[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 71: Có một tên bạo quân

Chương 71: Có một tên bạo quân

Bệ hạ dần lớn lên, càng không thích ở lâu trong cung, thường tuỳ hứng mang theo thần hạ thủ vệ đi đến các quận, trên danh nghĩa thì là vi hành xem xét tình hình dân chúng, thực tế thì ai mà không biết vị Bệ hạ này chỉ là chán quá mới huy động lực lượng, không quan tâm lời phản đối trong triều, rời cung du ngoạn, lần này dứt khoát bỏ lại lễ tế mùa xuân để đến Lật Dương.

Ngụy Hiển Du đã làm Quận Thủ Lật Dương nhiều năm, trong lòng nghĩ gì cũng không lộ ra mặt, mấy ngày nay đã tận tâm tận lực săn sóc cho Bệ hạ vui chơi đã đời. Hôm nay ngoài thành náo nhiệt, Bệ hạ muốn xem thuyền rồng, y cũng thu xếp thoả đáng, còn cất công chuẩn bị người đẹp ca múa bên bờ hồ.

Chỉ là đến nơi cũng chẳng thấy Bệ hạ hứng thú với thuyền rồng được bao nhiêu, hắn ngồi bên mạn thuyền, vô cùng buồn chán nghịch mảnh ngọc giác ở thắt lưng.

Hiện giờ đã ngồi đến hơn nửa ngày, Nguy Hiển Du đứng đây hầu hạ hơi sắp không chịu nổi, sau lưng lấm tấm mồ hôi, chân đau nhức. Chàng đã quen sống trong nhung lụa, sao mà chịu nổi như thế này, chỉ đành thử mở miệng, định bụng khuyên Bệ hạ về nghỉ ngơi trước, mình cũng đỡ phần nào.

Bệ hạ mười sáu tuổi, khuôn mặt như một cô gái đẹp, da trắng như thoa phấn, tóc đen mắt huyền, một tướng mạo đẹp đẽ. Chỉ là trên mặt có mang mùi vị thù địch lạ thường, lúc nhìn người khác lúc nào cũng có cảm giác u uất nặng nề như có thể nhìn thấu người khác.

Hắn như không nghe thấy lời Ngụy Hiển Du, nét mặt không gợn sóng, không biết đang nghĩ gì.

“Bệ hạ…” Ngụy Hiển Du sống ở Lật Dương nhiều năm, không tiếp xúc nhiều với vị bạo quân trong lời đồn này, thấy hắn không để ý tới mình, không nén được lại thử khuyên lần nữa.

Tư Mã Tiêu đang yên lành ngồi đó đột nhiên phất tay áo không hề báo trước, hắn không thèm nhìn lấy, hất chén trà trên bàn lên người Nguỵ Hiển Du, chén trà đập vào đầu chàng, nước trà còn thấm ướt cả người.

Khóe mắt Nguỵ Hiển Du co giật nhưng lại không dám nói gì, cúi đầu xuống, giấu đi cảm xúc.

Chính vào lúc này, chàng nhìn thấy Tư Mã Tiêu đứng dậy, xé toạc tấm rèm gấm thêu hoa hơi thấu rọi treo trên cửa sổ, hắn nhìn ra ngoài, ánh mắt như đang tìm gì đó.

Móc và tua rua rèm đều bị hắn giật rơi xuống đất, hạt ngọc lăn trên đất, lăn vào dưới trà kỷ.

Không chỉ mình Nguỵ Hiển Du mà những thái giám cùng hầu cận bên cạnh nhìn thấy cũng kinh ngạc.

Một người trong số đó căng thẳng nuốt nước miếng, tiến lên trước nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, người làm sao vậy ạ, người đang tìm gì sao?”

Tư Mã Tiêu đột nhiên ấn ấn trán: “Ban nãy có một nữ tử ngồi trên xe ngựa hoa giá bên đường, đi tìm cô ta về đây cho cô(*).”

(*): Từ tự xưng của đế vương

“Cái gì? Giờ hắn đang là Bệ hạ của nước Hỗ?”

Liêu Đình Nhạn thoạt đầu thấy kinh ngạc, sau đó lại thấy khá là hợp tình hợp lý. Sớm đã thấy tên tổ tông này giống bạo quân, giờ cũng coi như là xứng đáng với hình tượng.

Nhưng mà giờ phải làm sao? Giờ cô nên xách đầu Tư Mã Tiêu về thẳng Ma Vực hay tiếp cận hắn trước, thử xem trí nhớ hắn đã khôi phục chưa rồi lại chầm chậm tới nói cho hắn biết chuyện trước kia?

Rắn đen ở lại Ma Vực trấn vía thuộc hạ, không tới cùng. Bên cạnh Liêu Đình Nhạn chỉ có Hồng Loa và một bầy ma tu Ma Tướng.

Hồng Loa: “Tất nhiên là mang hắn về đã rồi tính, hiện giờ hắn là người phàm, đâu kháng cự được, chẳng phải là cơ hội cho cô mang hắn về sao, cô muốn làm gì mà chả được. Còn nữa, phải để hắn tu luyện lại, dù tư chất cơ thể không có thì với năng lực của tổ tông đó cũng nhất định có thể tu cho ra trò.”

Liêu Đình Nhạn nghe thấy lại không nói gì hồi lâu.

Cô có hơi thất thần.

Trong đình viện mà họ dừng chân có một khóm hoa dành dành, lá xanh thẫm và hoa trắng muốt ở ngay ngoài cửa sổ. Cô nhìn khóm hoa thất thần hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Không, ở lại đây đi, ta không đưa hắn về Ma Vực, cũng không muốn hắn tu luyện.”

Ta muốn hắn có một cuộc đời người phàm bình dị.

Hồng Loa rất khó hiểu, mở to mắt nói lớn: “Không để hắn tu luyện? Cuộc đời người phàm chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, chẳng lẽ cô thật sự muốn nhìn hắn sống hết mấy chục năm này rồi cứ vậy chết đi sao? Đến lúc đó cô phải làm sao?!”

Liêu Đình Nhạn muốn nói trước kia ta cũng là người phàm, ta cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ sở hữu sinh mạng dài dẳng, thật ra ta không hề muốn sống lâu tới vậy, lâu đến mức khiến người ta khiếp sợ, chỉ mười mấy năm nay đã đủ khiến cô mệt nhoài rồi.

Làm người phàm rất tốt, cuộc đời mấy chục năm là đủ rồi.

Có lẽ với Tư Mã Tiêu mà nói, sinh ra là người bình thường mới là chuyện may mắn nhất của hắn. Hắn vốn dĩ muốn tiêu huỷ cả thần hồn, chính cô đã cưỡng ép giữ lại, nếu nhất định cứ theo đuổi sự dài lâu thì dường như đã quá tham lam.

Cô không nói mà nhìn sang Hồng Loa. Hồng Loa liền hiểu ngay cô sẽ không đổi ý, về tính cố chấp thì cô rất có tướng phu thê với Tư Mã Tiêu.

Hồng Loa tuy vẫn không hiểu được cô đang nghĩ gì nhưng nàng cũng không cách nào khuyên được, chỉ có thể chỉ ra vấn đề hiện tại: “Nếu cô đã không muốn đưa hắn đi, vậy thì cô phải ở đây với hắn rồi, nhưng mà cô dùng thân phận gì để tiếp cận hắn? Sau đó phải làm sao, cô đã nghĩ kỹ chưa? Cô tìm hắn ngần ấy năm, không phải cứ suốt ngày ở bên cạnh âm thầm nhìn hắn là đủ rồi đấy chứ?”

Chuyện đó thì chắc chắn là không rồi.

Đây đúng là một vấn đề.

Liêu Đình Nhạn ngẫm nghĩ một lúc: “Nếu không thì vầy đi, cô xem, ta dùng thuật pháp tạo cho hắn một giấc mơ rồi sau đó đi vào mơ.” Cái kiểu nằm mơ thấy mấy chị bé đẹp gái rồi vừa nhìn đã rung động ấy.

Cô lại nhớ đến Lạc Thần Phú, lập tức phát huy tại chỗ, chuẩn chuẩn bị một khuôn mẫu lưu truyền thiên cổ: “Cảnh trong mơ là hắn đang du ngoạn bên bờ sông, đột nhiên nhìn thấy một Lăng Ba tiên tử đứng trên mặt sống, ngỡ ngàng nghĩ là người trời.”

Nằm mơ như vậy mấy lần rồi cô lại tìm cách thực hiện ngoài đời thật. Việc này vẫn rất đơn giản đối với cô, hình tượng thần nữ ngầu lòi vậy, sau này có xuất hiện tình huống đặc biệt gì thì cũng dễ giải thích.

Tuyệt vời.

Liêu Đình Nhạn mãn nguyện gật gù, cảm thấy nước đi này cực kỳ đặc sắc thần thoại.

Hồng Loa: Ta cảm thấy không đáng tin lắm, chị em ơi, cô thật sự muốn chơi vậy hả?

Liêu Đình Nhạn: Cái nước đi cơ bản như vầy có thể có vấn đề gì được chứ?

Hai người cẩn thận bàn bạc xem giả thành tiên nữ hạ phàm như thế nào, cái gì thiết thực để mê hoặc được một tên bạo quân, đột nhiên bên ngoài có tiếng Ma Tướng: “Ma Chủ, bên ngoài có một tốp binh lính người phàm.”

Binh lính gì cơ? Bọn họ chỉ vừa tới đây, đã kịp làm chuyện xấu gì đâu, sao lại bị binh lính tìm tới tận nơi vậy?

Không lẽ là do họ chưa kịp làm giấy phép thông hành hoặc vẫn cứ ngụy trang kỹ, bị lòi đuôi rồi sao? Nhưng mà bây giờ quản lý nhà nước của người phạm nghiêm ngặt vậy sao?

Sau khi Liêu Đình Nhạn nhìn thấy tốp binh lính thủ vệ đó, cảm thấy càng mù tịt hơn, vì tay đầu đoàn là một tên ẻo lả giọng điệu mỏng manh, y không tới để điều tra dân ở lậu mà là đứng trước mặt Liêu Đình Nhạn mỉm cười nói: “Lang quân nhà chúng tôi ở bên kia sông nhìn thấy nữ lang, trong lòng nhung nhớ, vì thế cho chúng tôi đến đây tìm kiếm tung tích nữ lang, mong nữ lang cùng chúng tôi đến gặp lang quân nhà tôi.”

Nữ lang là cách xưng hô của nước Hỗ với nữ tử trẻ tuổi chưa chồng, lang quân là để chỉ nam nhân.

Liêu Đình Nhạn: “…”

Hiểu rồi, thì ra trên đường đụng phải tay háo sắc, bị để ý mới tìm tới tận nơi, muốn cưỡng ép dân nữ.

Không ngờ những năm trên đời còn có thể gặp trúng tình tiết thế này? Nói thật thì Liêu Đình Nhạn cũng quên mất hình tượng của mình là một đại mỹ nhân rồi.

Hồng Loa và những ma tu Ma Tướng đang ngụy trang thành thủ vệ thuộc hạ khác nghe thấy cũng ngơ ngác nhìn nhau. Cái chuyện này… trước kia Liêu Đình Nhạn là đạo lữ của Đại Ma Vương số một thế giới Tư Mã Tiêu, sau đó tự mình trở thành Ma Chủ Ma Vực, ai mà dám để ý tới cô, dù có để ý cũng ai mà dám nói, ai mà biết được còn có thể xảy ra chuyện như vậy.

Có lẽ là vì chuyện thật sự quá ly kì, Liêu Đình Nhạn lại không hề thấy tức giận, chỉ có mấy Ma Tướng mặt mày hung tợn bên cạnh lại lộ ra thần sắc bị mạo phạm hung hiểm.

Tên khốn ở đâu tới dám ngấp nghé với lão đại của họ! Rút gân! Lột da! Luyện hồn!

Có lẽ là cảnh giác được họ không hiền lành gì, tên nam nhân trước đó vẫn còn cao ngạo giờ lại run rẩy, nói năng lí nhí: “Lang quân của chúng tôi hoàn toàn không phải người bình thường, nếu nữ lang bằng lòng thì có thể có được tài phú ngất trời…”

Liêu Đình Nhạn buồn cười: “Ồ, tài phú nhiều đến cỡ nào cơ?”

Tên đàn ông ẻo lả hơi ưỡn lưng: “Lang quân nhà ta họ Tư Mã, tới từ Yến Thành.”

Yến Thành là vương đô, Tư Mã là quốc tính, người có thể tự xưng như vậy chỉ có một, chính là Quốc Quân nước Hỗ Tư Mã Tiêu.

Liêu Đình Nhạn: “…”

Ai? Ngươi nói với ta là ai cơ?

Liêu Đình Nhạn: “… Tư Mã Tiêu?”

Tên ẻo lả thay đổi sắc mặt: “To gan, không được gọi thẳng tên họ của Quân vương!”

Hồng Loa và các Ma Tướng đều đã im thin thít, giờ thì không ai giận nữa, họ đều cảm thấy không được chân thật lắm.

Liêu Đình Nhạn: Tôi thật sự vẫn chưa kịp tạo mộng tạo hình tượng đúng không?

Trong bầu không khí im lặng dị kỳ, Hồng Loa vỗ vai Liêu Đình Nhạn nói nhỏ: “Ừm, cái gì ấy, cái duyên cái số nó vồ lấy nhau, trân trọng mối duyên này chứ?”

Liêu Đình Nhạn đột nhiên phản ứng lại: “!!!” Tư Mã Tiêu! Ngươi biến thành một tên! Nhìn thấy gái đẹp bên đường! Là cho người tới cưỡng ép bắt về! Thành thạo như vậy có khi còn không phải lần đầu làm chuyện ấy!

Đcmn! Tư Mã Tiêu! Ngươi chết chắc rồi.

Ta nói cho mà nghe, ngươi chết chắc!

Liêu Đình Nhạn bước lên xe ngựa tới đón người, im lặng cả dọc đường về đến phủ đệ của Quận Thủ Lật Dương Ngụy Hiển Du.

Cô nghĩ tới sau khi gặp Tư Mã Tiêu phải xả tức như thế nào, tát cho cái gương mặt ẻo lả đó một bạt tai hay là đá bay hắn trước, hay là nói mấy câu trước rồi ra tay…

Đến lúc thật sự nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia của hắn, Liêu Đình Nhạn lại cảm thấy mình không tày nào nhúc nhích được, chỉ chăm chú nhìn hắn, lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc mơ hồ.

Cô nhớ đến một câu thơ.

“Nhân gian từ biệt lâu ngày chẳng phải bi thương.”

Không phải bi thương gặp tương phùng mới là bi thương.

Trăm câu ngàn lời nhất thời không biết nói từ đâu, Liêu Đình Nhạn nhìn người đàn ông ngồi ở đó chậm rãi nhìn sang, nhìn thấy ánh mắt hắn, nước mắt lại tức khắc rơi xuống.

Cô muốn nói ta tìm ngài lâu quá rồi, còn muốn nói ta thường hay nằm mơ, lại rất ít mơ thấy ngài, còn muốn mắng hắn, hung hăng mắng nhiếc hắn, càng muốn nhào tới ôm lấy người không dễ dàng gì mới tìm được này, nhưng dù thương hay mắng cô cũng không cách nào tới gần, chỉ có thể như bị trấn ở một chỗ vậy, nhìn hắn mà nước mắt rơi đầy trên mặt.

Tư Mã Tiêu: “…”

Hắn thoạt đầu chỉ ngồi đó, vô cảm nhìn cô khóc, sau đó chạn ngọc cầm nghịch trên tay rơi xuống đất vỡ ra, hắn đứng lên, đi đến trước mặt Liêu Đình Nhạn, hơi thô lỗ lau đi nước mắt của cô: “Ngươi khóc cái gì?”

Hắn nóng nảy liếc nhìn người hầu đưa cô tới ở bên cạnh: “Ta bảo các ngươi đi tìm người, không bảo các ngươi đi cướp người.”

Nội thị bị hắn nhìn mà hoảng loạn: “Bệ hạ, nữ lang này thật sự tự nguyện đến!”

Tự nguyện đến? Tự nguyện đến sẽ khóc như chồng chết như vậy sao?

Tư Mã Tiêu đúng là bị khóc cho đau đầu, ngập ngừng một lát, vân vê vệt nước mắt dính lại trên ngón tay, cảm thấy da đầu mình như sắp nổ tung, đau nhói nhíu mày từng đợt.

Liêu Đình Nhạn khóc đã đời, tìm một vị trí, vịn lấy một cái ghế nhỏ trên thảm ngồi xuống.

Tư Mã Tiêu ấn mày chuẩn bị nổi cơn: “…”

Sao ngươi thành thạo vậy?

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan