cộm cán đứng đầu trong danh sách tranh giành ở hậu cung hắn, kéo đại một ả đi cũng không chẳng bõ bèn gì.

Hắn nuôi một đám người đẹp do các nơi gửi tới như nuôi một bầy dế, để các nàng đấu với nhau, ai có thủ đoạn có mưu mô chiến thắng được thì chính là món đồ có thể mang đi tặng trong mắt hắn.

Cái tên Bệ hạ bực dọc này mỗi lần tặng người đẹp đều mang danh nghĩa tốt lành là quân thần tương hoà, nhưng mà Hỗ Văn Vương người ta tặng mỹ nữ hậu cung cho trướng quân của mình là do tình cảm anh em người ta tốt, không phân biệt anh với tôi, hắn thì sao, hắn toàn là nhằm vào những triều thần mình không vừa mắt, cứ tặng một người là hắn lại khiến gia đình thần tử đó long trời lở đất, gà bay chó chạy, không biết hắn đã phá hoại bao nhiêu cái gia trang êm ấm của các đại thần.

Làm đến mức bây giờ thần hạ sợ nhất là mỗi năm lễ lộc Bệ hạ lại hứng chí mở tiệc, trong yến tiệc lúc nào cũng tặng đi vài người đẹp, đó có phải là tặng người đẹp đâu, đó là tặng tang thần mới đúng.

Liêu Đình Nhạn không biết những nội tình này, cô nghiến răng nhìn Tư Mã Tiêu ngồi với cái tướng như ông trên bà trước ở đó, đột nhiên phất tay. Tư Mã Tiêu chớp chớp mắt, tự dưng chầm chậm nhắm mắt, mí mắt hắn đóng xuống, chỉ là tròng mắt vẫn chuyển động, hình như đang vùng vẫy tỉnh lại.

Cánh tay Liêu Đình Nhạn ôm lấy cổ hắn, khẽ vỗ về: “Ngài buồn ngủ rồi, ngủ đi.” Lúc này Tư Mã Tiêu mới không cố vùng vẫy nữa, chầm chậm thiếp đi.

Liêu Đình Nhạn làm hắn ngủ xong mới bóp lấy cổ tay hắn nhấn nhấn, lập tức bĩu môi.

Hứ, đồ thứ tôm tép.

Nhưng mà cơ thể này của hắn quả thật rất không ổn.

Liêu Đình Nhạn kiểm tra kỹ càng cho hắn, phát hiện thần hồn của hắn vẫn đang chịu tổn thương năm đó, còn không dung hợp tốt lắm với cơ thể hắn, chắc hắn rất thường hay đau đầu. Dưới mắt có vết bầm, nhắm mắt yên lặng ngủ là thấy rõ ngay, chắc là ngủ nghê cũng không ngon.

Hắn mất ngủ truyền kiếp hay gì? Sao mà đã đổi cái thay rồi vẫn ngủ không yên.

Còn nữa, cơ thể quá sức yếu ớt, có ảnh hưởng của thần hồn, cũng có bệnh từ trong bụng mẹ, chắc bản thân hắn cũng không để ý mấy, còn trẻ như vậy, nếu là người bình thường không có lin dược để trị chắc cùng lắm cũng chỉ sống tới ba mươi mấy tuổi.

Ban nãy cô còn hơi giận hắn nhưng bây giờ nhìn thấy thân thể tàn tạ của hắn, lòng lại bắt đầu cảm thấy thương xót. May là cô là người tu tiên.

“Sao tới đâu ngài cũng phải giày vò mình tới khó chịu như thế?”

Liêu Đình Nhạn thấp giọng nói, hôn lên gò má Bệ hạ.

Cô lấy ra một cái bình ngọc, đây là nhân sâm sư huynh ở Cốc Vũ Ổ tặng cô, linh khí không nhiều lắm, người tu tiên cũng chỉ uống lấy vị thôi nhưng lại là thực phẩm đại bổ với cơ thể người bình thường, cô còn nhiều thứ khác tốt hơn nhưng hiện tại thì cái này là thích hợp nhất.

Cô hớp một ngụm, cúi đầu hôn lên môi Tư Mã Tiêu, đút cho hắn một ngụm nhỏ. Bây giờ tới cái này hắn cũng không uống nhiều được, sau này có thể cho hắn uống mỗi ngày một chút.

Tư Mã Tiêu nhíu mày, ngón tay khẽ nhúc nhích, dáng vẻ trông không yên ổn lắm. Liêu Đình Nhạn ôm lấy cổ hắn, phất tay qua trán khiến hắn bình tĩnh lại, sau đó tựa vào lồng ngực hắn.

Cảm giác của hắn rất nhạy bén, dù là cơ thể người bình thường thì thần hồn cũng vẫn là Tư Mã Tiêu kia.

Lồng ngực hắn bây giờ có chút phong phanh, quả đúng là thiếu niên mười mấy tuổi, lồng ngực không lạnh lẽo như trước kia nữa, có sự ấm áp đặc trưng của thiếu niên, chỉ có tay là hơi lạnh. Tim hắn đập chầm chậm, chứng tỏ đã ngủ say.

Liêu Đình Nhạn nhìn chăm chăm vào cằm hắn thất thần một lúc rồi cũng cạ vào lòng ngực hắn cùng thiếp đi.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan